Tranh thủ lúc rảnh rỗi làm một chuyến du lịch nói đi là đi, khi quay về hiện thực vẫn phải ngoan ngoãn làm nô lệ cho xã hội.
Đến nửa cuối năm, mắt thấy càng ngày càng gần tết, không chỉ có đôi chồng chồng trẻ bận sứt đầu mẻ trán, mà bà Lý cũng bắt đầu sốt ruột.
Tuy bà không kiên trì giới thiệu đối tượng cho Lưu Tử Khâm nữa, nhưng khi nói chuyện riêng luôn phải giả vờ thuận miệng nhắc một câu.
Lúc rảnh rỗi Lưu Tử Khâm gọi điện cho hai ông bà, kiểu gì bà Lý cũng sẽ đổi trò, hôm nay hỏi, “Sau tết cả nhà chúng ta bốn người cùng ăn bữa cơm, chỗ mẹ có hai người rồi, chỗ con có đủ không?”
Ngày mai lại nói, “Ôi chao, tối qua mẹ mơ thấy con dẫn một cô gái về, ngoan ngoãn xinh đáo để.”
Ngày kia công khai giễu cợt âm thần mỉa mai, “Ông bác trong khu nhà chơi cờ với bố con cũng có đối tượng rồi, con thì sao, đối tượng của con đâu?”
Lưu Tử Khâm thực sự không làm gì được bà Lý, cho nên lần nào cũng không muốn lãng phí tinh thần, giả bộ ngớ ngẩn cho qua.
Nhưng cứ thế này mãi cũng không phải cách hay, dù sao họ cũng không phải con nít ba tuổi, chuyện này sớm muộn gì cũng phải biết.
Vì vậy khi Lưu Tử Khâm nhận được cuộc gọi điều tra tình hình của bà Lý một lần nữa, hắn dứt khoát nói thẳng, “Có có có, con trai của mẹ cũng có người yêu, ăn tết sẽ dẫn về cho mẹ.”
Bên kia điện thoại yên tĩnh một lúc, sau đó hai ông bà cùng hét lên như bị suy nhược, cả buổi chỉ phát ra âm điệu chứ không thể tạo được một câu hoàn chỉnh.
“Lưu Tử Khâm!!! Mẹ yêu con!” Bà Lý bùng nổ xong bỗng nhiên hơi căng thẳng, khua tay múa chân nói với hai người, “Ái chà… đến tết à, lần đầu tiên con bé đến nhà mình có cần chuẩn bị gì không, cái giường của con vẫn là giường cấp ba phải đổi cái rộng hơn.
Mấy vết đen trên tường đều là hồi nhỏ con bôi vẽ linh tinh lên, cũng phải quét vôi lại.
À à, mẹ quên hỏi con cô gái đó là người ở đâu, mấy tuổi…”
“Mẹ ơi,” Lưu Tử Khâm cắt ngang ảo tưởng của bà trước khi bà Lý hỏi thẻ căn cước “Chúng ta giữ lại một chút cảm giác bí mật được không.”
“Hừ… thanh niên các anh thật là…” Bà Lý quá khích đối với chuyện con mình là hoa đã có chủ, chỉ xem mấy trò vặt này như tình thú giữa những người trẻ tuổi, cũng không hỏi nữa.
Nhưng trước khi cúp máy bà lại đe dọa, “Đến tết anh mà dám về một mình, anh xem mẹ có cho anh vào nhà không.”
“Vâng vâng vâng, tuân lệnh.”
Trước kia Lưu Tử Khâm tưởng rằng cho bà Lý viên thuốc an thần, bà có thể bớt nhọc lòng, không ngờ lại là tiêm thuốc kích thích.
Bây giờ thời tiết dần chuyển lạnh, Trần Hoàn lo buổi tối Lưu Tử Khâm ngủ thích đá chăn dễ bị lạnh, vừa khéo tướng ngủ của anh rất nề nếp.
Vậy là mỗi ngày nằm trong lòng Lưu Tử Khâm một lát, Trần Hoàn đều phải dỗ người: “Tử Khâm, gối lên cánh tay tôi.”
Lưu Tử Khâm nâng sau đầu lên một cách lười biếng, chôn đầu trong ngực Trần Hoàn, tay dài chân dài ôm anh như con lươn, sau khi điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái thì mặc cho Trần Hoàn nhét chăn cho hắn, kéo hắn vào trong lòng.
Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, cánh tay Trần Hoàn sắp bị liệt rồi.
Nhất là hôm nay còn là tết dương lịch, từ quốc khánh đến bây giờ bác sĩ Lưu chỉ có một ngày nghỉ này, đương nhiên Trần Hoàn không đành lòng đánh thức hắn.
Nhưng mẹ yêu dấu của Lưu Tử Khâm lại đành lòng.
Trần Hoàn đang chuẩn bị cẩn thận rút cánh tay ra, rời giường đi làm bữa sáng cho Lưu Tử Khâm, đột nhiên đầu giường vang lên tiếng chuông.
“Ừm…” Lưu Tử Khâm lẩm bẩm, rất gắt gỏng khi mới dậy, “Ai thế…!?”
Trần Hoàn nhoài người qua Lưu Tử Khâm lấy điện thoại, hạ giọng nói, “Là cô Lý.”
Sau khi kết nối anh để sát vào tai giúp hắn.
Lưu Tử Khâm làm ổ trong lòng Trần Hoàn, giọng ồm ồm, kéo dài âm cuối hỏi, “Bà Lý… Sáng sớm mẹ lại có gì dặn dò?”
“Ấy chết con mẹ vẫn chưa dậy à.”
Giọng bà Lý to đến mức Trần Hoàn cũng nghe rõ, bà rất tỉnh táo.
“Mẹ nghĩ, ăn tết dương lịch với bố con cũng chán.
Đúng lúc con cũng rảnh nên muốn đến tìm con trai mẹ, gặp mặt con dâu mẹ, hì hì hì.”
Con dâu???
Mắt Lưu Tử Khâm bỗng nhiên mở to như quả bóng bàn, sau khi vô thức trao đổi ánh mắt với Trần Hoàn, hắn ổn định tông giọng hỏi, “Lúc nào mẹ đến? Con đến nhà ga trước để đón mẹ.”
“Ôi dào, khỏi cần đến nhà ga,” Bà Lý cười run rẩy hết cả người, “Khu dân cư của con to thật, mẹ tìm mãi cũng không thấy tòa 12 ở đâu, con ra cổng đón mẹ là được.”
Cổng khu dân cư???
Trần Hoàn nghe đối thoại của hai người họ, trong đầu đã nghĩ xong đối sách.
Trong tình huống kém lạc quan nhất, nếu bà Lý đã đến nhà ga vậy Lưu Tử Khâm có thể dẫn bà đi dạo trước, còn anh sẽ quét sạch dấu vết mình sống trong nhà.
Nhưng bây giờ mẹ Lý đang ở cổng khu dân cư, ngoài chờ chết ra thì còn có thể làm gì?
Lưu Tử Khâm vội vàng xách quần lên mặc vào, dáng người hắn và Trần Hoàn xêm xêm nhau, ngoài những bộ lễ phục đặt làm riêng, những cái khác có thể mặc của nhau.
Thấy Lưu Tử Khâm chỉ mặc chiếc áo len, Trần Hoàn vội vàng chạy theo ra ngoài kéo hắn lại, lấy một cái áo khoác quấn kín mít cho hắn, những lúc thế này cũng không quên nhân tiện ôm một cái.
Lưu Tử Khâm không gắt gỏng nữa, bất lực nói: “Sếp Trần có ý tưởng gì không?”
Chắc chắn không kịp xử lý đồ đạc nữa, trong nhà có quá nhiều dấu vết hai người sống chung, vì vậy Trần Hoàn dự định đổi đường đi, “Hay nói gần đây nhà tôi đang trang trí cho nên ngủ nhờ chỗ cậu mấy đêm.”
Thôi, dù sao trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, vậy nên Lưu Tử Khâm mang giày rồi lập tức đi xuống đón bà Lý.
Kết quả vẫn chưa đi đến cổng khu dân cư, từ xa đã thấy bà Lý đi đầu trong lĩnh vực thời trang đang vẫy tay với hắn.
Bà Lý mặc áo khoác màu đỏ, đi giày màu đỏ, vui mừng hớn hở.
Với bộ quần áo này của bà không nói đi gặp con dâu, đi thẳng đến hiện trường hôn lễ cũng được.
Lưu Tử Khâm thực sự dở khóc dở cười, đi lên nhận lấy hành lý của bà, trêu đùa: “Bảo sao mẹ cứ đòi đến một mình, mẹ định tìm mùa xuân thứ hai à?”
Hiếm khi bà Lý không cho Lưu Tử Khâm một đấm, trái lại mặt mày hồng hào, tươi cười liên tục nhìn sau lưng Lưu Tử Khâm, “Con trai, người yêu của con đâu?”
Lưu Tử Khâm dẫn bà đi lên tầng, trả lời một câu không thể bình thường hơn được, “Hôm nay là ngày nghỉ, người ta phải về thăm bố mẹ chứ.”
“Ha ha, xem người ta có hiếu chưa kìa, sao con không biết về?”
Lưu Tử Khâm đẩy cửa nhà ra, ánh mắt lơ đãng đảo qua toàn bộ phòng khách, xu nịnh đấm vai cho bà Lý, “Suy cho cùng trên đời này chỉ có mẹ là tốt, mẹ đã tới rồi đó thôi, con cũng thăm mẹ.”
Bà Lý chưa kịp nổi giận chửi hắn cợt nhả, đột nhiên nhiên một người đàn ông thoải mái đi ra từ phòng ngủ chính? Còn mặc quần áo ở nhà rất dày?
Hai mẹ con ở cửa cùng ngây người.
Trần Hoàn cũng rất tự nhiên cầm dép lê đặt dưới chân bà Lý, “Con chào cô.”
“À à, chào Tiểu Trần…” Bà Lý hoàn hồn cúi người thay giày, trong lòng nói thầm Lưu Tử Khâm chưa từng nói sống chung với Tiểu Trần, tại sao hai đứa nó phải sống chung nhỉ? Sống chung thì tại sao phải ngủ cùng phòng? Rõ ràng còn có phòng cho khách, hai người đàn ông ngủ chung một giường không chật hả?
Với sự ăn ý nhiều năm của hai người họ, sau khi liếc nhau, Lưu Tử Khâm và Trần Hoàn bỗng vỗ đùi nảy ra sáng kiến, lơ đễnh nói, “À! Quên nói với mẹ, nhà cậu ấy trang trí nên ngủ tạm ở chỗ con hai đêm.”
“À…” Chữ “à” này của bà Lý có thể nói là biến đổi bất ngờ, đầu tiên là thanh thứ ba[1] tỏ ý đã hiểu, tiếp đó lại dùng thanh thứ hai chất vấn, tình cảm hai anh em tốt thế hả, ba mươi tuổi còn phải ngủ chung một giường.
[1]img
Trần Hoàn lập tức tiếp lời Lưu Tử Khâm, làm trọn vẹn lời nói dối, “Con nghe Tử Khâm nói là cô sẽ tới chơi vài ngày, muốn dọn sạch phòng khách cho cô nghỉ ngơi, cho nên tự chuyển đồ của mình vào phòng ngủ chính.”
Lần này bà Lý nghe rõ rồi, hóa ra không phải ngủ chung đâu, mà là nhường phòng cho bà, còn khiến hai đứa con trai thiệt thòi chen chúc một giường.
Điều này rất hợp lý.
Nhưng xuất phát từ trực giác của người mẹ, cảm giác kỳ lạ trong lòng vẫn không vứt đi được, bà Lý gật đầu cho qua, “À à được được.”
Vừa nói vừa chắp tay sau lưng bắt đầu tham quan nhà cửa, Lưu Tử Khâm và Trần Hoàn nhanh chóng đuổi theo sau, một trái một phải giống như vệ sĩ.
Lúc bà Lý vừa mới đến, tư thế của đôi trẻ như là gặp phải quân địch mạnh, nhưng bây giờ báo động tạm thời được gỡ bỏ, hai người họ bỗng cảm thấy như trò đùa dai đã thành công, lại còn có chút đắc chí.
Vì vậy, họ nấp ở điểm mù góc nhìn của bà Lý để giao tiếp bằng mắt mà không có chướng ngại, thậm chí còn có thể nhân lúc bà không chú ý móc ngón tay đầy căng thẳng và kích thích.
Trần Hoàn kiềm chế nụ cười, nói bằng khẩu hình: “Tử Khâm, cậu trẻ con quá…”
Lưu Tử Khâm giơ nắm đấm lên ra dấu ở không trung, “Ngậm máu…”
“Má ơi!” Đúng lúc bà Lý đi vào phòng cho khách, chợt quay đầu lại thì thấy con trai mình muốn xông lên đánh nhau, ôm lấy ngực toàn thân khẽ run rẩy, “Lưu Tử Khâm! Anh chê mẹ sống lâu quá đúng không!?”
“Hiểu lầm ạ hiểu lầm ạ, con không cho phép mẹ rủa mình đâu! Mẹ phải sống lâu trăm tuổi chứ,” Lưu Tử Khâm nhanh chóng di chuyển sự chú ý của bà Lý, hất cằm ra hiệu với bà, “Kìa, Trần Hoàn đã dọn giường giúp mẹ rồi.”
“Tất nhiên người ta suy nghĩ chu đáo hơn anh…??”
Đã dọn giường là sao? Chẳng phải tối qua Trần Hoàn ngủ giường này à?
Lưu Tử Khâm hoàn toàn không nhận ra có gì đó sai sai, Trần Hoàn tỉnh bơ bổ sung, “Cô yên tâm, ga giường con ngủ mang đi giặt rồi, con đổi bộ ga sạch cho cô.”
“Vậy hả…” Bà Lý gật đầu, cũng không biết có để trong lòng hay không.
Ngay sau đó bà lại phát hiện bàn chải đánh răng điện và khăn tắm cùng kiểu trong phòng vệ sinh, phát hiện kẹo cai thuốc và số lượng lớn sách tài chính trong phòng sách.
Phát hiện mười mấy cái cà vạt trong phòng ngủ chính, chỉ thiếu điều kéo tủ đầu giường ra nhìn thấy bôi trơn và bao cao su.
Hay lắm, đây gọi là ở nhờ hai ngày?
Thật ra trước đó Trần Hoàn có nghĩ đến, nhưng khổ nỗi thời gian cấp bách, chỉ kịp dọn dẹp khu tai họa trọng điểm là phòng ngủ chính, và thu dọn phòng khách, không có ba đầu sáu tay bận tâm đến những nơi xó xỉnh nhỏ bé này.
Đương nhiên những cái này có thể miễn cưỡng giải thích được, trong nhà đang trang trí không có chỗ để đồ, những gì chuyển được đều chuyển tới đây.
Nhưng dù thế nào bà Lý cũng không hiểu được chăn trong phòng ngủ vậy mà không rối tung, phòng vệ sinh lại không có tất thối chất đống vài ngày chưa giặt, trong phòng khách lại không hề có sách tài liệu tiện tay ném bừa.
