Nhớ tới chính mình vậy mà lại bị cảm xúc nhất thời mê hoặc, lần thứ hai đi ôm Cố Niệm Bắc, hơi thở của Giang Nam Ảnh làm thế nào cũng không thể bình ổn.
Tối hôm nay Cố Niệm Bắc ngủ rất khá, còn Giang Nam Ảnh có ngủ được hay không cũng chỉ có mình nàng biết.
Đến gần 9 giờ sáng Cố Niệm Bắc mới tỉnh ngủ, nàng vừa nhấc đầu lại vừa vặn đối diện với ánh mắt u oán của Giang Nam Ảnh, còn tưởng Giang Nam Ảnh lại nhập diễn, nàng chủ động nhích người lên ôm eo Giang Nam Ảnh, nói: "Đừng sợ, chị ở đây."
Giây tiếp theo, Cố Niệm Bắc rốt cuộc hoàn thành được cảnh tượng mà nàng đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, bị Giang Nam Ảnh đá xuống giường.
Thật ra Giang Nam Ảnh chỉ nhẹ nhàng đá tới một chút, động tác lăn xuống giường này là do Cố Niệm Bắc tự phối hợp.
"Còn muốn ngồi trên mặt đất bao lâu, cũng không sợ dơ." Bị Giang Nam Ảnh nhắc nhở, Cố Niệm Bắc lập tức đứng lên, lại bị ánh mắt công kích của Giang Nam Ảnh làm cho mau chóng đi thay áo ngủ.
Đổi xong áo ngủ mới có thể một lần nữa trở lại trên giường, Cố Niệm Bắc thật cẩn thận hỏi: "Tối hôm qua chị ngủ không được sao?" Cố Niệm Bắc cảm thấy tối qua mình ngủ rất ngoan, sáng hôm nay tỉnh lại vẫn là y nguyên bộ dáng không hề lăn quay lộn xộn.
"Lát nữa đem giường kia dời qua đây đi, buổi tối hợp lại bên nhau mà ngủ." Giang Nam Ảnh cũng không trả lời Cố Niệm Bắc.
"Chúng ta không thể dọn nổi nó đâu." Cố Niệm Bắc biết Giang Nam Ảnh sẽ không gọi những người khác tới dọn, nếu không khi truyền ra sẽ lại leo hot search ngồi mất.
"Dọn được."
Sau khi Giang Nam Ảnh kiên trì, hai người thật sự đem hai cái giường ghép cạnh nhau làm thành một, mà Cố Niệm Bắc lần nữa cảm nhận được sức mạnh thể lực của Giang Nam Ảnh, tựa hồ giống như lúc nàng chưa có tham gia《 toàn lực đi tới 》tưởng tượng cảnh bị đồng đội kéo, chẳng sợ bị nàng đu cả thân lên người thì Giang Nam Ảnh vẫn có thể hoàn thành được lộ trình.
Hai người ở trong phòng cả một buổi sáng, gần đến giờ đi ăn cơm mới thay đổi quần áo.
Nhóm nhân viên đoàn phim đầu tiên vào thị trấn đều bị Hà Nghiêm mang đi thăm dò hòn đảo không người, muốn chuẩn bị cho cảnh quay chụp trên đảo, mà Trần Nhu cũng bị Hà Nghiêm lừa dối đi về, hiện tại trong trấn nhỏ cũng chỉ còn lại Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh.
Cũng may là khi rời đi Hà Nghiêm có để lại cho các nàng một ít đồ dùng hóa trang, nếu không hai nàng thật sự là đến cửa cũng không thể đi ra.
Trấn nhỏ tuy hẻo lánh nhưng người ở đây vẫn nhận ra hai nàng, lữ xá là đã được đoàn phim ký kết hợp đồng bảo mật cho nên mới không lo bị lộ bí mật.
Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh giả trang thành nữ sinh tới du lịch, tuy rằng sau khi hóa trang xong, Cố Niệm Bắc kéo tay chụp tự sướng, bị Giang Nam Ảnh lần nữa ghét bỏ, nhưng Cố Niệm Bắc nhìn đến lớp trang điểm của mình vẫn rất vừa lòng.
Một trong số những đạo cụ 'ngụy trang' mà Hà Nghiêm để lại cho hai nàng chính là một chiếc xe đạp điện đặt ở sân sau lữ xá, ai cũng không thể nghĩ tới việc hai nghệ sĩ nổi danh sẽ cưỡi xe đạp điện dạo vòng quanh trấn nhỏ.
Nhìn đến xe đạp điện kia, trong nháy mắt Giang Nam Ảnh rốt cuộc hiểu được vì sao Hà Nghiêm có thể làm bạn tốt với Cố Niệm Bắc.
Lúc đầu là Giang Nam Ảnh lái xe, Cố Niệm Bắc ngồi ở ghế sau, nhưng đi được một quãng, Giang Nam Ảnh thật sự chịu không nổi đứa ngốc phía sau luôn đem thân thể dán lên người mình, còn nhích tới nhích lui, vì vậy hai người dứt khoát thay đổi vị trí.
Tuy là trấn nhỏ, nhưng vì dân cư rất ít, cho nên diện tích thị trấn trông thật rộng lớn, chẳng qua phần lớn vẫn chỉ là đất hoang.
Đi về hướng bắc một đoạn, ngoại trừ thấy mấy hộ dân cách biệt nhau, còn lại thì rất thiếu bóng người.
Cũng chính vì như vậy nên Giang Nam Ảnh mới dám cố ý đem thân mình dựa lên người Cố Niệm Bắc, còn ôm eo, muốn nhìn xem nếu đổi lại thì đứa ngốc này sẽ có phản ứng gì.
Kết quả là Cố Niệm Bắc chỉ nói tới một câu: "Chị lạnh lắm sao? Nếu không thì em chạy chậm lại một chút nha?"
Giang Nam Ảnh bắt đầu hoài nghi có phải là bản thân đã quá mức mẫn cảm hay không, sau khi suy nghĩ, nàng rút ra kết luận: Là do Cố Niệm Bắc quá ngốc! Nếu không phải lúc trước Cố Niệm Bắc biểu hiện ra quá rõ ràng, chắc chắn làm thế nào nàng cũng sẽ không tin cô nương này thích nàng, tuy rằng hiện tại nàng đối với cái "thích" của Cố Niệm Bắc vẫn là có chút nghi vấn.
Nghe Cố Niệm Bắc hỏi đến, Giang Nam Ảnh mới nhận ra quả thật khá rét lạnh, hiện tại đã vào thu, hơn nữa cổ trấn vốn dĩ ở bờ biển, nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhanh.
Bởi vì xa xa nhìn lại đều là nơi hoang vu vắng vẻ, Cố Niệm Bắc cũng không dám tiếp tục chạy về phía trước, dừng xe đạp điện ở bên đường.
"Chị nói xem, Hạ Thạch ngày đó gọi Diệp Tuyết Nhu lại là muốn nói cái gì?" Cố Niệm Bắc nhớ rõ kịch bản, Hạ Thạch cùng Diệp Tuyết Nhu đi ra ngoài, hai nàng tính toán đi đến hòn đảo nhỏ ở phía bắc, nghe nói Phùng Hạ từng xuất hiện ở nơi đó, nhưng mà phương tiện di chuyển của hai nàng lại là một chiếc xe đạp thường thấy trong phim nghệ thuật, mặc dù《 Hoang Đảo 》cũng không phải là phim nghệ thuật[1].
"Mấu chốt ở chỗ Hạ Thạch đến tột cùng liệu có phải là Phùng Hạ hay không."
"Em cũng không dám chắc nữa." Kịch bản của Hà Nghiêm cũng không có hoàn chỉnh, diễn viên chỉ khi hoàn thành phần cốt truyện này rồi mới có thể nhận được kịch bản của giai đoạn tiếp theo.
Mặc dù trước trọng sinh Cố Niệm Bắc đã quay qua《 Hoang Đảo 》một lần, nhưng lúc đó Hạ Thạch là do một người mới thủ vai, còn kịch bản lúc này của Hà Nghiêm rõ ràng tăng thêm suất diễn cho Hạ Thạch, Cố Niệm Bắc thậm chí hoài nghi Hà Nghiêm có khả năng sẽ thật sự biến《 Hoang Đảo 》từ thể loại huyền bí đổi thành một bộ phim nghệ thuật.
"Chúng ta đổi góc độ suy nghĩ xem, chỉ trong một tuần thật sự có thể làm cho loại người có tính cách như Hạ Thạch ỷ lại Diệp Tuyết Nhu như vậy sao?" Giang Nam Ảnh hỏi.
"Đây là thị trấn nhỏ, cũng không phải trên Hoang Đảo bị cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, nàng hoàn toàn có thể thông qua di động gọi điện cho bạn bè của mình, hoàn toàn có nhiều sự lựa chọn hơn."
"Tức là cô ấy không thể sử dụng công cụ truyền tin nào hết!" Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh đồng thanh.
Điểm này làm Cố Niệm Bắc khẳng định được《 Hoang Đảo 》vẫn là thuộc thể loại huyền bí, có điều, manh mối từ kịch bản quá ít, hiện tại cũng không đoán ra được cái gì.
"Trở về đi." Ở vùng đất trống dạo bước vài vòng, hai người lại đẩy xe đạp điện trở về đường lớn.
