Nghe anh hỏi như vậy, Chu Tranh lập tức rối loạn.
Hai tay cậu ta lo lắng vặn vào nhau, mắt cậu ta đảo nhanh, hoàn toàn không còn tiêu điểm.
Miệng cậu ta mở ra đóng lại nhiều lần mà không phát ra âm thanh, cuối cùng anh chỉ cúi đầu xuống, không nói nữa.
Cận Hải Dương bình tĩnh theo dõi màn biểu diễn của cậu ta, không ép buộc mà từ từ mở nắp chai nước đặt trước mặt cậu ta.
“Đừng gấp, từ từ suy nghĩ, tôi sẽ chờ cậu cho tôi một câu trả lời thỏa đáng đầy đủ.”
Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị gõ ba cái, Thẩm Lưu Bạch mặc đồng phục đi vào.
Cô đưa bản báo cáo cho Cận Hải Dương, sau đó dừng lại trước mặt Chu Tranh, ánh mắt dán chặt vào cánh tay đang được băng bó chặt chẽ của cậu.
“Anh bị thương ở hiện trường vụ án, do mảnh vỡ của cốc sứ làm trầy xước, trong khoảng thời gian từ 9 giờ 30 phút đến 10 giờ tối ngày xảy ra vụ án đúng không?”
Cậu thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trợn to đầy kinh hãi, thậm chí mất tự chủ muốn đứng lên, nhưng vừa bật dậy liền bị Cận Hải Dương đè xuống, gương mặt thanh tú không còn chút máu.
“Xem ra là như vậy.”
Anh cười nói.
“Không…không! Không phải như vậy! Tay của em ở nhà…”
Cậu chưa kịp nói xong thì nữ pháp y vô cảm cắt ngang lời cậu.
“Không thể nào.”
Cô đưa tay đặt một bản báo cáo trước mặt cậu, chỉ vào phần kết luận của dòng cuối cùng trên báo cáo rồi nhẹ nhàng nói.
“Chúng tôi tìm thấy một mảnh sứ vỡ tại hiện trường vụ án với một số vết máu trên đó.
Sau khi giám định và so sánh DNA, chúng tôi phát hiện ra vết máu trên mảnh sứ đến từ hai người, trong đó một người là người đã chết, còn người kia có quan hệ trực tiếp với người chết, qua giám định quan hệ huyết thống là quan hệ cha con.
“
Cô dừng lại, hoàn toàn không để ý đến thiếu niên đang sa sút tinh thần, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lại bình tĩnh như đang tường thuật lại một chuyện đơn giản.
“Cho đến nay, chúng tôi điều tra được người chết chỉ có một đứa con.
Đứa nhỏ của Trương Mỹ Na không được tính bởi vì nó chưa được sinh ra và anh đã xuất hiện trong văn phòng của người chết vào đêm xảy ra án.”
“Để chắc chắn hơn, chúng tôi dựa vào vết máu để suy đoán thời gian thì ước chừng vết máu này xuất hiện vào đêm xảy ra vụ án.
Vậy chỉ có thể là anh, đúng không, có thể để cho tôi lấy mẫu xét nghiệm DNA của anh không?”
Hiếm khi nghe thấy Thẩm Lưu Bạch nói một câu dài như vậy, Bùi Diệu ngồi bên cạnh cũng lóa mắt nhìn chằm chằm.
Trong ấn tượng của anh, giáo sư Thẩm không bao giờ nói những câu dài dòng, cũng không bao giờ nói những chuyện không liên quan đến kết quả giám định.
Hôm nay, còn học được cách trêu chọc người bị thẩm vấn, chưa từng xảy ra chuyện lạ như vậy!
Bùi Diệu lén lút liếc nhìn đội trưởng của mình, càng ngày càng chắc chắn giáo sư Thẩm là gần mực thì đen, nhiễm giọng điệu Cận Hải Dương.
“Không cần kiểm tra, là máu của em…”
Chu Tranh chán nản nói.
“Hôm trước em có đánh nhau với ba.
Ông ấy tức quá nên dùng cốc đánh em.
Cái cốc đập vào tường vỡ nát, làm xước tay em”.
“Ba em thấy tay em chảy nhiều máu nên hối hận, lấy bộ y tế băng bó giúp em, sau đó ông ấy tự tay nhặt những mảnh cốc vỡ nên làm trầy tay mình.”
“Em đã nói dối, xin lỗi, em rất sợ, em sợ mọi người nghi ngờ em…”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
“Được rồi, tuy rằng anh đã thừa nhận, nhưng theo quy trình làm việc chúng tôi vẫn phải xin thu thập DNA của anh, anh có đồng ý không?”