Trí mạng nhất đó là bếp, nồi bát muôi chậu xếp ngay ngắn thì chớ, dầu muối tương dấm đủ cả, trong tủ lạnh không có thực phẩm rác, thay vào đó là đầy nguyên liệu nấu ăn Lưu Tử Khâm không biết nấu và không có thời gian nấu.
Đây rõ ràng là ngày ngày bật bếp mới có.
Bà Lý càng cảm thấy kỳ lạ, vô thức cố tỏ ra thoải mái thuyết phục bản thân: Hầy, thằng bé Tiểu Trần rất biết điều, ăn nhờ ở đậu đương nhiên sẽ chủ động làm việc nhà giúp Lưu Tử Khâm, hồi cấp ba hai đứa nó đều chui vào một chăn, chuyện nhỏ thôi mà.
Quả nhiên Trần Hoàn chủ động xin đi mua thức ăn nấu cơm, một hai câu nói đã đẩy mây đen trên đầu bà Lý ra.
Bà vội vàng kéo Lưu Tử Khâm sang bên cạnh, hỏi hơi vội vàng: “Con trai, con nói xem ngày lễ lớn như tết dương lịch, mẹ có nên chúc mừng con dâu nhà ta không?”
Lưu Tử Khâm lập tức phát hiện bà nhiệt tình quá mức, không hiểu sao trong lòng nhẹ nhõm hơn, thuận miệng nói qua loa, “Được chứ, tối nay con chuyển lời cho cô ấy giúp mẹ.”
Ai ngờ bà Lý càng ngày càng gấp gáp, “Không được không được, làm vậy không có thành ý, con gọi điện cho con bé ngay bây giờ đi, mẹ nói hai câu với nó, đơn giản lắm.”
Lưu Tử Khâm đang nghĩ cách từ chối thì Trần Hoàn kịp thời bưng đồ ăn đi ra khỏi bếp, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, “Cô ơi, ăn cơm trước đã.”
Tiếp xúc càng nhiều càng lòi đuôi, vì vậy Trần Hoàn lấy cớ buổi chiều công ty có việc, ăn cơm xong đã vội vàng rời đi.
Ngược lại, sau khi bị Lưu Tử Khâm từ chối, bà Lý bỗng trở nên rất yên tĩnh.
Bầu không khí kỳ lạ kéo dài mãi đến buổi tối sau khi ai về phòng người nấy, Lưu Tử Khâm mới trút bỏ hết sức lực toàn thân ngã chổng vó nằm trên giường, “Ôi trời ơi… Cậu nói xem hai chúng ta là đàn ông, cần gì phải giấu giếm, hay là nói thẳng ra.”
Nghe vậy, động tác gấp quần áo của Trần Hoàn dừng lại, hơi kinh ngạc châm chước nói, “Cậu tính nói thẳng với cô à?”
Lần này đến lượt Lưu Tử Khâm nghi ngờ, “Đây là chuyện sớm hay muộn thôi mà?”
Hắn dừng một lát, giả vờ nâng cao âm điệu cho Trần Hoàn cảm giác nguy cơ, “Làm sao? Sếp Trần không có lòng tin về mối quan hệ của chúng ta?”
Đương nhiên Trần Hoàn cho rằng Lưu Tử Khâm đã hiểu lầm, anh lập tức giải thích, “Chỉ cần cậu không nhắc đến, tôi sẽ có trăm phần trăm lòng tin.
Tôi chỉ lo không làm bước đệm mà nói thẳng ra, có khi nào cô chú không chấp nhận được không, trái lại tăng thêm áp lực cho cậu.”
Lưu Tử Khâm nhận được đáp án như dự đoán cũng không trêu Trần Hoàn nữa, quay đầu nhìn anh nói: “Mẹ tôi là ai hả, thật ra trong lòng bà ấy đã rõ như gương rồi.”.