Edit: Min
Trước Giao thừa một ngày.
Tống Cần nhanh chóng kết thúc công việc lúc hai giờ, tắt máy tính rồi tan làm.
Trước khi về nhà, cô ghé siêu thị mua thêm ít đồ đón Tết, xách theo hai cái túi to tướng, ngồi lên xe taxi, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Khung cảnh ngoài cửa xe vẫn như ngày thường, nhưng hàng cây ven đường đã được giăng lên thật nhiều lồng đèn màu đỏ chen giữa màu xanh biếc của tán cây, không khí thật vui vẻ.
Cô ngắm nhìn con phố đang ngập tràn hương vị Tết, tuy là náo nhiệt nhưng vẫn cảm thấy hơi cô đơn.
Hai năm rồi Tống Cần không về quê ăn Tết, lâu dần cũng tạo thành thói quen.
Cha mẹ cô li hôn với nhau, hai người đều có một gia đình riêng.
Cha thì vừa mới có con trai, mẹ thì tái hôn với một người đã có con riêng, mỗi dịp Tết, họ đều bận rộn đoàn tụ với gia đình, sự có mặt của cô không thích hợp lắm.
Để khỏi phải khó xử, cô chọn cách lưu lại thành phố này, ăn Tết ở đây là thoải mái nhất.
Ngồi trong xe, Wechat liên tục nhận được tin nhắn chúc Tết, có người còn tính xem bữa cơm đoàn viên nên ăn món gì.
Tống Cần cũng giống đa số các đồng nghiệp khác, sau khi tan làm luôn có thói quen xem di động, để cập nhật tin tức, sợ sẽ bỏ sót một tin hay nào đó.
Cô vừa nhìn điện thoại, vừa xoa bóp phần gáy đang mỏi nhừ, thỉnh thoảng nói vài câu với tài xế.
Bác tài có vẻ là người thẳng thắn, cười hỏi cô đã bao nhiêu tuổi, cô trả lời là hai mươi bảy.
"Hai mươi bảy à? Vẫn còn nhỏ đấy." Bác tài nói.
"Thật sao? Cháu thì thấy không còn nhỏ nữa."
Bác tài lại hỏi cô làm việc ở đâu, cô cũng liền trả lời.
"Công ty Hoa Duyên à? Hình như chú đã từng nghe qua.
Dịch vụ rất hấp dẫn, người quen của chú cũng nhiều người đến đó lắm." Nhân lúc chờ đèn đỏ, bác tài uống chút nước, thắc mắc, "Vậy cháu là người mai mối sao?"
"Cũng có thể nói là vậy ạ."
"Chú nghĩ bà mai đều là người lớn tuổi, không ngờ bây giờ còn trẻ như vậy cũng có thể làm được." Bác tài thở dài cho rằng xã hội bây giờ thay đổi nhanh quá, rồi nói tiếp, "Vậy cháu hẳn là đã có người yêu rồi."
Tống Cần chưa kịp trả lời, thì bác tài đã đổi giọng nhẹ nhàng hơn: "Chú nói lời vô nghĩa rồi đúng không? Nếu như có gì không phải, cháu xem như chưa nghe gì nhé."
"Chưa có ạ." Tống Cần nói thẳng, "Cháu đã độc thân 27 năm rồi."
Bác tài cười ha ha, cảm thấy câu này thật thú vị, an ủi: "Bình thường, bình thường thôi, bây giờ tình trạng này cũng hay gặp lắm."
Tống Cần không nói nữa, cúi đầu xem tin nhắn trên Wechat.
Về đến nhà, Tống Cần gọi một phần thức ăn nhanh, ăn xong thì bắt đầu dọn phòng, bận rộn đến gần tám giờ.
Sau khi xuống nhà đổ rác, cô thong thả đi dạo một vòng rồi lê chân mệt mỏi trở về.
Ngước mắt nhìn mấy câu đối Tết trên tường phòng khách; chậu hoa tươi chưng ở bàn ăn cơm; cam, nho và mứt quả hồng đặt trên bàn trà; trong ngăn tủ còn có hai bình quả hạch lớn, Tống Cần tự nhiên cảm thấy lúc này rất có hương vị năm mới.
Cảm thấy mệt mỏi, cô quyết định đi ngủ sớm.
Được một chốc, điện thoại "ting" lên một tiếng, là tin nhắn từ chị Như Như, làm cô tỉnh táo hẳn lên.
Như Như là Hội viên VIP của Hoa Duyên, và nhiệm vụ của Tống Cần là cung cấp cho chị ấy đầy đủ mọi dịch vụ mà công ty đang làm.
Có điều, đây là người phụ nữ rất cá tính, các hoạt động xã giao offline đều từ chối, gửi thông tin của hội viên nam đến, chị ấy cũng không nhìn tới.
Điều này khiến Tống Cần cho rằng Như Như đang trong thời kì không muốn kết hôn, đến Hoa Duyên chẳng qua là để dễ nói chuyện với gia đình thôi.
"Ngày mai chị lại bị cười nhạo cho xem!" Như Như nói.
"Làm gì có! Bây giờ trên bàn cơm không còn thúc giục chuyện kết hôn nữa đâu."
"Không nói, nhưng ánh mắt và nét mặt đều thể hiện ra hết!"
"Mặc kệ họ, chị cứ thoải mái, tự tin là tốt rồi." Tống Cần tự nhiên nói thêm một câu, "Duyên số của mỗi người không giống nhau, có người tới sớm, có người tới muộn."
Chị ấy không nói gì, đương nhiên xem đây chỉ là lời nói đùa.
Tống Cần ấn mở ảnh đại diện Wechat của Như Như, phóng to lên nhìn, đó là tấm ảnh nghệ thuật chụp lúc chị ấy 25 tuổi, cách đây đã mười hai năm.
Mười hai năm, thời gian qua nhanh như chớp mắt.
Từ trước đến nay thời gian luôn được hình dung bằng những từ ngữ rất khắc nghiệt, bất luận là nam hay nữ, đứng trước những câu nói đó đều bất giác mà cúi đầu, tự thấy bản thân thật nhỏ bé.
Ngoại hình, tiền tiết kiệm, sự nghiệp hay ước mơ của mỗi người dù đã trọn vẹn hay chưa, khi đối mặt với dòng chảy của thời gian luôn là có lòng mà không có sức.
Tống Cần cũng thế, cô cảm thấy thời gian qua rất nhanh, nhất là hai năm này, nhưng nếu so với sự trôi đi vội vã của năm tháng, thì thứ mà cô có được chỉ là vô số hạt cát trên biển mà thôi.
Đôi lúc nghĩ lại, cô cũng rất ân hận.
Thật tốt nếu ba năm cao trung chăm chỉ học hành hơn, ít nhất thì không mất thời gian để thầm mến nam sinh ở lớp bên cạnh.
Tình cảm ở tuổi mới lớn với những mộng mơ tự dệt ra, để bản thân tự chìm đắm trong đó không thể thoát ra được.
Hậu quả chính là thành tích thi tốt nghiệp không tốt, Tống Cần chỉ trúng tuyển ở một trường học bình thường, cũng vì điểm thấp mà bị chuyển đến chuyên ngành không được chú trọng, sau khi tốt nghiệp mới biết công việc dành cho ngành này rất khan hiếm.
Vì để kiếm tiền, cô phải nộp CV khắp nơi, mỗi ngày làm vô số việc với mức lương cao thấp khác nhau, cuối cùng cô vào Hoa Duyên.
Lúc mới bắt đầu với việc làm hiện tại cô có cảm giác rất bất lực.
Cô tự hỏi giá trị của công việc này là gì, có phải rất tầm thường? Có phải rất vô vị không? Điều này hoàn toàn khác xa với ước muốn được làm hoa hậu khi còn nhỏ của cô.
Nhưng thực tế, mỗi ngày cô luôn phải chuyên tâm để hoàn thành công việc trước mắt, không có thời gian mà oán giận ông trời.
