Có Anh Thật Tốt


Giang Y Linh không biết mình phải chịu đựng không khí này bao lâu nữa.

Vì nếu Tiểu Sanh đang liên lạc với người đó, chắc chắn phải mất một khoảng thời gian khá lâu.

Vì tên dở hơi đó cứ như ma ý, lúc ẩn lúc hiện.

Cô mở cửa ra khỏi xe hít không khí.

Bởi vì cô mà còn ở trong đó nữa chắc chết vì áp lực mất.

Mạc Quân Ngôn thấy cô rời khỏi xe, cũng liền mở cửa đi ra.

Chiếc xe đậu gần cửa của ngôi biệt thự.

Lúc xuống xe Mạc Quân Ngôn mới nhìn thấy rõ ngôi biệt thự.

Nhưng thứ hắn thấy chỉ là một mớ dây leo đang ngoằng nghèo di chuyển.

Màu xanh của dây leo bao phủ cả ngôi nhà, hòa mình vào màu sắc của cây cỏ xung quanh.

Ngôi nhà xây theo kiến trúc của mấy tòa lâu đài cổ xưa.

Chính là kiểu phần dưới thì rất to và rộng, nhưng càng lên phía chóp thì càng nhỏ.

Thực sự nếu nhìn từ xa, thị giác sẽ bị đánh lừa.

Vì nhìn nó giống như một ngọn núi nhỏ vậy đó.


Mạc Quân Ngôn nhìn đám giây leo nhiều thêm vài giây xong cũng chẳng quan tâm.

Hắn biết chuyện không ngờ trên đời này có rất nhiều, như vậy đã là gì.

Mấy thứ này chẳng có gì để tò mò.

Hắn còn bận việc đi tán mẹ cho con mình.

Xong Mạc Quân Ngôn nhìn Giang Y Linh hít sâu rồi thở ra, cứ hít vào thở ra như kiểu thế giới sắp không còn không khí, phải hít để hưởng thụ vậy đó.

Giang Y Linh: “...” – Móa nó chứ, tại anh mà tôi mới thiếu không khí đó.


Vì tiện cho việc đánh nhau, nên hôm nay cô chỉ mặc một chiếc quần giãn, và áo phông.

Cho nên hiện tại cô đang cảm thấy khá là lạnh đó.

Trên vai cô bỗng có chiếc áo vest cỡ lớn.

Quả thật là lớn so với cô.

Hắn đứng bên cạnh cô, cũng thử hít vào rồi thở ra.

Cô nhìn hắn rồi bật cười.

Mạc Quân Ngôn nhìn cô cười mà bản thân mình bất giác cười theo.


Thấy hắn cười Giang Y Linh quay phắt chăm chú nhìn vào màn đêm luôn.

Thuốc lú này cô không thể uống.

Nhìn hắn cười mà cô muốn véo má hắn quá.

A a a a, sao vậy chứ.

Mạc Quân Ngôn thấy hành động của cô, tâm trạng liền trầm xuống.

Cô vẫn không thích hắn sao.

Giang Y Linh liếc hắn cái rồi quay mặt nhìn màn đêm.

Nhưng cái miệng thì nhanh nhảu nói: “Mạc Quân Ngôn, anh đừng có cười, nhìn anh cười là tôi muốn véo má anh lắm đó.

Đừng có mà cười.”
Mạc Quân Ngôn kinh ngạc trong giây lát, xong liền vui vẻ nhích lại gần cô, cũng học theo cô nhìn về phía màn đêm.

Cứ đứng như vậy, Giang Y Linh vẫn thấy chán liền lôi chuyện ra hỏi Mạc Quân Ngôn: “Anh không thắc mắc chuyện gì sao?”
Theo lẽ thường, hắn phải thắc mắc tại sao cô dám một mình đối đầu với Hoàng đế, hay tại sao cô lại có khả năng di chuyển nhanh như vậy...bla bla chứ.

Sao hắn vẫn cứ im lặng không hỏi gì vậy chứ.

Sao mà tính kiềm chế của tên này cao vậy.

Mạc Quân Ngôn: “Không.”
Lại nữa, sao anh tích kiệm chữ vậy chứ.

Hắn cũng đâu muốn, chỉ là tại cô hỏi câu hỏi chỉ có thể trả lời là “ừ”, “không” chứ.

Cô thấy nói chuyện với hắn quá tốn calo, liền chẳng thèm nói nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận