"Hóa ra chú là cái loại người này sao lão Hà!" Cố Niệm Bắc nói ra một câu nhất định sẽ xuất hiện trong trường hợp này.
Mèo trắng trên thế giới có ngàn ngàn vạn vạn con, lớn lên trông giống nhau như đúc cũng không phải ít, nhưng con mèo mà Hà Nghiêm vừa mới nhét đi vào kia, cho dù chỉ nhìn thoáng qua, Cố Niệm Bắc cũng có thể khẳng định nó là cùng một con với con mèo của Lý Nhạc ở tiết mục 6 năm trước.
Chỉ cần là người đã gặp qua con mèo trắng kia, ai cũng đều sẽ cầm lòng không đậu mà nói với chủ nhân Lý Nhạc của nó một câu: "Thật không hổ là mèo của Lý đạo diễn!"
Con mèo trắng này thần thái là giống Lý Nhạc như đúc, mọi người còn khen nó thoạt nhìn qua đặc biệt hài hước.
Hiện tại đã qua 6 năm, Cố Niệm Bắc phát hiện nó cùng Lý Nhạc lại nhiều thêm một điểm giống nhau, đó chính là thể trọng (cân nặng).
So với gối đầu nhỏ 6 năm trước, hiện tại nó đã biến thành một cái chăn bông thật bự.
"Chú muốn giải thích!" Hà Nghiêm không thể không nói ra câu tiếp theo, "Con mèo này là mấy tháng trước chú ở cửa sổ xe nhặt được, lúc ấy nó hệt như một lão đại gia* tứ chi mở ra nằm trên nóc xe phơi nắng, chú tiến tới nó cũng không chạy.
Chú xách nó lên thì phát hiện, này không phải là mèo của tên Lý Nhạc kia sao? Chú lập tức liền chụp ảnh phát lên vòng bằng hữu**, kết quả có người nói cho chú biết đó xác thực là mèo của Lý Nhạc thật nhiều năm trước đi lạc, lúc ấy chú liền cười muốn hỏng."
*đại gia: ở đây chỉ những người lười vận động.
**vòng bằng hữu: vòng bạn bè, hiểu tương tự như đăng lên Tin trên messenger vậy, có thể lựa chọn người được xem.
Lúc Hà Nghiêm nói đến điểm này, rốt cuộc phát hiện Cố Niệm Bắc đối diện trần trụi khắc ghi trên mặt dòng chữ "Lão Hà quả nhiên là cái loại người này!", hắn làm bộ ho khan một tiếng, tránh đi ánh mắt của nàng, tiếp tục: "Đương nhiên chú khẳng định mèo vẫn là phải trả lại cho hắn, chỉ là muốn hắn cho chú thái độ tốt một chút, nhưng mà vẫn luôn không đụng tới hắn, chú cũng không đến mức phải kỳ công chạy đến nhà hắn, được chứ?! Chú đem con mèo này nuôi trong nhà mình gần một tháng, khả năng tiêu hóa của con mèo này, lúc ấy nhặt được còn có thể dùng một tay xách lên, sau một tháng đến ôm cũng không ôm nổi.
Sau đó《 Hoang Đảo 》vẫn chưa cần phải quay chụp, vừa vặn có một cái hoạt động chú gặp được hắn, chú lại không muốn trực tiếp nói rằng mèo của hắn ở chỗ mình, liền quanh co lòng vòng nhắc tới việc con mèo mà hắn nuôi mấy năm trước, kết quả!!"
Hà Nghiêm tăng lớn âm lượng, tức giận mà nói: "Hắn vậy mà lại nói chú là đụng tới chuyện thương tâm của hắn, còn muốn cãi nhau với chú! Chú dưới cơn tức giận liền không thèm nói cho hắn biết mèo ở chỗ này, dù sao nó ở chỗ chú cũng rất tốt."
"Sau đó chú liền mang mèo tới đoàn phim?" Cố Niệm Bắc thật sự phục Hà Nghiêm và Lý Nhạc rồi, mỗi lần nghe đến chuyện của hai người này, nàng liền cảm thấy trước kia mình cùng Giang Nam Ảnh thật sự không thể tính là đối thủ một mất một còn, suy cho cùng thì các nàng còn chưa đến cái dạng mang theo đoàn phim của nhau đánh hội đồng, rồi ở lễ trao giải cấu xé nhau, còn có sau khi đối phương đổi nghề được mười năm, lại cực cực khổ khổ đi nuôi dưỡng mèo của đối phương chỉ vì giận dỗi đối phương.
Hà Nghiêm là một người thích sự yên tĩnh cũng như mắc thói sạch sẽ nghiêm trọng, Cố Niệm Bắc thật sự khó có thể tưởng tượng được hắn làm sao nuôi được mèo.
