Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã tới thứ hai.
Vì không thể bại lộ chỗ ở của Cố Niệm Bắc, vả lại sau này Giang Nam Ảnh cũng muốn đổi chung cư, cho nên địa điểm quay chụp cuối cùng được quyết định là ở chung cư hiện tại của Giang Nam Ảnh.
Bởi vì muốn tránh cho lúc quay chụp xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, trước ngày quay một ngày, Giang Nam Ảnh mời Cố Niệm Bắc đến chung cư của nàng.
Chung cư này là từ trước khi đi du học Eshabia nàng đã mua rồi, cũng không ở được bao lâu, sau khi trở về nước Giang Nam Ảnh lười đi mua phòng mới cho nên trực tiếp dọn vào, nhưng mà gần đây ở chung cư bên cạnh xuất hiện nhân vật khả nghi, cho nên Giang Nam Ảnh không thể không chuyển nhà.
Gần đây lịch trình của nàng khá dày đặc, việc mua và chuyển nhà đều là nhờ Tằng Dật và Trần Nhu hỗ trợ, đến bây giờ nàng cũng chỉ nhìn tới vài tấm ảnh chụp chứ không rõ vị trí cụ thể lắm.
Nhận được lời mời của Giang Nam Ảnh, Cố Niệm Bắc hồi âm trở lại: "Okay, đúng rồi, túi quà Tiểu tâm tâm kia em thật sự rất thích."
Tin nhắn này làm Giang Nam Ảnh hãi hùng khiếp vía thật lâu, lúc ấy nàng căn bản không hề xem qua món đồ bên trong túi quà, huống chi món đồ có thể làm cả Tằng Dật và Cố Niệm Bắc thích thú, nhất định không phải thứ gì đáng sợ.
Cảm giác hãi hùng khiếp vía này mãi cho đến tận lúc Cố Niệm Bắc vào nhà Giang Nam Ảnh mới bị nàng đẩy ra khỏi đầu.
"Sao chị lại nhìn em như vậy?" Sau khi vào trong nhà, Cố Niệm Bắc khó hiểu hỏi.
"Không có gì." Cố Niệm Bắc hôm nay trang điểm khá bình thường, mặc một chiếc váy bình thường và thêm khăn lụa với kính râm, tuy không mặc quá kín nhưng ngụy trang rất tốt, ít nhất là không gây chú ý như lúc đi dạo siêu thị lần trước.
"Đã bao lâu rồi chị không ở chỗ này vậy?" Khi đến phòng khách, Cố Niệm Bắc nhịn không được cảm khái nói.
Nhìn sơ qua, căn phòng thật sự rất sạch sẽ, nhưng nhìn lại lần nữa, cảm thấy khá là trống trải, đồ vật rất ít, ngoại trừ vật dụng chuẩn bị sẵn cũng không có bất kỳ vật phẩm trang trí nào, càng không có chút dấu ấn cá nhân gì của Giang Nam Ảnh, hơn nữa toàn bộ chung cư trên cơ bản là theo tông màu xám trắng, tuy rằng rất có phong cách nhưng trông không giống nơi thường trú.
"Ngoại trừ lúc quay chụp ở bên ngoài, tôi vẫn luôn ở đây."
Cố Niệm Bắc đối chiếu với lịch trình của mình, suy ngẫm, một năm qua tổng thời gian Giang Nam Ảnh có thể ở lại chung cư không quá một tháng, lập tức hiểu ra.
"Nghe nói chị muốn đổi chỗ ở? Đổi đến chỗ nào vậy?" Cố Niệm Bắc tất nhiên là biết tin tức này từ chỗ Tân Nhạc.
Nhìn Cố Niệm Bắc không ngừng chớp đôi mắt, Giang Nam Ảnh lãnh khốc mà trả lời nói: "Yên tâm, cách nhà cô rất xa."
"Lần sau chuyển nhà có muốn suy xét đến gần chỗ em không? Tiểu khu trị an rất tốt, khung cảnh tuyệt đẹp, cơ sở hạ tầng đầy đủ......"
Giang Nam Ảnh trực tiếp ngắt lời: "Cô đang tính rời khỏi giới giải trí đi bán nhà đấy à?"
"Em có thể kiêm cả chức bán nhà!" Cố Niệm Bắc đắc ý mà nói, đổi lại chỉ là bóng dáng vô tình của Giang Nam Ảnh.
Khi quay trở lại Giang Nam Ảnh còn mang theo một phần điểm tâm ngọt, đây là nàng đặc biệt cố ý đi mua cho Cố Niệm Bắc.
"Chị thật tốt với em quá." Cố Niệm Bắc ở Eshabia đã biết Giang Nam Ảnh không yêu thích đồ ngọt, trong nhà có sẵn điểm tâm ngọt là không thể, cho nên phần này hẳn là đặc biệt mua cho nàng.
"Cô phải nói, 'cô là muốn đem tôi nuôi béo để dễ dàng thắng tôi sao?'" Giang Nam Ảnh cau mày nói.
"Ngày mai lúc quay chụp sẽ nói như vậy, hiện tại chỉ muốn nói chị thật sự rất tốt với em."
"Ngày mai đổi thành vị mù tạc." Giang Nam Ảnh hôm nay mua cho Cố Niệm Bắc một phần vị matcha.
Chờ đến khi Cố Niệm Bắc ăn xong điểm tâm ngọt, Giang Nam Ảnh lại dẫn nàng đi dạo những phòng khác, cuối cùng dừng lại ở cửa phòng ngủ.
