Bất luận là Cố Niệm Bắc hay Giang Nam Ảnh cũng đều không ngờ rằng, "lần sau" lại tới mau như vậy.
Bởi vì tối hôm qua lăn lộn lâu lắm, hơn nữa hôm nay lại không có công tác, Cố Niệm Bắc thuận lý thành chương mà lôi kéo Giang Nam Ảnh ngủ nướng tới tận 11 giờ trưa, nếu không phải vì bụng quá đói, Cố Niệm Bắc có thể lôi kéo Giang Nam Ảnh ngủ đến buối tối mới thôi.
Bởi vì còn nhớ thương tối hôm qua chưa hoàn thành được điều bất ngờ, Cố Niệm Bắc rửa mặt xong liền chạy thẳng đến phòng bếp, hơn nữa vì không cho Giang Nam Ảnh nhìn thấy bộ dáng nàng luống cuống tay chân, bắt Giang Nam Ảnh ngốc trong phòng ngủ không cần đi ra ngoài.
So với thời điểm quay chụp《 toàn lực đi tới 》, Cố Niệm Bắc đã tiến bộ rất nhiều, ít nhất nàng nấu cháo thì tuyệt đối là cháo, sẽ không nấu thành cơm giống Giang Nam Ảnh.
"La là la~......", Cố Niệm Bắc vừa ngâm nga một bản nhạc vô nghĩa, vừa bưng cháo ra ngoài.
Sau khi chuẩn bị cháo xong, Cố Niệm Bắc lại bưng mấy món ăn phụ ra rồi chuẩn bị đi lên kêu Giang Nam Ảnh xuống lầu ăn sáng, một giây trước khi nàng đặt bước chân lên cầu thang, bỗng có tiếng chuông cửa vang lên.
"Ai vậy?" Cố Niệm Bắc buồn bực đi đến cửa.
Trong giới giải trí, người biết nàng ở nơi này rất nhiều, nhưng trừ phi nàng chủ động mời, mọi người cũng sẽ không tới quấy rầy.
Trước kia sẽ đến nhà nàng chỉ có mỗi Tân Nhạc, hiện tại cũng chỉ có thêm Giang Nam Ảnh mà thôi.
Khi Cố Niệm Bắc đến cửa, tiếng chuông đã ngừng.
Cố Niệm Bắc nhấc lên mắt mèo nhìn ra ngoài, trong nháy mắt liền thấy bộ dáng khẩn trương căng thẳng của Vệ Phi.
Thời điểm Cố Niệm Bắc quen biết Vệ Phi, Vệ Phi mới vừa tốt nghiệp ra trường.
Dưới màn ảnh của Trang Tử Chu, Vệ Phi đã ngây ngô lại tiêu sái, trên thế giới không có bất cứ một người nào thích hợp biểu diễn vai nam chủ《 ánh trăng tròn 》hơn hắn cả.
Vệ Phi lúc ấy, khí phách hăng hái, không gì ngăn cản được.
Nhưng sau này, cỗ khí phách kia từ trên người Vệ Phi biến mất, chỉ còn lại người thiếu niên dầu mỡ tục tằng.
Cố Niệm Bắc có đoán được nguyên nhân, nhưng mà đây là cuộc đời của Vệ Phi, không ai có thể thay hắn làm ra lựa chọn.
"Vệ Phi tới, em tính toán để hắn tiến vào." Trước khi mở cửa cho Vệ Phi, Cố Niệm Bắc gửi cho Giang Nam Ảnh một tin nhắn.
"Chị đã biết."
Nhận được hồi âm rồi, Cố Niệm Bắc mới mở cửa ra.
Cùng Cố Niệm Bắc phỏng đoán giống nhau, bên ngoài trừ bỏ Vệ Phi cũng không có kẻ nào khác.
Tuy rằng Vệ Phi thường xuyên lấy Cố Niệm Bắc ra lăng xê, nhưng Cố Niệm Bắc biết Vệ Phi vẫn hiểu rõ giới hạn của nàng, đây cũng là lý do dưới tình huống bản thảo vi diệu bay đầy trời, Cố Niệm Bắc vẫn có thể cùng Vệ Phi làm bằng hữu bình thường.
"Niệm Bắc, cô không sao chứ?"
Vệ Phi lần này tới cũng không có mục đích gì khác, chỉ là đơn thuần muốn gặp Cố Niệm Bắc.
Lần trước khi hắn đến bệnh viện chăm sóc Cố Niệm Bắc, người đại diện không cùng hắn thương lượng đã tung bản thảo quấy rối, hai người bọn họ cãi nhau một trận, sau đó Vệ Phi cũng không dám lại đến bệnh viện thăm Cố Niệm Bắc.
Hắn biết Tân Nhạc vì chuyện của Cố Niệm Bắc đã phải bận tối mặt tối mày, hắn cũng không muốn lại tăng phiền toái cho nhà họ.
Bởi vì chuyện Cố Niệm Bắc bị cưỡng chế nghỉ ngơi hai tháng này chỉ có Tân Nhạc và Giang Nam Ảnh biết, những người khác còn tưởng rằng thương thế của nàng quá nặng không thể không nằm trên giường nghỉ ngơi, cái này khiến cho Vệ Phi vẫn luôn chú ý đến Cố Niệm Bắc nóng lòng không thôi.
Chờ tới tận hôm nay, không thể ngồi yên được nữa, hắn liền lén người đại diện trộm đến chỗ này.
"Tôi không có việc gì, anh trước tiên tiến vào đi." Cố Niệm Bắc cố ý dẫn Vệ Phi tới bàn cơm phòng khách.
"Không có việc gì thì tốt rồi." Cho dù Cố Niệm Bắc không nói, nhìn thấy khuôn mặt hồng nhuận của nàng, Vệ Phi cũng biết.
Cô tựa hồ còn béo lên chút, đương nhiên câu này Vệ Phi không dám nói ra khỏi miệng.
Bởi vì Giang Nam Ảnh mỗi ngày đều cùng Cố Niệm Bắc ở bên nhau, hơn nữa nàng một lòng muốn nuôi béo Cố Niệm Bắc, cho nên Giang Nam Ảnh cũng không có chú ý tới hiện tại Cố Niệm Bắc thậm chí còn béo hơn một chút so với trước khi bị thương.
Mà người lâu rồi chưa gặp như Vệ Phi, liếc mắt một cái là có thể nhận ra sự thay đổi này.
Có điều, nếu như vẫn không có ai nhắc nhở, chờ đến khi Tân Nhạc trở về, Cố Niệm Bắc lại phải bị cưỡng bức đi giảm béo.
"Anh ngồi chờ một chút, tôi còn đang chuẩn bị cơm trưa." Cố Niệm Bắc cố ý vào phòng bếp, đổ hai ly sữa bò.
Ngày thường nàng và Giang Nam Ảnh cũng không có thói quen ăn cháo còn muốn uống sữa bò, nàng chỉ là muốn hướng Vệ Phi cường điệu rằng, trong nhà này có 2 người ở.
"Tân Nhạc cũng ở đây sao?" Sau khi tiến vào tầm mắt của Vệ Phi cũng không rời khỏi trên người Cố Niệm Bắc, hắn đã sớm chú ý tới đồ dùng cơm trên bàn là cho hai người.
"Không phải, tôi và người yêu của mình ở chung với nhau." Cố Niệm Bắc để Vệ Phi tiến vào chính là muốn cho hắn nghe thấy những lời này, đây cũng là lý do Cố Niệm Bắc gửi tin nhắn trước cho Giang Nam Ảnh.
"Như vậy à." Vệ Phi nỗ lực giả bộ thản nhiên, nhưng cảm xúc trong lòng vẫn điều khiển hắn hỏi ra: "Sao trước kia không nghe nói qua cô có người yêu nha, người yêu của cô tôi có từng gặp qua chứ?"
"Có lẽ là đã gặp rồi." Cố Niệm Bắc chỉ muốn nhấn mạnh chuyện nàng đã có người yêu, còn về người yêu nàng là ai, nàng cũng không muốn cho Vệ Phi biết, "Đúng rồi, anh tới tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Vì chuyện của Lục Y Vũ, tôi đột nhiên nhớ tới trước kia, muốn tới xin lỗi cô."
Khoảng thời gian Cố Niệm Bắc nằm viện, từ tuyến thời gian của Lục Y Vũ điều tra ra một chuỗi dài, người đứng đầu tất cả chính là người đại diện lúc đầu của Lục Y Vũ, cũng chính là cái tên trước kia đã lừa gạt Cố Niệm Bắc.
Chuyện đã qua lâu như vậy, hơn nữa lúc trước Tằng Dật đã xử lý tốt, cũng không có người chú ý tới điểm này, chỉ là cũng đã từng bị dưới trướng người đại diện kia, Vệ Phi đương nhiên biết chuyện này.
"Không có gì phải xin lỗi." Nếu không phải Vệ Phi nhắc tới việc này, Cố Niệm Bắc cũng đã quên.
"Năm đó anh cũng là thân bất do kỷ*."
*thân bất do kỷ: có nghĩa là không phải lúc nào mình cũng tự quyết định được chuyện của mình.
"Tôi chỉ muốn nói với cô, năm đó cắt đứt điện thoại là do tôi, không phải người đại diện hiện tại làm." Khi nói ra những lời này, trong nháy mắt Vệ Phi dường như biến trở về cậu thiếu niên khí phách hăng hái năm xưa.
"Anh đúng thật là ngốc hơn đám người trong tổ tiết mục《 toàn lực đi tới 》rất nhiều." Cố Niệm Bắc phát hiện bản thân đúng là xem nhẹ Vệ Phi, người bình thường không phải đều là đẩy hết mọi sự tình lên người đại diện sao? Nào có ai như Vệ Phi, cũng không sợ mình nghe xong sẽ trở mặt với hắn.
"Tôi không để ý tới những người đó, tôi chính là một kẻ tiểu nhân ti tiện, đối với cô cũng lựa chọn không quan tâm, rõ ràng biết bản thân làm như vậy là đại biểu cho cái gì." Vệ Phi cười khổ mà nói, "Mấy năm nay tôi sợ cô hiểu lầm người đại diện hiện tại, đem lựa chọn của tôi quy chụp cho hắn, hiện tại nói ra vậy mà lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi."
"Vậy tôi cũng không tiễn." Cố Niệm Bắc như cũ vẫn là bộ dáng kia, tựa như căn bản không nghe thấy những lời này đó của Vệ Phi.
Vệ Phi nhìn đến bộ dạng không chút nào để ý của Cố Niệm Bắc, nụ cười khổ càng thêm chua xót, Cố Niệm Bắc quả nhiên vẫn là Cố Niệm Bắc.
Tại lễ trao giải Kim Điêu năm đó, Cố Niệm Bắc vào vai hiệp khách cùng Vệ Phi cùng nhau được đề cử giải 'Nam diễn viên chính xuất sắc nhất', cuối cùng người thắng được lại là Cố Niệm Bắc.
Theo ý kiến của giám khảo, so với Vệ Phi, hiệp khách do Cố Niệm Bắc thủ vai là một kẻ phiêu diêu tự tại trong thiên hạ, lại mang dáng vẻ tiêu sái vượt lên trên tất cả.
Trong các vai mà Cố Niệm Bắc diễn qua, đây là nhân vật mà Vệ Phi thích nhất.
Bởi vì mỗi lần nhìn đến hiệp khách này, Vệ Phi phảng phất như được trở lại giây phút hắn động tâm với nàng.
"Hắn đi rồi?" Vệ Phi mới vừa đóng cửa lại, Giang Nam Ảnh liền từ trên lầu xuống dưới.
"Đi rồi."
"Sao lại không tức giận hắn?" Giang Nam Ảnh vừa rồi vẫn luôn ngồi trên lầu hai, cho nên hai người nói chuyện nàng nghe được rành mạch, hơn nữa lúc trước nàng có nhúng tay qua chuyện của Cố Niệm Bắc, Tân Nhạc cũng là nàng giới thiệu cho Cố Niệm Bắc, cho nên việc Vệ Phi thay đổi người đại diện năm đó nàng cũng có biết đến.
"Có gì mà phải tức giận chứ, Vệ Phi không xấu như những gì hắn nói, còn có người đại diện của hắn tuy rằng gây ra nhiều chuyện phiền phức đến như vậy, nhưng cũng không phải là người xấu." Cố Niệm Bắc còn nhớ rõ buổi tối kia khi nàng bị bắt đi tham gia tiệc rượu, nàng thấy Vệ Phi và người đại diện hiện tại của hắn vọt vào khách sạn.......!
Từ từ, nghĩ đến đây, Cố Niệm Bắc đột nhiên ý thức được điểm không thích hợp.
Cái buổi tối kia rõ ràng là Tằng Dật ra mặt cứu nàng, vì cái gì trong đầu nàng lại có hình ảnh Vệ Phi và người đại diện của hắn vọt vào khách sạn chứ?
Cố Niệm Bắc nỗ lực hồi tưởng lại cảnh tượng tối hôm đó, một lúc sau hình ảnh che mờ một ít trước đó hoàn toàn xuất hiện, khuôn mặt của Tằng Dật và Vệ Phi đan xen xuất hiện trong đầu nàng........!
"Làm sao vậy?" Giang Nam Ảnh phát hiện Cố Niệm Bắc biểu tình có chút không đúng, vội vàng giữ chặt tay Cố Niệm Bắc.
"Không có gì." Cố Niệm Bắc nỗ lực tươi cười, "Chúng ta ăn cơm trước đi." Nàng vẫn luôn cho rằng đây là thế giới ban đầu của nàng, lại không nghĩ tới là ký ức của nàng đã bị ký ức của thế giới này bao trùm.
.