"Nếu là em, liệu có thể trong một tuần cùng Diệp Tuyết Nhu trở thành bằng hữu không?" Giang Nam Ảnh đột nhiên hỏi vấn đề này.
"Hiện tại thì không." Sau khi suy nghĩ, Cố Niệm Bắc nghiêm túc trả lời, nếu là nàng lúc mới xuất đạo thì thật sự sẽ có khả năng.
"Vậy sao." Câu trả lời này của Cố Niệm Bắc nằm ngoài dự đoán của Giang Nam Ảnh, nếu như vậy thì, Cố Niệm Bắc kia vì cái gì lại chủ động quấn lấy mình, quan hệ của nàng cùng Cố Niệm Bắc ngay lúc đó rõ ràng còn không bằng quan hệ hai người xa lạ như Diệp Tuyết Nhu và Hạ Thạch.
Nhất định là mình đã bỏ sót chi tiết nào đó, Giang Nam Ảnh lần nữa đem nghi vấn này chôn lại vào tim.
Nàng biết nàng có thể trực tiếp hỏi Cố Niệm Bắc, nhưng nàng sợ sẽ nhận được đáp án mà nàng không muốn biết.
Khi trở lại lữ xá, vừa vặn gặp được Hà Nghiêm tới xem xét tình hình ở chung của hai nàng.
Hà Nghiêm chỉ nhìn lướt qua khuôn mặt hai nàng liền đi về, có vẻ là vô cùng hài lòng.
Cố Niệm Bắc đoán rằng Hà Nghiêm nhất định lo lắng các nàng đã lén lút đánh xé nhau một trận, có điều chỉ cần không ảnh hưởng đến mặt thì vẫn chấp nhận được.
Cố Niệm Bắc cảm thấy lão Hà là vì bị dọa bởi vụ nữ minh tinh cấu xé nhau ở phim trường lần trước, cho nên mới có thể nhìn gà hóa cuốc như thế, với trình độ của hai nàng, đánh nhau chưa bao giờ dùng tay, mà dùng ánh mắt.
Trước khi trọng sinh, Cố Niệm Bắc cũng đã tích cóp gần mười năm kinh nghiệm dùng ánh mắt 'đánh nhau', nhưng loại kinh nghiệm này hiện tại không dùng được gì trước mặt Giang Nam Ảnh, ví dụ như lúc này đây, Giang Nam Ảnh không nói gì, dựa người vào sofa, nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn nàng một cái, nàng lập tức phải ngoan ngoãn đi qua.
Thật ra Giang Nam Ảnh cũng không có ý muốn bảo Cố Niệm Bắc lại đây, nhưng mà nếu đã lại đây, vậy thì thuận tiện cả hai cùng nhau tập diễn.
Chỉ khi Cố Niệm Bắc trong trạng thái diễn kịch, Giang Nam Ảnh mới có thể vững tâm là mình thua nàng thực sự không oan.
Ở chung với Cố Niệm Bắc càng lâu, Giang Nam Ảnh thật sự hoài nghi chỉ số thông minh và kỹ thuật diễn của bản thân, cũng may buổi diễn tập tối nay đã đem những cảm xúc khó chịu tích lũy phía trước ném đi hết thảy.
"Chị Tuyết Nhu, lỡ như, Phùng Hạ thật sự không còn nữa, chị vẫn muốn đi tìm nàng sao?"
"..
Chị cũng không biết."
Nói xong câu thoại này, kịch bản Hà Nghiêm đưa cũng kết thúc.
Cố Niệm Bắc lập tức thoát ly khỏi nhân vật Diệp Tuyết Nhu, nhưng Giang Nam Ảnh thì qua thật lâu mới có thể thoát khỏi tâm trạng của nhân vật Hạ Thạch.
"Chị như vậy thật sự rất nguy hiểm." Cố Niệm Bắc không có vấn đề về việc thoát vai, nhưng lúc trước nàng có nghe nói qua một vài tình huống về việc si diễn*.
*Si diễn: Nhập vai quá mức vào nhân vật, rất dễ gây ám ảnh và ảo giác.
"Tôi biết." Giang Nam Ảnh vẫn luôn biết cảm xúc của mình thật sự quá dễ bị ảnh hưởng, một khi tiến vào thì rất khó thoát vai, cho nên sau khi diễn xong《 cầu hoàng 》nàng mới phải tiếp nhận《 toàn lực đi tới 》để giảm xóc.
Đây cũng là nguyên nhân mà nàng vẫn luôn không dám khẳng định tình cảm của mình dành cho Cố Niệm Bắc, nàng cảm thấy trong thân thể nàng dường như còn có một cái bản thân khác, bản thân khác kia nói cho nàng biết rằng, nàng thật sự rất yêu rất yêu Cố Niệm Bắc.