"Không có, chú vốn dĩ tính toán qua mấy ngày sẽ để người khác đem mèo trả lại cho hắn."
Hà Nghiêm chán ghét Lý Nhạc là một chuyện, nhưng con mèo này hắn không chán ghét ở chung.
Lúc mới bắt đầu hắn còn tưởng rằng nuôi mèo thực phiền toái, do dự nên hay không nên chỉ vì muốn lăn lộn Lý Nhạc mà làm chính mình đau đầu, hẳn chỉ cần tưởng tượng đến cảnh sàn nhà dính đầy lông mèo liền chịu không nổi.
Nhưng cũng là từ sau khi bắt đầu nuôi rồi, Hà Nghiêm mới phát hiện con mèo này cùng những giống mèo khác hoàn toàn không giống nhau, không rụng lông cũng không thích kêu la, thậm chí lúc tắm rửa sẽ luôn tự mình ngồi xổm vào bồn tắm, nuôi dưỡng thật sự là vô cùng vô ưu vô lo.
《 Hoang Đảo 》 ít nhất cần quay đến ba tháng, gởi nuôi mèo thì Hà Nghiêm lại không yên tâm, cuối cùng vẫn là quyết định đem mèo trả lại cho Lý Nhạc để hắn chăm sóc chu toàn.
Con mèo béo như vậy, Lý Nhạc phỏng chừng ôm cũng không nhấc lên nổi, coi như trở thành 'thiết bị giảm béo' đi.
Hiện tại gần như là toàn bộ giới giải trí đều quan tâm đến vấn đề giảm béo của Lý Nhạc.
"Kết quả là, ngày đó tới cổ trấn, chú phát hiện nó vậy mà lại ngồi xổm ở ghế sau xe, vẫn là cái bộ dáng 'đại gia' kia." Hà Nghiêm cuối cùng thật sự là không có biện pháp, chỉ có thể nhờ người đem đồ dùng cần thiết mang lại đây để nuôi mèo.
Cũng may con mèo này cũng giống như lúc ở nhà, lười đến như vậy, cho dù là ở trên đảo không người, trừ bỏ giải quyết vấn đề sinh lý cũng không bao giờ thèm ra khỏi lều trại, mỗi ngày đều ở trong lều chạy nhảy, Hà Nghiêm cũng không lo lắng nó đi lạc.
Cùng Cố Niệm Bắc giải thích xong, Hà Nghiêm cũng không che che giấu giấu, xốc cửa lều trại lên, chỉ nhìn thấy bên trong lều trại có mấy món đồ chơi cho mèo, một bên còn bày rất nhiều đồ hộp, mà con mèo kia giống y những gì Hà Nghiêm miêu tả, bày ra tư thế 'Miêu đại gia' quen thuộc, nằm ở trên đệm.
Tư thế này lập tức làm Cố Niệm Bắc nhớ lại thời điểm lúc trước khi nàng và Giang Nam Ảnh lần đầu tiên gặp nhau, còn có trò chơi dựa vào dấu mèo cào phán định mị lực kia, Cố Niệm Bắc lập tức nổi lên tâm tình ham chơi, nói với Hà Nghiêm một câu nàng sẽ quay lại ngay, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm Giang Nam Ảnh, đương nhiên là trong mắt những người khác, hai người này vẫn là bởi vì Hà đạo diễn tìm tới nên các nàng mới có thể đi cùng một chỗ với nhau.
Tuy rằng Giang Nam Ảnh ngày thường thích lấy Hà Nghiêm làm bia đỡ đạn, nhưng lúc này bị Cố Niệm Bắc gọi tới, Giang Nam Ảnh thật sự đúng là tưởng Hà Nghiêm tìm nàng.
Kết quả khi nàng vào trong lều trại, nhìn thấy biểu tình mờ mịt của Hà Nghiêm cũng như bộ dạng phấn chấn hứng thú của Cố Niệm Bắc, liền biết Hà Nghiêm lại một lần nữa bị làm bia đỡ đạn.
Thời điểm Cố Niệm Bắc đẩy Giang Nam Ảnh đi vào lều trại, Miêu đại gia đang nằm trên đệm chỉ hơi nâng đầu lên một chút, liền nằm trở về đệm.
Cũng giống như Cố Niệm Bắc, ngay từ ánh nhìn đầu tiên Giang Nam Ảnh liền nhận ra đây là mèo của Lý Nhạc, suy cho cùng thì cũng sẽ không có một con mèo nào nhìn giống Lý Nhạc đến vậy.
"Còn nhớ trò chơi ở lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ? Lại chơi một lần đi!" Cố Niệm Bắc hưng phấn đề nghị nói.
Từ sau khi vào lều trại, Hà Nghiêm đứng một bên đã hoàn toàn bị Cố Niệm Bắc xem nhẹ, trong mắt nàng hiện giờ cũng chỉ có mỗi Giang Nam Ảnh.