Mong muốn thoát khỏi cảnh khó khăn, Tống Cần chỉ có thể cố gắng làm việc, thật sự rất vất vả! Nhưng có ai không phải vất vả đâu? Trên thế giới này, người có thể nằm trên ghế sô pha kiếm tiền đã ít càng thêm ít.
Tống Cần với tay lấy một quả cam, chậm rãi lột vỏ, cam rất ngọt, vì cô chưa lần nào mua nhầm cả.
Thật tốt, thật là tốt, giây phút này cô cảm thấy mình vừa vui vẻ lại vừa thỏa mãn!
Hôm sau đã là Giao thừa.
Tống Cần ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, đến 8 giờ do bản thân quá đói nên mới tự tỉnh dậy, cô cảm thấy mình thật ngốc.
Nấu xong tô mì gói, ăn được hai đũa, đầu lưỡi nhạt phèo, cô tròn mắt tưởng tượng đến bữa sáng trong cuốn sách minh họa, nào là bánh bao chiên, bánh chẻo áp chảo, nào là cháo tàu, sủi cảo tôm, trứng rán thêm giăm bông và măng tây.
Rốt cục cô buông đũa, quyết định ra đường đi dạo một vòng, xem có phải bên ngoài đang rất vắng vẻ không.
Đúng như cô nghĩ, hôm nay mấy cửa hàng ở xung quanh khu phố đều đóng cửa.
Cô ra khỏi khu phố, đi qua hai đường lớn, rẽ trái đến phố Dật Hưng.
Có một trạm tàu điện ngầm cách phố Dật Hưng không xa, lượng người qua lại đông đúc, thế nên có rất nhiều hàng quán nhộn nhịp trên con phố nhỏ này và luôn đổi mới theo ngày.
Mấy tháng không đến, cửa hàng mà cô quen thuộc đã đổi thành một cửa hàng khác.
Tống Cần muốn thử vận may của bản thân một chút, xem liệu Giao thừa đêm nay có đồ ăn bỏ vào cái bụng đói không.
Dù đã biết trước, nhưng lúc đi ngang "This Morning", Tống Cần vẫn không khỏi ngạc nhiên khi cửa hàng này thường ngày rất đông khách, hôm nay lại không có một ai.
Cô dừng lại, từ ngoài cửa sổ nhìn vào, trong cửa tiệm chỉ bật một bóng đèn, ánh sáng mờ mịt, có mở cửa không nhỉ.
Nhớ tới hương bắp rang caramel rất thơm mỗi khi đi ngang đây, cô mạnh dạn bước đến đẩy cửa vào, thận trọng hỏi: "Xin hỏi hôm nay có mở cửa không?"
"Cô muốn ăn gì?" Từ đằng sau căn bếp phát ra một giọng nói dễ nghe.
A? Là người nào đang nói? Tống Cần dựa vào âm thanh mà đi tới, không ngờ suýt nữa đụng đầu vào một người đàn ông cao lớn đang cúi xuống nhặt thứ gì đó.
Cô lùi lại một bước, tiện thể nhìn rõ người trước mắt.
Là một người đàn ông mặc chiếc áo hoddie xanh lam, mặt đeo khẩu trang, bên trên lộ ra đôi mắt trong veo.
Cô sửng sốt, lập tức nói: "Anh có món nóng không? Tôi muốn ăn chút gì đó nóng nóng."
Người đó trả lời cô: "Chỉ có bánh mì nướng, trứng rán, khoai tây nghiền và sữa bò nóng."
"Vậy cho tôi một phần bánh mì nướng với trứng rán..." Tống Cần suy nghĩ một chút, cười nói: "Như vậy là được rồi, cảm ơn."
Anh ta ra hiệu bảo cô tìm chỗ nào đó để ngồi.
Trong khi chờ đợi, tâm trạng trở nên buồn chán, Tống Cần bắt đầu quan sát người đàn ông kia.
Cô nghĩ đây chắc hẳn là một người rất đẹp trai, dù sao cũng rất ít ai có được đôi mắt đẹp đến vậy.