Chu Tranh vô lực, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thẩm Lưu Bạch hoàn thành các thủ tục liên quan, sau khi gật đầu với Cận Hải Dương và Bùi Diệu, liền xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Cận Hải Dương nhìn bóng lưng cô khuất dần vào ô cửa, hồi lâu mới đưa ánh mắt trở lại với nụ cười, sờ cằm nhìn nam thanh niên đã bình tĩnh trở lại.
Không biết có phải vì đã nói thật hay không mà bây giờ Chu Tranh đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, cũng không còn căng thẳng vặn vẹo ngón tay nữa.
Cận Hải Dương kéo ghế ngồi đối diện, chân thành nói.
“Thật ra, tôi vốn không nghi ngờ cậu.”
“Nhưng sau khi nghe lời khai của cậu tôi mới nghĩ cậu có vấn đề.”
“Cậu không có mặt vào lúc chúng tôi thông báo phải cưỡng chế khám nghiệm tử thi, tôi nhớ đồng nghiệp của chúng tôi đã liên hệ trực tiếp với cậu, nếu đúng vậy thì cậu không thể biết được nguyên nhân tử vong của ba mình.”
Anh dừng lại, nhìn thấy Chu Tranh sắc mặt đột nhiên tái nhợt, anh liền biết suy luận của mình là đúng.
“Hỏa hoạn, chết trong trận cháy là nguyên nhân tử vong bình thường, vì sao cậu sợ chúng tôi nghi ngờ cậu, hoặc là cậu biết lý do ba cậu chết nên theo bản năng muốn che giấu vết thương?”
“Cậu đã thấy gì? Hoặc cậu có thể cho tôi biết mẹ cậu đã lấy gì từ văn phòng ba cậu, tại sao bà ấy lại đi ra với chiếc túi căng phồng như vậy?”
Buổi thẩm vấn không thể tiếp tục được.
Từ khi Cận Hải Dương xuyên qua lớp cửa sổ giấy đó, Chu Tranh đã ngừng nói, cố gắng im lặng trước sự thẩm vấn của cảnh sát.
Thấy hôm nay sẽ không có gì đột phá, đội trưởng Cận dứt khoát thả người, không nói gì khác ngoài việc dặn dò cậu ta không được thông đồng khớp lời khai để tránh bị điều tra, cũng không được nói gì ra ngoài.
Nhìn Chu Tranh chạy thục mạng ra khỏi cục cảnh sát, Bùi Diệu kinh ngạc nhìn đội trưởng của mình.
“Cứ để cậu ta đi như vậy sao?”
“Cứ để như vậy, chúng ta đâu thể làm gì khác? Cậu ta không phải là nghi phạm, chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào, không thả người còn có thể làm gì?”
Cận Hải Dương thản nhiên nói.
“Nhưng cậu ta có vấn đề.
Chắc cậu ta đã làm gì đó hoặc nhìn thấy điều gì đó!”
Bùi Diệu quả quyết nói, sau đó đột nhiên được thông não.
“Có thể cậu ta đã đập đầu ba mình bằng một chiếc cốc rồi phóng hỏa để che đậy tội ác của mình…”
Anh ta càng nói càng hăng hái, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt bực mình của đội trưởng mình.
“Cậu không đi viết truyện đúng là lãng phí tài năng, khả năng tưởng tượng tốt vậy mà.”
Anh mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu cấp dưới của mình.
“Đừng lo lắng, tôi đã dặn Vương Dật đi theo tên nhóc kia.
Nếu thật sự cậu ta có vấn đề, chắc chắn lần này sẽ có hành động, cậu ta không thoát được đâu.”
“Chu Tranh này là người đầu tiên xuất hiện trong văn phòng của người chết vào đêm đó.
Nếu cậu ta là hung thủ, trừ phi những người đến sau đều là đồng bọn của cậu ấy, nếu không, không thể không bị phát hiện khi ngọn lửa bắt đầu.”
“Cậu ta và mẹ đương nhiên là kẻ thù với Trương Mỹ Na, chỉ có thể đối đầu, khả năng hợp tác không cao, trừ phi bên Trương Mỹ Na có chuyện đặc biệt, nếu không cậu ta không phải là hung thủ.”
“Vì vậy, bây giờ, chúng ta sẽ nghe xem Trương Mỹ Na nói gì.
Tôi đặc biệt tò mò về sáu bảy phút cô ấy ở đó.”
Anh dừng lại, vẻ mặt có chút khó đoán.
“Một người phụ nữ mang thai nửa đêm không nghỉ ngơi, mà đi nửa vòng Hải Đô để đến công ty của người tình, chỉ ở lại sáu bảy phút trước khi ra ngoài, rốt cuộc cô ấy đang làm gì?”