Bởi vì là thuộc về riêng tư, Cố Niệm Bắc cũng không giống lúc nãy muốn làm đa cấp "Bán nhà", ngoan ngoãn đứng một bên, đầu cúi xuống, không dám ngó trái ngó phải.
"Vào thôi." Giang Nam Ảnh do dự một chút, cuối cùng đẩy cửa vào.
Trước khi Cố Niệm Bắc tới Giang Nam Ảnh đã chuẩn bị cho việc mang Cố Niệm Bắc đi tham quan phòng ngủ, cho nên dọn dẹp đồ vật trong phòng ngủ một lượt, cái rương tuyệt đối không được để Cố Niệm Bắc nhìn thấy thì không thể giấu nổi trong phòng, vì vậy dứt khoát nhét ra ngoài ban công, cửa phòng ngủ thông ra ngoài ban công cũng bị khóa kín.
"Ngồi đi." Nhìn Cố Niệm Bắc bộ dáng co quắp bất an, Giang Nam Ảnh nói.
"Ngồi chỗ nào?" Phòng ngủ của Giang Nam Ảnh nhỏ hơn trong tưởng tượng của Cố Niệm Bắc, trừ bỏ một cái giường, một bàn viết, một cái ghế và một tủ quần áo, còn lại không có cái gì nữa.
"Ngồi ở ghế dựa kia đi." Giang Nam Ảnh ngồi lên trên giường.
"Ừm." Nghe được câu trả lời, Cố Niệm Bắc vội vàng ngồi xuống, chỉ là động tác quá khẩn trương nên có chút mạnh bạo, vô ý đá vào ghế dựa, mà ghế dựa lại đụng phải ngăn tủ phía dưới của bàn viết.
Do ngăn tủ bị nhét quá nhiều đồ vật một cách lộn xộn, sau khi bị va chạm như vậy, cửa tủ lập tức bị bật ra, toàn bộ đồ vật bên trong đều rơi rớt ra ngoài.
Cố Niệm Bắc vừa định xoay người sang chỗ khác, nhặt mấy món đồ rơi xuống kia bỏ lại vào tủ, thì Giang Nam Ảnh giây trước vẫn ngồi trên giường đột nhiên đứng lên, hoảng loạn nói: "Đừng nhúc nhích, để tôi nhặt."
Cố Niệm Bắc thật sự nghe lời mà đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho Giang Nam Ảnh bước nhanh đến bên cạnh bàn viết, ngồi xổm xuống nhặt đồ vật lên bỏ vào, nhưng bởi vì quá nhiều, mà Giang Nam Ảnh cũng thực nóng vội, cho nên làm thế nào cũng không thể sắp lại như cũ.
Cố Niệm Bắc duy trì tư thế bất động đứng thẳng tắp được năm phút, cuối cùng không thể không nhấc tay ra hiệu nói: "Em có thể cử động một chút không...?"
Lúc này chỉ số thông minh của Giang Nam Ảnh cuối cùng online trở lại, nàng cũng không phải bịt tai trộm chuông gì, vì thế đem mấy món đồ đặt trên ghế, nỗ lực làm bộ dáng bình tĩnh ngồi trở lại mép giường, nói: "Cô làm rớt đồ, cô phụ trách nhét trở lại đi."
Cố Niệm Bắc đem tay còn lại giơ lên, nói: "Được được, em phụ trách, xin hỏi hiện tại em có thể xoay người chứ?"
"Tùy ý cô." Giang Nam Ảnh cầm lấy điện thoại bên cạnh, hoàn toàn không dám nhìn tới biểu tình của Cố Niệm Bắc lúc này.
Vừa rồi khi đồ vật từ trong ngăn tủ rơi ra, Cố Niệm Bắc chỉ nhìn thoáng qua một chút, trong năm phút vừa rồi, nàng có rất nhiều phỏng đoán, nhưng khi thật sự nhìn thấy, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: "Giang Nam Ảnh thật sự quá đáng yêu!"
Đồ vật bị nhét trong ngăn tủ cũng không có gì đặc biệt, là thú bông đồ chơi thường thấy trong siêu thị, có đủ các loại hình dáng động vật, màu sắc cũng đa số toàn màu hồng nhạt.
Mấy món đồ bông ở trong ngăn tủ này kích thước không quá lớn, lớn nhất cũng chỉ bằng một quyển sách cỡ vừa, nhỏ nhất thì bằng bàn tay.
Cố Niệm Bắc ước chừng số lượng một chút, khoảng hai mươi cái là ít, cũng không biết Giang Nam Ảnh tranh thủ đi mua lúc nào.
Đồng thời Cố Niệm Bắc rốt cuộc cũng hiểu được vì sao phòng khách và các phòng khác đều không có bất kì vật trang trí gì hay bất kì dấu tích cá nhân nào của Giang Nam Ảnh, có vẻ là đều bị nàng thu gom giấu hết ở chỗ này.
Cơ mà, có đồ chơi nhỏ, nhất định cũng sẽ có món đồ chơi lớn, Cố Niệm Bắc lại lướt ánh mắt chú ý tới cái tủ quần áo duy nhất trong phòng kia.
Giang Nam Ảnh vừa rồi là không dám nhìn chính diện Cố Niệm Bắc cho nên vờ xem di động trộm nhìn lên, lại phát hiện Cố Niệm Bắc chú ý tới tủ quần áo, sợ tới mức đến cả điện thoại cũng giữ không được chứ đừng nói là duy trì bình tĩnh trên mặt, nếu nàng không nhớ lầm thì 'món đó' là được giấu ở trong tủ quần áo..