Cô chợt nhớ đến một việc, không nhớ là đã xem được ở đâu, hình như là bình luận trên mạng của ai đó, nói cửa hàng này bình thường đông khách đều là vì nhan sắc khá ưa nhìn của nhân viên phục vụ.
Nói không chừng mùi vị món ăn cũng bình thường thôi.
May mà thời gian chờ không lâu lắm, cô ăn được một chút, trong lòng đánh giá: Đúng là khá bình thường.
Có phải anh ta cho thêm thức ăn không nhỉ, nhìn một đĩa đầy trứng rán, không biết ăn bao giờ mới hết.
Nghĩ đến đây, cô không biết làm sao, liếc mắt nhìn thoáng qua người đứng đằng sau bếp ăn.
"Mùi vị không ngon?" Anh ta chủ động hỏi cô.
"Vị rất nhạt." Cô thành thật đáp.
"Có đồ để ăn là tốt rồi."
"..."
Tống Cần nghe vậy liền trố mắt, đây là thái độ mà đầu bếp chuyên nghiệp nên có sao? Kiêu căng như vậy?
"Chợ thức ăn và siêu thị gần đây đều đóng cửa, không mua được nguyên liệu tươi sống." Anh ta nói, "Nếu muốn ăn thì cô chỉ có thể về nhà tự nấu."
Hoá ra, anh ta giải thích điều này.
"Có điều, nguyên liệu nấu ăn không tươi và nấu ăn ngon là hai chuyện không giống nhau." Cô lúng túng nhưng vẫn lịch sự nói, trong lòng nghĩ anh ta lấy cớ cũng thật khác người.
Cô đã từng ăn rất nhiều món ngon, biết rõ nguyên liệu dù hỏng đến đâu, nhưng vẫn có thể nhờ vào gia vị và cách nấu mà làm món đó tốt hơn.
Không giống món ăn đã làm, anh ta chẳng hề có ý định phản bác lại.
"Cô không ăn ngon cũng đúng thôi, vì hôm nay không có đầu bếp ở đây." Anh ta dùng suy nghĩ của mình để nói: "Đây là lần đầu tiên tôi xuống bếp."
"Hả? Anh không phải là đầu bếp sao?" Cô càng buồn bực hơn.
"Cửa hàng này do tôi quản lý." Anh ta trả lời, "Hôm nay sang đây để xem thử, tiện thể mở quán để hôm nay mọi người có nơi ăn uống."
Tống Cần không nghĩ sẽ gặp phải ông chủ, trong phút chốc không biết nên nói gì.
Tuy nhiên, vì đặc thù công việc, cô đã quen giao tiếp với nhiều người có tính cách khá kì lạ, thế nên cô lại tiếp tục: "Cửa hàng của anh nghỉ đến khi nào?"
"Mùng bảy bọn họ sẽ đi làm."
"Bọn họ? Vậy là trong thời gian này vẫn có người ở đây?" Cô trầm tư, chắc không phải là anh ta nhỉ, nếu thế thì chẳng khác nào không làm được việc gì.
Người còn chưa lên tiếng, đã có chuông điện thoại vang lên.
Cô nghe anh nhận điện thoại, ngữ điệu đều đều, "Phải, tôi là Thẩm Minh Tích, anh nói đi."
Tống Cần nghe cái tên này, có hơi quen tai, sau đó bất thình lình nhớ về thời tiểu học.
Thẩm Minh Tích? Cái tên này thật sự rất quen.
Cô nhớ đến một cậu bé dẫn chương trình, tay cầm micro đứng trên sân khấu khi xưa.
Có thể là giống tên, giống họ chăng? Cô thầm nghĩ, không trùng hợp như vậy chứ.
Thẩm Minh Tích nói chuyện xong, nhìn điện thoại, nhưng không trả lời vấn đề còn dang dở kia.
Cô cũng không hỏi thêm gì nữa.
Cố gắng ăn hết đồ trước mặt, Tống Cần lấy điện thoại ra thanh toán tiền, mới biết hóa đơn được giảm giá 50%.
Ông chủ rất chân thành đưa ra lí do vì trứng gà không được mới và mùi vị món ăn cũng không ngon.
Tâm tình Tống Cần tốt lên một chút, thuận miệng hỏi thăm: "Có phải anh tên Thẩm Minh Tích không?"
Anh nhìn cô một cái: "Thế nào? Cô biết tôi?"
Đôi mắt đẹp của anh rất gần, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình di động, cứ như vậy mà đứng yên nhìn Tống Cần.
Cô đoán ra được, người này nghĩ rằng họ chỉ mới vừa gặp nhau, cô đã hỏi trực tiếp như vậy thì không lịch sự.
"Lúc nãy tôi vô tình nghe được, cảm thấy tên của anh hơi quen tai, không có ý gì khác." Tống Cần nói.
"Đã nghe ở đâu?"
Tống Cần không nghĩ anh ta sẽ hỏi tới cùng, thẳng thắn trả lời: "Khi còn nhỏ, trên TV có chương trình "Thơ ca cuối tuần", dẫn chương trình là một cậu bé rất đáng yêu, tên của cậu bé đấy giống anh.
Mỗi tuần tôi đều đón xem, thậm chí còn chép lại các bài thơ trên đó nữa."
Thẩm Minh Tích khẽ cười, không biết vì sao, rồi chỉ tay vào mã QR của máy thu ngân.
Tống Cần bèn quét mã, cảm thấy ngại ngùng nên cũng không hỏi thêm nữa.
Trên đường về, Tống Cần vẫn còn suy nghĩ có phải anh ta chính là đứa bé đó không.
Trong ấn tượng của cô, cậu bé kia thích mặc âu phục kaki có họa tiết ca rô và quần tây, đường nét khuôn mặt vô cùng ưa nhìn, giọng nói ngân nga, tuy nhỏ tuổi nhưng rất có phong thái tự tin.
Lúc ấy, mỗi tuần cô đều xem tiết mục đó, còn vừa nhìn vừa chép thơ vào vở.
Nhớ có lần, đang chiếu được phân nửa, thì TV đột nhiên bị hỏng, cô dùng sức vỗ vào nó, nhiều đến mức bàn tay bị đỏ cả lên, nhưng màn hình vẫn không thể khôi phục lại.
Buổi tối, cô vô tư nói với cha muốn mua TV mới, nhưng cha cô nói ông có rất nhiều việc phải làm.
Tống Cần nhớ rõ ngày hôm đó, cơm tối ăn cũng không được ngon, còn nhỏ nhưng đã nhận ra ý định ly hôn của cha mẹ, đôi mắt cô ứa nước và cũng thấy rất đau lòng.
Cũng nhờ chương trình kia mà Tống Cần chép được kha khá thơ hay, dù không thể thuộc hết toàn bộ nhưng cũng tiếp thu được chút kiến thức văn học.
Sau mỗi số phát sóng, cậu bé dẫn chương trình lại ngâm nga một đoạn: "Hà xuất phục lưu, nhất tả uông dương.
Tiềm long đằng uyên, lân trảo phi dương.
Nhũ hổ khiếu cốc, bách thú chấn hoàng.
Ưng chuẩn thí dực, phong trần hấp trương..." Khi đó cô thuộc rất lâu, bây giờ đọc đoạn đầu thôi cũng có thể nói tiếp được đoạn còn lại.
*đoạn thơ mình đọc không hiểu nên không dịch, sợ mất hết ý nghĩa.
Có thể là anh ta sao? Chắc cùng họ tên thôi.
Tống Cần vừa đi vừa suy đoán, nếu thật sự là cùng một người thì xác suất mua được cái hộp cũ giấu tiền trong đó chắc cũng rất lớn rồi.
Trong đầu thì nghĩ như vậy nhưng lại cảm thấy không đúng lắm.
Vì cô, chưa bao giờ mua được cái hộp nào như thế cả!
Hết Chương 1.