Sau khi sửa soạn một lát, hai người đi đến phòng của Tiểu Hoan Hoan ở lầu ba.
Tiểu Hoan Hoan là một người chỉ biết tên mà chưa thấy người, từ khi đến nhà này vẫn chưa chính thức gặp, ngay từ đầu cũng là chuyện lạ.
Mở cửa, trước tiên Cận Hải Dương đứng ở cửa liếc mắt nhìn, sau khi chắc chắn không có chuyện gì, liền cùng Thẩm Lưu Bạch đi vào.
“Ở đây.”
Người đàn ông đưa tay vén tấm đệm trên giường lên, để lộ ống tiêm đã được hàn kín và một túi nhỏ chứa chất bột màu trắng.
Túi đã mở, nhưng ống tiêm chưa mở.
Thẩm Lưu Bạch lập tức mở to mắt.
Cô theo bản năng lấy ra bao tay đeo vào, lấy nhíp kẹp nhẹ túi, cẩn thận cho vào túi kín.
Sự kết hợp của gói này, đơn giản là một lời chứng thực.
“Tiểu Hoan Hoan…dùng ma túy sao?”
Hơn nữa còn tiêm ma túy vào người, có vẻ nghiện rất nặng.
“Còn nhớ vụ án khoảng năm năm trước mà anh đã nói với em không?”
Người đàn ông không trả lời cô trực tiếp, nhưng chậm rãi nói về chuyện khác.
Thẩm Lưu Bạch không rõ gật đầu.
“Đương nhiên, hiện trường vụ án là căn phòng ông chủ Trịnh ở, lần này bốn đương sự đều tới.”
Cô chợt nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Ý anh là, Tiểu Hoan Hoan này chưa từng cai nghiện ma túy?”
“Có vẻ là như vậy, cơn nghiện khá nặng, thậm chí chuẩn bị sẵn ống tiêm.”
Cận Hải Dương bật cười, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ châm chọc.
“Không chỉ thân thể cai nghiện, mà còn phải cai nghiện tâm trí, bằng không sớm muộn gì cũng đi lại còn đường cũ.”
“Cho nên vì Tiểu Hoan Hoan là một kẻ nghiện ngập, cô ấy sẽ không bao giờ để thứ này trong phòng mà tự mình rời đi, cô ấy không bỏ được”
Vừa nói, người đàn ông vừa sờ cằm, ánh mắt đột nhiên trở nên có phần khó đoán.
“Tiểu Hoan Hoan không phải tự mình đi, đa phần là do bị người ta tính kế.”
“Thật tiếc là không có dụng cụ, bằng không có thể kiểm tra kỹ căn phòng này, nhất định sẽ tìm được nhiều manh mối.”
Thẩm Lưu Bạch tiếc nuối nhìn xung quanh, lần đầu tiên cảm thấy chỉ mang theo vài cái túi kín là một suy nghĩ không khôn ngoan.
Trong nháy mắt, người đàn ông có thể nhìn ra suy nghĩ của cô, anh không khỏi bật cười, vươn tay ôm cô vào lòng.
“Đủ rồi, chúng ta sẽ không xui xẻo như vậy, đi đâu cũng gặp người chết.”
“Bây giờ điều kiện có hạn, chúng ta chỉ có thể làm mọi cách có thể.
Nếu thật sự là một vụ án hình sự, chúng ta sẽ không đến nỗi luống cuống tay chân.”
“Đi thôi, chúng ta đi xuống dưới xem.”
“Nói không chừng, kẻ giở trò nằm trong đám người dưới lầu.”
Khi hai người bước xuống, mọi người đã ngồi vào bàn tròn trong phòng trò chơi, không ai có tâm trạng ăn sáng.
Cuối cùng, ông chủ Trịnh và Chu Mạn cùng nhau nấu một nồi mì, dọn ra cho mọi người, nhưng không ai đụng đũa.
Đi đến phòng trò chơi là đề xuất của Messi.
Bàn trong phòng ăn, mỗi bàn chỉ có thể ngồi bốn người, nhưng bàn trong phòng trò chơi có không gian rộng rãi, đặc biệt thích hợp để thảo luận.
“Đừng như thế này, không sao đâu, tôi đã gọi cảnh sát rồi, chỉ là hiện tại mưa lớn quá không thể lên núi, chờ bão qua thì tốt rồi.”
Anh ta không nói thì không sao, vừa nói ra liền chọc giận Cà Chạy Vội, thanh niên đầu khói “Đùng” một tiếng đứng lên, chỉ vào mũi anh ta quái gở nói.
“Anh nói nhảm gì đó? Sao lại không sao? Bây giờ chúng ta bị kẹt ở trong nhà này! Dùng chân nghĩ cũng biết mọi người không thể yên lòng rồi!”
“Chờ cảnh sát? Cảnh sát đến thì chúng ta đều là thi thể hết rồi!”
“Anh ta hoặc đang cố gắng ru ngủ chúng ta, hoặc đang tìm cơ hội tấn công chúng ta.
Đó không phải là những gì đã được ghi trong tất cả những cuốn tiểu thuyết trinh thám đó sao!”
“Bây giờ còn thiếu mất hai người! Không biết ai sẽ là người tiếp theo.
Tôi nghĩ ông chủ này có gì đó không ổn.
Nếu không, cánh cổng bình thường sao lại bị ai đó phá hư!”
Lời nói của Cà Chạy Vội ngay lập tức gây được tiếng vang lớn đối với mọi người.
“Đúng! Anh ta còn bảo nhốt chúng ta từ nửa đêm đến sáng nay…Tôi nghĩ đó là một quy tắc kỳ quặc!”
“Đúng vậy, sáng nay đã mất hai cô gái.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì ngày mai ai sẽ là người biến mất tiếp theo…”
“Không sai! Hiện tại tất cả mọi người đều bị kẹt ở trên núi này, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Mọi người tranh nhau nói, ông chủ Trịnh đã trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, suýt chút nữa họ đã mắng nhiếc anh ấy có ý đồ xấu.
Người thanh niên tóc dài gầy guộc rất đau khổ, muốn nói nhưng không xen vào được nên chỉ có thể cúi đầu xin lỗi.
Cuối cùng, chính Chu Mạn là người giúp anh ta.
“Đừng nói như vậy, tôi không nghĩ có liên quan gì đến ông chủ Trịnh đâu.”
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn sang, cô bình tĩnh lại và nghiêm túc giải thích suy nghĩ của mình cho mọi người.
“Mọi người xem, Hồng Thành Tiểu Soái là người đầu tiên để ý sáng nay cửa bị phá, vừa đúng 6 giờ, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.”
“Nhốt người không phải là hung thủ trong phòng đúng là hơi kỳ lạ, nhưng không phải hoàn toàn không có lý.
Dù sao chúng ta tới đây chơi trò chơi trinh thám, nếu có người phạm quy thì ai cũng không được chơi.”
“Nếu như ông chủ Trịnh làm vậy, vậy tại sao anh ấy lại ở trong nhà này với chúng ta? Lúc cửa bị phá hư anh ấy cũng ở trong nhà, không có khả năng phá hư cửa bên ngoài.”
“Nếu ông chủ Trịnh là đồng lõa của người ngoài, thì bên kia nên biết đêm qua không có ai khóa cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ra, đến 6 giờ liền phá cửa, không có gì đảm bảo rằng tất cả chúng ta đều đóng cửa, như vậy hắn ta sẽ bị bại lộ thân phận.
“
“Như vậy kết luận, ông chủ Trịnh là vô tội.”
Ngay khi Chu Mạn dứt lời, mọi người lập tức vỗ tay tán thưởng.
Người dốc sức nhất chính là ông chủ Trịnh, nước mắt lưng tròng nhìn Chu Mạn, tựa như đã từng nhìn thấy Thanh Thiên đại lão gia.
“Đừng lo, ở đây tôi có đủ lương thực, đủ cho chúng ta ăn ba bốn ngày!”
Thanh niên tóc dài gầy gò phấn khích nói.
“Dự báo thời tiết nói sáng mai sẽ hết bão, lúc đó mình mời mọi người ăn cơm ngon, để an ủi mọi người!”
Lý lẽ của Chu Mạn cùng với lời hứa của ông chủ Trịnh, đồng thời khiến bầu không khí dịu đi rất nhiều.
Cận Hải Dương yên lặng nhìn mọi người bắt đầu thả lỏng, ánh mắt biến ảo khó lường.
Suy luận của Chu Mạn quả thật có logic, nhưng logic cũng có phân biệt tích cực và tiêu cực, tư duy quán tính hình thành từ suy luận theo lẽ thường đôi khi dễ bị người ta lợi dụng, rồi trở thành vũ khí che đậy hành vi.
Câu hỏi mấu chốt nhất mà Chu Mạn và ông chủ Trịnh không giải thích được là hai người mất tích bí ẩn đã đi đâu và đi như thế nào.
Tuy nhiên, trước khi có bằng chứng, anh sẽ không hấp tấp bộc lộ suy nghĩ của mình, anh sẽ không cho người thần bí kia bất kỳ manh mối nào.
Theo thói quen để mắt tới Thẩm Lưu Bạch, người đàn ông phát hiện ra cô gái có vẻ ngoài thanh tú đang nhìn lên trần nhà.
Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, cô quay đầu nhìn Cận Hải Dương, nhỏ giọng nói.
“Nghe thấy không, có người ở trên đó.”