Cũng may Giang Nam Ảnh còn nhớ rõ Hà Nghiêm bên cạnh, dùng một loại ánh mắt bất đắc dĩ cùng xin lỗi nhìn về phía hắn, Hà Nghiêm cũng phối hợp cười cười, sao hắn lại cảm thấy sau ba ngày nghỉ ngơi hai người kia càng thêm dính nhau thế nhỉ.
Lúc trước Giang Nam Ảnh sẽ còn ở trước mặt hắn trang bị bộ dáng một chút, hiện tại đến Giang Nam Ảnh cũng bị Cố Niệm Bắc làm hỏng rồi.
Không giống như Lý Nhạc, Hà Nghiêm vẫn chưa kết hôn, cũng không có tai tiếng gì, mọi người đồn đãi là do thói ở sạch khiến hắn vẫn luôn độc thân.
Dưới sự khát vọng mãnh liệt của Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh vẫn là tiến lên phía trước một bước, ngồi xổm vuốt vuốt lông Miêu đại gia, nàng không biết tại sao mèo của Lý Nhạc lại ở chỗ Hà Nghiêm, cũng không biết liệu nó vẫn còn là con mèo không hung dữ như trước đây hay không, cho nên nàng cần phải tới thử trước một lần.
Đối với Giang Nam Ảnh vuốt ve, Miêu đại gia phi thường mà hưởng thụ, hơn nữa phát ra tiếng rừ rừ cổ vũ.
Hà Nghiêm xem qua kỳ tổng nghệ kia, biết trò chơi mà Cố Niệm Bắc nói đến là gì, cho nên cũng nói: "Yên tâm đi, con mèo này đặc biệt dịu ngoan, chỉ cần cho ăn, chưa bao giờ duỗi ra móng vuốt." Hà Nghiêm có đôi khi hoài nghi con mèo này sau khi rời khỏi chỗ Lý Nhạc liệu có phải là có chủ nhân khác hay không, mèo hoang đi lạc không có khả năng sạch sẽ đến như vậy.
Ngày đó khi hắn nhặt được con mèo này, trên người nó không hề có một con bọ nào, thậm chí móng vuốt cũng không có chút bụi bẩn, một màu trắng như tuyết.
Sau khi xác định không có tính công kích, Giang Nam Ảnh giống như lúc trước vùi vào cái bụng của Miêu đại gia, cảm xúc giống hệt như trong trí nhớ, mềm như bông.
Giang Nam Ảnh còn ngửi được một cổ thanh đạm hương khí, chờ đến khi nàng ngẩng đầu lên, hương khí kia đã biến mất.
Giang Nam Ảnh chờ Miêu đại gia giống lúc trước quơ móng mèo chấm điểm, nhưng mà Miêu đại gia chỉ ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, lại quay đầu liếc mắt nhìn Cố Niệm Bắc một cái, sau đó trực tiếp xoay người lại, đem thân mình chôn xuống dưới đệm.
Ba người trong lều cũng không biết Miêu đại gia là có ý tứ gì, chờ đến khi Miêu đại gia bước ra, Cố Niệm Bắc lại tới một lần nữa, lúc này Miêu đại gia không chỉ ngẩng đầu nhìn các nàng liếc mắt một cái, mà là trực tiếp ngồi dậy, trên mặt lộ ra biểu tình suy sụp rất rõ ràng.
Sau khi ngồi yên, lại chạy tới chỗ Hà Nghiêm, lôi kéo ống quần đòi hắn đi bóc đồ hộp.
Toàn bộ quá trình, Miêu đại gia rốt cuộc cũng không hề phản ứng Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh, nhưng lại càng thêm thân thiết với Hà Nghiêm.
Chơi trò chơi không thành, Cố Niệm Bắc đành phải chán nản đi theo Giang Nam Ảnh trở về lều trại của mình, sau khi trở về còn buồn bực hỏi: "Mấy năm nay giá trị nhan sắc của em cũng không giảm xuống nhanh đến thế chứ, vậy mà lại cự tuyệt chấm điểm cho em."
Giang Nam Ảnh nhìn dáng vẻ này của Niệm Bắc, liền hướng nàng ngoắc ngón tay, ý bảo nàng lại đây.
Cố Niệm Bắc lập tức dịch tới, dựa lên người Giang Nam Ảnh, tò mò hỏi: "Chị biết vì cái gì sao?"
Giang Nam Ảnh dựa sát vào Cố Niệm Bắc, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Chị biết nha."
Lời nói của Giang Nam Ảnh tựa như lông chim, không chỉ ở bên tai Cố Niệm Bắc phất động, cũng ở trong lòng nàng phất động, động đến khiến nàng mặt đỏ tai hồng.
"Bởi vì nó đã nhìn ra, em là của chị, và chị cũng là của em.".