Mặc dù nàng đã cố gắng hết sức để không bị ảnh hưởng tới, nhưng khi ở trên xe buýt Eshabia, nhìn đến khuôn mặt đang ngủ của Cố Niệm Bắc, nàng biết chính mình có lẽ đã thật sự động tâm.
Cố Niệm Bắc đột nhiên đi đến trước mặt Giang Nam Ảnh, gần đến nỗi chỉ còn cách thêm một chút nữa thôi, mặt hai người sẽ dán vào nhau.
Bị Cố Niệm Bắc làm như vậy dọa sợ, chút tàn lưu cảm xúc của Giang Nam Ảnh lập tức bị quét sạch, nàng cảnh giác nghiêng người về sau, sợ cái đồ ngốc này lại muốn làm ra cái việc ngu ngốc gì nữa.
"Chị xem, như vậy là được rồi!" Cố Niệm Bắc vui vẻ ngồi trở về.
"Cố Niệm Bắc!" Giang Nam Ảnh cười lạnh một tiếng, lập tức đi qua, bắt chước động tác vừa rồi của Cố Niệm Bắc.
Cố Niệm Bắc chớp đôi mắt tỏ vẻ vô tội, hai người liền giằng co, vô cùng ấu trĩ nhìn nhau suốt mười phút.
"Em đi tắ--....", Cố Niệm Bắc đột ngột đứng lên muốn chạy trốn, kết quả là vì không nắm chắc góc độ phù hợp, miệng hai người thật sự đánh vào nhau.
Cố Niệm Bắc trực tiếp bị dọa phát ngốc, ngã mông ngồi lại trên sofa.
Giang Nam Ảnh cũng không khá hơn là bao, cả thân dựa lên người Cố Niệm Bắc, đến khi ý thức trở lại, nàng chỉ nhìn thấy Cố Niệm Bắc vẫn còn đang ngơ ngác không hề nhúc nhích, hai người gắt gao dán lấy nhau.
Bị Cố Niệm Bắc làm cho phát ngốc, Giang Nam Ảnh trong cơn tức giận cũng từ bỏ chỉ số thông minh, cúi xuống, ở trên môi Cố Niệm Bắc liếm quét, lại cắn một chút.
Làm xong tất cả chuyện này, Giang Nam Ảnh nói ra câu vừa rồi Cố Niệm Bắc còn chưa nói xong, nhanh chóng chạy trốn vào phòng tắm đi tắm rửa, để lại Cố Niệm Bắc ngồi trên sofa, động cũng không dám động, đại não trống rỗng vô hồn.
"Lại lại lại......!Lại bị hôn! Từ từ, cái này..
cái này rốt cuộc có được tính là hôn không??" Nếu Giang Nam Ảnh đang trốn trong phòng tắm mà biết được suy nghĩ này của Cố Niệm Bắc, chắc chắn bị tức chết.
Cũng may Cố Niệm Bắc thực mau liền từ bỏ suy nghĩ vấn đề này, nàng lấy ngón trỏ vuốt qua nơi Giang Nam Ảnh vừa hôn đến, nhiệt độ trên mặt theo động tác ngón tay mà dần dần tăng lên, loại cảm giác này hình như không giống với lần nằm mơ nhìn thấy lúc trước, Cố Niệm Bắc đến nay vẫn còn tưởng buổi tối ở Eshabia hôm đó là nằm mơ.
Không giống như tối hôm đó, Cố Niệm Bắc thậm chí không thể nghĩ được lát nữa phải làm sao, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng vừa rồi.
Nàng thật sự rất thích rất thích rất thích Giang Nam Ảnh, Cố Niệm Bắc lần đầu tiên nhận ra mình có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập của bản thân.
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mọi người Tết Trung Thu vui vẻ!
Kỳ thật Cố Niệm Bắc hiện tại mới chân chính động tâm, còn lúc trước thì....!Nàng vẫn là phạm xuẩn, đem cảm động trở thành thích.
[1] Phim nghệ thuật:
Khác với phim thị trường tập trung về doanh thu với cốt truyện đa phần dễ hiểu, kết cấu bắt mắt, phim nghệ thuật được gọi là "một cuộc trải nghiệm của não" mà được người xem ưa thích vì "những gì bạn hiểu biết về phim ảnh".
Phim nghệ thuật có thể bao gồm một cảm giác về hiện thực xã hội; nhấn mạnh đến sự biểu hiện đặc trưng của đạo diễn; và tập trung vào những suy nghĩ, ước mơ, hoặc động cơ của các nhân vật.
Điều quan trọng là phim mang đến người xem sự ám ảnh của hiện thực trong phim, đánh mạnh vào tư duy cảm xúc.
Một vài phim nghệ thuật để các bạn dễ hình dung: "Song lang", "Lô tô", "Mùa len trâu",....