☆Chương 35: Chuyện cũ và nỗi niềm của Cố Niệm Bắc.
Sự thật chứng minh trong tổ tiết mục vẫn có người bình thường, kỳ này điểm tập chung của tiết mục được bố trí ở hoa viên thuộc trung tâm Eshabia, mà nhiệm vụ cuối cùng của kỳ này vô cùng đơn giản.
Các thành viên sẽ viết một bức thư, người nhận có thể là người yêu, có thể là người thân, cũng có thể là đối tượng yêu thầm.
Các thành viên sau khi viết xong, bức thư sẽ được đặt vào một chiếc hộp đặc chế có mật mã, tổ tiết mục sẽ căn cứ vào thời gian mà các thành viên yêu cầu, đúng thời gian sẽ đem hộp gửi cho đối tượng nhận thư.
Để bảo vệ quyền riêng tư thư tín của các thành viên, các thành viên có thể lựa chọn công khai người nhận hoặc không, trong quá trình các thành viên viết thư camera cũng sẽ không tiến hành quay chụp gần gũi để tránh chụp đến nội dung bức thư.
Khi Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh chạy tới hoa viên trung tâm, Nhậm Phương Trạch và Quách Kiến vẫn còn ở đó, hai người bọn họ trên đường gặp phải kẹt xe, tài xế lại còn đi nhầm đường, mười phút trước mới vừa tới đây.
Hiện tại Quách Kiến đã viết xong, còn Nhậm Phương Trạch vẫn ở đó viết từng hàng thẳng tắp, cũng không biết là viết cho ai, giấy viết thư dùng một tờ rồi lại một tờ.
Sau khi nhận giấy bút, Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh liền ngồi xuống dưới giàn hoa tử đằng, vì hiện tại không phải mùa hoa nở, thiếu vài phần ý nhị, nhưng nhiều thêm vài tán lá xanh xum xuê.
"Cô muốn viết cho ai?" Bởi vì camera không có cùng lại đây, Cố Niệm Bắc không cần quá lo lắng khi hỏi chuyện.
"Viết cho anh trai tôi." Giang Nam Ảnh thành thật nói.
"Không biết là cô cũng có anh trai đó, tôi thì không biết viết cho ai đây."
"Có cơ hội cô sẽ gặp anh ấy." Nói xong câu này, Giang Nam Ảnh liền đi tới bên kia giàn hoa, cúi đầu bắt đầu viết thư.
Nàng cũng không phải là không tin tưởng Cố Niệm Bắc, chỉ là thư này nàng viết gửi cho Tằng Dật không tránh khỏi sẽ nhắc tới những chuyện phát sinh ở Eshabia, những điều đó thuộc về quá khứ, nàng không nghĩ muốn kéo Cố Niệm Bắc vào.
Nàng đã đánh giá cao bản thân, lần nữa quay trở lại thành phố này tâm tình vẫn là bị ảnh hưởng, huống chi ngày hôm qua nàng còn gặp lại người kia ở khách sạn.
Hình như hôm qua cô nàng có chút tức giận? Giang Nam Ảnh dừng bút, nhìn về phía đối diện.
Cố Niệm Bắc còn đang phát ngốc nắm bút nhìn giấy, chú ý tới ánh mắt Giang Nam Ảnh, liền biểu diễn tới một màn ném bút trên không, đáng tiếc là bởi vì quá mức khoa trương, ngay từ lần đầu tiên đã không chụp được, cây bút lăn xuống bậc thang, Cố Niệm Bắc liền vội vã chạy đi tìm bút.
Cái đồ ngốc này! Giang Nam Ảnh không tự chủ mà nở một nụ cười, hôm qua nàng đáp ứng Cố Niệm Bắc cũng là bởi vì lý do này.
Nàng đã bị nhốt trong quá khứ lâu lắm rồi, lâu đến nỗi nàng đã sắp không còn là chính mình, lần này coi như là nếm thử tư vị mới đi.
Dù sao thì, giống như những gì nàng đã nói với Cố Niệm Bắc, tùy ý Cố Niệm Bắc quyết định kỳ hạn hữu nghị giữa cả hai, nhưng là, nàng hi vọng cái đồ ngốc kia có thể nghiêm túc một chút, làm cái kỳ hạn này lâu một chút, xét cho cùng, ở một ý nghĩa nào đó, đứa ngốc này là người bạn đầu tiên nàng chấp nhận.
Từ lúc còn rất nhỏ, Giang Nam Ảnh đã biết ý đồ thật sự của những người chủ động đến gần và khai cờ hữu nghị với mình, nàng cũng không ngốc đến nỗi sẽ giao lưu với những loại người đó, tiếc là nàng không ngốc, nhưng ngăn không được anh trai nàng ngốc.
Nếu không phải phát sinh những sự tình đó ở Eshabia năm ấy, nàng cùng Tằng Dật sợ rằng vẫn là cái loại hình thức ở chung như vậy, tuy là anh em nhưng gặp mặt sẽ giống như người xa lạ.
Giang Nam Ảnh vẫn luôn không hiểu rốt cuộc Tằng Dật sợ hãi cái gì, rõ ràng hắn mới là anh trai, nhưng lúc trước mỗi lần nhìn đến nàng trong ánh mắt đều chứa nỗi sợ hãi.
'Đứa ngốc' Cố Niệm Bắc cuối cùng cũng dừng trò tung hứng bút vô nghĩa, nàng cầm giấy viết thư, chuẩn bị chính thức khai bút, nếu Giang Nam Ảnh ngồi bên cạnh thì nàng quả thật không biết viết cho ai, nhưng hiện tại không cần băn khoăn vấn đề này nữa.
Nàng muốn viết cho Giang Nam Ảnh, cũng đã đến Eshabia, bức thư này nàng không viết cho Giang Nam Ảnh thì còn có thể viết cho ai chứ.
Nàng cũng không có ngu xuẩn giống như trong tưởng tượng của Tân Nhạc, chỉ là có rất nhiều chuyện, nàng không thể để cho Tân Nhạc biết.
Tân Nhạc vẫn luôn cho rằng nàng thật trì độn ở mặt tình cảm, Vệ Phi đã lộ rõ đến mức này, nàng lại không hề cảm nhận được, nhưng thật ra không hẳn là vậy.
Lúc ở《 Ánh trăng tròn 》, nàng đã biết rõ tâm ý của Vệ Phi, lúc ấy nàng còn quá ngây thơ, nghĩ rằng tuy là không có cảm giác động tâm nhưng có lẽ cũng nên thử xem, chỉ là không ngờ lúc sau liền xảy ra chuyện kia, đây cũng là nguyên nhân dẫn đến thái độ của nàng đối với Vệ Phi như vậy trong nhiều năm.
Về Tằng Dật, sau cái vụ tai tiếng trước khi nàng trọng sinh, Cố Niệm Bắc rốt cuộc đã biết lý do vì sao Tằng Dật vẫn luôn giúp đỡ mình nhiều năm như vậy, những tên tung tin đồn quy tắc ngầm trước đó, đúng như những gì trên mạng suy đoán, là do Tằng Dật hỗ trợ xử lý.
Nguyên nhân này cùng tình yêu không liên quan, đơn giản là bởi vì Cố Niệm Bắc có thể giúp hắn kiếm tiền mà thôi.
Ở điểm này, Cố Niệm Bắc vẫn là rất ngưỡng mộ Tằng Dật.
Dẫu vậy, có một chuyện nàng phải thừa nhận rằng mình đã phạm phải sai lầm rất ngu xuẩn, thời điểm Sầm Diệc Thư cầu hôn tại giải thưởng Kim Lập, nàng cuối cùng đã nhớ ra nàng quên mất điều gì.
Nàng rốt cuộc cũng có thể suy nghĩ cẩn thận lại, sau tai tiếng kia, ánh mắt mà nàng cho rằng Giang Nam Ảnh hận đến không thể giết nàng, thật ra chính là yêu nàng, yêu đến nỗi hận không thể giết nàng.
Trước khi trọng sinh, Cố Niệm Bắc đã gặp được ánh mắt giống như vậy ở Sầm Diệc Thư, mà lúc ấy Sầm Diệc Thư đang nhìn tới Đàm Việt.
Bởi vì có quan hệ tốt với Đàm Việt, Cố Niệm Bắc ngầm đi nhắc nhở, kết quả Đàm Việt lại nói: "Nếu nàng thật sự giết chết chị thì tốt rồi, lúc đó nàng sẽ cả đời không thể quên được chị, cũng thoát không được khỏi chị." Lời nói cực đoan lại thốt ra từ gương mặt bình tĩnh như thế, Đàm Việt khiến Cố Niệm Bắc toàn thân rét run, nhưng Đàm Việt vẫn nói tiếp: "Chị cũng nghĩ đến giết nàng, nhưng làm thế nào cũng không xuống tay được, nàng còn nói lòng chị thật tàn nhẫn."
Một lát sau, Đàm Việt mới ý thức được bản thân vừa nói gì, cười nhìn về phía Cố Niệm Bắc, nói với nàng: "Những lời hôm nay chị nói.........."
"Yên tâm, em sẽ không nói ra ngoài." Cố Niệm Bắc lập tức hứa hẹn.
"Không." Đàm Việt ý cười càng tăng lên, "Phiền em giúp chị chuyển lời đến cho Sầm Diệc Thư, bởi vì một ít nguyên nhân, hiện tại không tiện liên lạc với nàng."
Tuy rằng không biết đã xảy ra cái gì, nhưng là Cố Niệm Bắc vẫn là tuân thủ ước định, nói với Sầm Diệc Thư.
Vài ngày sau, nàng liền biết tin Sầm Diệc Thư vào bệnh viện, nàng cho rằng Đàm Việt làm việc ngu ngốc gì, vội vàng đến bệnh viện xem Sầm Diệc Thư, kết quả lại nhìn thấy hai người họ vừa nói vừa cười mà rúc vào nhau.
Nàng khó hiểu đi hỏi Tân Nhạc, Tân Nhạc chỉ nói với nàng, lần sau có gặp hai người họ thì nhìn ngón tay các nàng một chút liền sẽ rõ.
Về sau vì quá nhiều sự tình phát sinh đến bận rộn, Cố Niệm Bắc cũng không có gặp được các nàng, dần dần đem chuyện này quên lãng, mà tại lễ trao giải mấy hôm trước, nàng mới nhớ tới chuyện trước trọng sinh này.
Khi nàng nhìn thấy Sầm Diệc Thư lấy chiếc nhẫn kia ra, nàng mới nhớ tới ở trước lúc trọng sinh, trên ngón tay Đàm Việt chính là chiếc nhẫn mà Sầm Diệc Thư lấy ra này đây, hóa ra là như thế, nàng vậy mà còn ngây ngốc bị kéo vào! Hai người kia mỗi lần mâu thuẫn nháo loạn với nhau không thể an tĩnh hơn một chút sao! Trước trọng sinh là như vậy, hiện tại lại còn lôi tới hôn lễ!
Ý thức được chính mình đã làm điều ngu xuẩn bỏ lỡ Giang Nam Ảnh, cẩu độc thân Cố Niệm Bắc nhịn không được đem tức giận phát tiết lên cặp đôi này.
Cố Niệm Bắc vì muốn làm rõ hết thảy mọi thứ cho nên mới ở trong phòng Giang Nam Ảnh tối hôm đó khẩn trương đến thế, nàng cũng không biết đoạn thời gian này thái độ của Giang Nam Ảnh đối với nàng là như thế nào, có điều sau khi dò xét, vẫn là tắm rửa đi ngủ thôi, còn phải làm cẩu độc thân một đoạn thời gian nữa cơ, hiện tại đừng nói cái gì mà đôi tình nhân, đến làm bạn bè còn thực khó khăn.
Giang Nam Ảnh vì cái gì lại ngạo kiều như vậy chứ, cũng thật là không có biện pháp nha, chỉ có thế nỗ lực nâng cao sự hiện diện của bản thân.
Cố Niệm Bắc vốn dĩ cho rằng để hoàn thành mục tiêu làm bằng hữu cần ít nhất nửa năm, không ngờ tới đêm qua đã thành công, nhưng mà nàng vẫn còn điểm lo lắng.
Đến Eshabia, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn đến Giang Nam Ảnh, trực giác liền nói cho nàng biết, tâm tình của Giang Nam Ảnh không hề ổn, tuy rằng nhìn qua giống như bình thường, nhưng bất luận là lời nói hay cử chỉ đều có chút thất thần, loại trạng thái này biểu hiện rõ nhất khi nàng bị Giang Nam Ảnh ném tay ở cửa thang máy.
Lúc ấy nàng tưởng tâm tư của mình đã bị Giang Nam Ảnh phát hiện, cho nên liền hoảng hốt đi mau vài bước, nhưng có lẽ Giang Nam Ảnh cho rằng nàng tức giận, lúc sau thế nhưng lại chủ động tới nắm tay nàng, cho nên ngạo kiều cũng không sao a, ngạo kiều vẫn thực là đáng yêu a!
Hôm qua sau khi kết thúc quay chụp, Cố Niệm Bắc phát hiện Giang Nam Ảnh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, cái loại cảm giác đơn độc xa cách cũng biến mất, thậm chí còn ngoài ý muốn thẳng thắn kêu nàng là đồ ngốc! Nàng thích Giang Nam Ảnh khi ngạo kiều, cũng thực thích Giang Nam Ảnh khi trêu chọc nàng, nhưng mà nàng không muốn lại thấy vẻ mặt Giang Nam Ảnh khi khổ sở.
Cố Niệm Bắc rốt cuộc viết xuống dòng đầu tiên của bức thư tình đầu tiên trong cuộc đời nàng: "Em thích bộ dáng chị cười, cho nên đừng khóc." Đây là câu Cố Niệm Bắc muốn nói với Giang Nam Ảnh nhất khi nàng trọng sinh trở lại.
Nàng đem ngày gửi định xuống là ở lễ trao giải thưởng Kim Lập ba năm sau, nàng nghĩ, lúc ấy, nàng hẳn là đã cùng Giang Nam Ảnh ở bên nhau, mà ngày đó, nàng muốn ở dưới khán đài mỉm cười chúc mừng Giang Nam Ảnh, đền bù nàng đã từng bỏ lỡ kia một lần cơ hội.
Nàng phải đối xử với Giang Nam Ảnh thật tốt thật thật tốt, nàng hiện tại nhớ tới một màn ở lễ tang kia vẫn là thực đau lòng, nàng đâu có ngờ Giang Nam Ảnh như thế nào lại ngốc đến vậy chứ, như thế nào lại có thể yêu cái đồ ngốc như mình đến như vậy chứ, thậm chí chính bản thân mình cũng đần độn đến nỗi tới tận lúc chết một cách ngu xuẩn cũng không hề biết được tâm ý của nàng.
Nếu lời nói của mình có thể được nghe thấy tại lễ tang thì tốt rồi.
"Đừng khóc, em vẫn ở đây." Cố Niệm Bắc lặp lại một lần nữa câu nàng đã nói ở lễ tang.
"Sao lại có hoa tử đằng rơi xuống, rõ ràng không phải mùa hoa nở kia mà?" Giang Nam Ảnh đang viết thư khó hiểu nhìn hoa tử đằng bay xuống đáp trên mặt giấy, nàng ngẩng đầu nhìn lên giàn trồng hoa, vẫn là như cũ không có gì, đến khi nàng cúi xuống lần nữa, hoa tử đằng đã biến mất.
Mà ở trên tay nàng, chiếc nhẫn kia lần nữa xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất.
"Tôi viết xong rồi." Cố Niệm Bắc đem thư để vào trong hộp mật mã.
"Đợi một chút." Giang Nam Ảnh viết xong dòng cuối cùng, sau đó ký tên, đem thư để vào.
"Đi thôi, cô viết cho ai?"
"Đến lúc đó cô sẽ biết thôi." Cố Niệm Bắc ôm hộp mật mã thật chặt.
"Đồ ngốc." Giang Nam Ảnh lỗ tai lén lút đỏ lên, không công khai tên người nhận còn nói như vậy, nàng sao có thể không đoán được là viết cho ai a.
Phía sau, giàn hoa tử đằng vẫn như cũ đứng yên, chỉ là, tại vị trí hai nàng ngồi qua đều có vài lá hoa tử đằng rơi xuống.
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Nhắc nhở một chút, toàn văn thông qua hệ thống chống trộm, tỷ lệ đăng ký vẫn chưa đạt đến một phần trăm nhất định, chương mới nhất sẽ hiển thị sau 72 giờ.
Yêu mọi người, moah moah~
Editor có tâm tình muốn nói: Ôi chap này cảm thấy buồn buồn, tội nghiệp chị Nhất quá இ௰இ cũng tội nghiệp chị Năm lắm nhưng tại chị nghịch ngu biết sao giờ ( ̄ 'i  ̄;)
Cố Niệm Bắc: "Em thích bộ dáng chị cười, cho nên đừng khóc."; "Đừng khóc, em vẫn ở đây."
Editor: A a a nghe vừa buồn vừa có cảm giác cưng chiều!
À vẫn chưa đến lúc thay đổi xưng hô đâu..__.
Trong tiếng Trung thì chỉ có Ta-Ngươi, bên mình thì quá trời, cho nên tôi vẫn đang cân nhắc thời gian để chuyển đổi xưng hô.
************
Giải thích: Hoa tử đằng có rất nhiều ý nghĩa:
- Mang lại sự may mắn, là một khởi đầu mới.
- Tượng trưng cho sức sống mãnh liệt.
- Tượng trưng cho sự vĩnh cữu, đây là lý do nhiều cặp đôi thường tặng cho nhau bó hoa tử đằng..