Cô Ấy Biết Tất Cả


Đối với tảng đá này, Cận Hải Dương càng tin tưởng hơn so với Thẩm Lưu Bạch.
“Chính là nó.”
“Lúc tiễn Chu Tranh về, anh có cho người đi theo cậu ấy.

Cậu ấy không về nhà mà đến bãi đất hoang cách nhà không xa đào gì đó, tụi anh tìm được vật này tại chỗ đó.”
“Lúc đó, tảng đá này được chôn dưới hố.

Lẽ ra, vào đêm xảy ra vụ án, Triệu Duyệt Hồng đi ra từ phòng làm việc của Chu Nghĩa Văn thì nó nên nằm trong túi của Triệu Duyệt Hồng.”
Anh mở to hai mắt, đột nhiên thần bí đến gần Thẩm Lưu Bạch, cười nói.
“Nếu không biết phải làm sao, chúng ta cùng đi xác minh, xem anh đoán có đúng không…”
“Xác minh? Xác minh thế nào?”
Giáo sư Thẩm nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, không hiểu được cách của anh
Còn phương pháp nào có thể xác minh chính xác hơn xét nghiệm DNA sao?
Nhưng cô nhìn người đàn ông nở một nụ cười khó hiểu, kéo cô ra khỏi cửa phòng thí nghiệm.
“Đi đâu?”
Đến khi ra khỏi Trung Tâm Pháp Y cô vẫn chưa có câu trả lời cho câu hỏi này.

Người đàn ông có vẻ như nắm chắc được mấu chốt, dù cô hỏi thế nào cũng chỉ cười, nói đến rồi sẽ biết.

Cứ như vậy, xe đã lái đến khu thương mại của Hải Đô, Cận Hải Dương đậu xe ở bãi đậu xe phía đông quảng trường Tân Hải, kéo Thẩm Lưu Bạch đến phố đi bộ nổi tiếng nhất Hải Đô.
Hai bên đường có các nhãn hàng nổi tiếng của các thương hiệu quốc tế, dù đã tối nhưng con phố này vẫn náo nhiệt, dòng người vô tận trên phố đi bộ, có những cửa hàng xa xỉ, từ cửa hàng đến hàng hóa đều lấp đầy cả con phố.
“Anh đến đây làm gì?”
Lúc này Thẩm Lưu Bạch vẫn chưa nghĩ ra.
“Mua một cái túi.”
Người đàn ông tươi cười, kéo cô vào cửa hàng của một thương hiệu xa xỉ.
“Còn nhớ cái túi da mà Triệu Duyệt Hồng mang theo trong băng ghi hình không?”
“Mua một cái rồi đặt tảng đá vào như bà ta làm.

Nếu hình dạng của viên đá Thọ Sơn giống hệt hình trong camera giám sát, điều đó có nghĩa là tảng đá chúng ta đang tìm được là chính xác.”
Thẩm Lưu Bạch bật cười trước ý tưởng nực cười của anh.
“Cận Hải Dương, anh nghĩ sao vậy…”
Cô chưa kịp nói xong thì người đàn ông đã chỉ vào một chiếc túi mới trong mùa này.
“Nè, anh nghĩ cái màu đen trông khá giống, chúng ta xem cái đó trước.”
Người tư vấn bán hàng đã chú ý đến người đàn ông.
Mặc dù ăn mặc xuề xòa nhưng vẻ ngoài bảnh bao, thêm vào trên cổ tay áo sơ mi lộ ra cái đồng hồ Patek Philippe, anh dễ làm người ta chú ý, thấy anh cười nói muốn xem túi nên cô lập tức cười đi đến.
“Đây là phiên bản giới hạn của chúng tôi trong mùa này.

Trên thế giới chỉ có 400 cái, ở Hải Đô chỉ có 3 cái.

Cửa hàng chúng tôi là cửa hàng hàng đầu nên chỉ còn một cái.”
Cận Hải Dương gật đầu.
Anh đưa túi cho Thẩm Lưu Bạch.
“Thử đi, anh nhớ bà Chu mang vai trái.”
Thẩm Lưu Bạch nhìn anh nói không nên lời, tiếc là người đàn ông đã hạ quyết tâm, bàn tay đưa ra trước mặt cô ngoan cố không chịu thu lại, dường như cô không chịu cầm thì sẽ đứng hoài như vậy.
Thẩm Lưu Bạch bất lực, lúc này trong cửa hàng còn có những khách hàng khác, không muốn bị dòm ngó, chỉ cầm qua thử theo yêu cầu của người đàn ông.
“Cô nghĩ thế nào ạ?”
Nhân viên tư vấn bán hàng mỉm cười hỏi.
Do tình thế ép buộc, Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
“Ừ, rất tốt.”
“Bạn trai cô quả là có con mắt tinh tường, cái túi này rất thích hợp với một cô gái xinh đẹp và khí chất như cô, đặc biệt làn da của cô rất đẹp, rất hợp với cô.”
Cận Hải Dương gật đầu đắc ý.
“Em thấy sao?”

Thẩm Lưu Bạch bối rối nhìn anh.
Không phải anh muốn mua một cái túi để bỏ tảng đá Thọ Sơn kia vào sao?
“Không thích à? Em thấy cái nào được?”
Cái nào cũng không được.
Thẩm Lưu Bạch không muốn chơi với anh nữa, cô cười với nhân viên tư vấn bán hàng rồi trả lại túi.
Thấy cơ hội bán hàng sắp mất, nhân viên lập tức giới thiệu thêm.
Cô ấy rất có tầm nhìn, những phong cách mà cô ấy giới thiệu đều phù hợp với khí chất của Thẩm Lưu Bạch, cuối cùng cô đành chọn một chiếc túi màu xanh da trời.
“Vậy là không phải anh muốn bỏ tảng đá vô để xác mình mà chỉ muốn mua một cái túi thôi sao.”
Lên xe, Thẩm Lưu Bạch có chút ủ rũ nói.
“Nếu không nói như vậy, em có đồng ý đi cùng anh không?”
“Muốn chi chút tiền mua đồ cho vợ mà cũng phải nghĩ nhiều như vậy, giáo sư Thẩm, em thật là lợi hại.”
Người đàn ông thản nhiên nói trong khi xoay tay lái một cách điêu luyện.
Giáo sư Thẩm ngẩn người một lát, cuối cùng cũng hiểu được ý của anh, trên mặt không khỏi có chút đỏ ửng.
“Vợ anh thì liên quan gì đến tôi…”
Cô thấp giọng lẩm bẩm, không dám nhìn người đàn ông bên cạnh.
Đội trưởng Cận ngoáy lỗ tai, quyết định vừa rồi không nghe thấy gì.
Anh lái xe lên đường cao tốc, chạy thẳng về nhà.
“Nói xong rồi sao, cho em thì em cứ cầm, đừng chơi trò đẩy qua đẩy lại, tối nay anh muốn về sớm để ngủ.”
“Dù sao thì anh nghĩ em cũng không nên như vậy, giả sử cái túi này là hung khí thì sao, anh thây skisch này của nó còn tốt hơn dùng dao cắt dưa hấu, dao găm hay dao gấp nữa.”
Thẩm Lưu Bạch bị anh chọc giận, tức giận nói.
“Cứ giả đi, miễn anh không thấy đau lòng là được.”
Cô biết giá của thương hiệu này, năm con số chỉ là loại thường, phiên bản giới hạn trong tay cô đã ở mức sáu con số.
“Có gì mà đau lòng, mua cái này để em vui, nếu em không thích vậy nó cũng vô dụng.”
Cận Hải Dương lười biếng nói.

Anh nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, đánh lái chuyển hướng, kỹ năng lái xe của anh có thể so sánh với kỹ năng tán gái của anh.
Thẩm Lưu Bạch trừng mắt nhìn, hai hàng lông mày thanh tú nhướng lên, lộ ra vẻ mỉa mai hiếm thấy.
“Đắt như vậy, anh bỏ được sao?”
“Tôi tưởng anh sẽ nói “gói hết tất cả lại” hay kiểu đại loại như vậy…”
Cận Hải Dương liếc nhìn cô, trong mắt có chút kinh ngạc.
“Trước đây không phải em không thích những thứ đó sao? Anh thấy em không có phản ứng gì.

Nếu em thích, lần sau chúng ta sẽ mua mọi thứ em thích.”
“Anh nói này giáo sư Thẩm, trước đây không phải anh đã nói em bớt coi phim truyền hình não tàn lại rồi sao.

Chúng ta không dễ gì ra ngoài một chuyến, em xem mấy tên tổng tài không cần phải làm gì, suốt ngày cứ quanh quẩn bên nữ chính là đủ rồi, không phải em đang hạ chỉ số thông minh của mình sao?”
Nghe anh nhắc đến sở thích đáng xấu hổ của mình, giáo sư Thẩm tức giận bĩu môi.
“Được, anh cứ khoác lác đi, thật sự cho rằng mình đang đóng phim thần tượng…”
Nghe cô giận dữ phàn nàn, người đàn ông chỉ cười mà không nói gì.
Không hẳn là khoe khoang, chỉ cần cô có chút thích nhất định anh sẽ mua, với số tiền ít ỏi đó anh xem như chọn dự án và đầu tư trong giai đoạn đầu.
Đáng tiếc là mắt nhìn của giáo sư Thẩm quá cao, không để ý đến.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận