Cô Ấy Biết Tất Cả


Bà Văn nhanh chóng tỉnh dậy trong phòng khách, mặc dù vẫn còn nghẹn ngào nhưng tâm trạng của bà đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
“Đó đúng là con gái Hinh Hinh của tôi.”
Cô nhẹ nhàng nói, đôi tay gầy gò xanh xao nắm chặt lấy người quản gia bên cạnh.
“Ông Lộ, giúp tôi, tôi muốn ngồi dậy.”
“Thưa bà, bà nên nằm và nói, nếu cần tôi sẽ thay bà trả lời câu hỏi.

Bà có thể bổ sung nếu điều tôi nói là không chính xác.”
“Cảm xúc của bà không ổn định, sự thay đổi tâm trạng quá mức có thể làm ảnh hưởng đến tim của bà.”
Quản gia nhẹ nhàng nói.
Bà Văn gật đầu, quay đầu nhìn Thẩm Lưu Bạch.
“Cô pháp y, ông Lộ đã làm việc trong nhà tôi nhiều năm, ông ấy nhìn Hinh Hinh từ bé đến lớn, cũng biết rõ chuyện của con bé.”
Ngay khi tên con gái được nhắc đến, bà lại đau lòng không khỏi đỏ mắt lần nữa, vẻ mặt đau khổ cùng tuyệt vọng không thể che giấu.
Rõ ràng bà không thể trả lời câu hỏi như thế này, cuối cùng Cận Hải Dương đề nghị ba người đổi sang phòng khác nói chuyện, để Bùi Diệu và Cao Đại Thượng đi cùng bà Văn nghỉ ngơi một lát, để nguôi ngoai trước cú sốc khi mất đi con gái yêu.
“Tôi tên Lộ Trung Quân.

Tôi làm quản gia cho nhà họ Văn, tôi làm việc ở nhà họ Văn từ năm 20 tuổi.


Ba tôi là thư ký của lão gia.”
Người đàn ông trung niên nghiêm túc và trầm tĩnh nói.
“Phu nhân là con gái duy nhất của ông Văn, cho nên sau khi ông Văn qua đời, tài sản của nhà họ Văn đều do phu nhân thừa kế.”
“Ba của tiểu thư là con rể của nhà họ Văn, khi kết hôn với phu nhân ông ấy đã đồng ý không được lấy tài sản của nhà họ Văn, nhưng có thể giữ chức vụ trong xí nghiệp Văn thị.”
“Tiền của nhà họ Văn là do con gái của phu nhân thừa kế.”
“Ba của tiểu thư cũng không phải là người an phận, khi trở thành phó tổng giám đốc xí nghiệp Văn thị, ông ấy bắt đầu đòi cổ phần từ phu nhân.”
Lộ Trung Quân dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Điều này không được phép.”
Ông lạnh lùng nói.
“Để đảm bảo công việc kinh doanh của gia đình không vượt quá tầm kiểm soát, theo quy định của nhà họ Văn là những người thừa kế của nhà họ Văn phải có quyền kiểm soát trong hội đồng quản trị, cổ phần của phu nhần vừa đủ hơn một nửa nên không thể chia cổ phần ra.”
“Vì vậy, ông ấy bắt đầu tra tấn tinh thần vợ mình và con gái.

Tôi không biết cô có hiểu bạo lực lạnh không, nhưng vào thời điểm chúng tôi phát hiện ra, ông ấy đã biến một đứa trẻ hoạt bát và vui vẻ thành một người có khuynh hướng tự sát, tiểu thư có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, cô ấy bị trầm cảm!”
“Phu nhân không còn cách nào khác, đành phải đưa tiểu thư đi khám chữa bệnh, nhưng kết quả không tốt, bởi vì tuy rằng tình trạng của tiểu thư tuy đã ổn định, nhưng vẫn không có chuyển biến tốt hơn.”
“Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi đã kiệt sức, phu nhận thậm chí còn có khuynh hướng trầm cảm, còn ông ta chỉ đứng bên cạnh, thỉnh thoảng nói vài câu an ủi, không hề nỗ lực chút nào!”
“Mọi người qua Mỹ thế nào?”
Nghe thấy chủ đề của quản gia Lộ có chút chệch hướng, Cận Hải Dương đành phải ngắt lời ông để chuyển hướng cuộc trò chuyện trở lại đúng hướng.
Quản gia Lộ cau mày trước hành vi thô lỗ của anh, nhưng không nói gì thêm.
“Khi chúng tôi tìm kiếm một bác sĩ, một người có thiện chí nói với tôi rằng bác sĩ Patrick ở nước Mỹ là người có chuyên môn trong lĩnh vực này, vì vậy chúng tôi đã liên hệ với giáo sư và đưa tiêu thư đến phòng khám của ông ấy.”
“Giáo sư Patrick thật sự rất tài giỏi.

Phu nhân và tiểu thư đã sống ở New York được sáu năm, bệnh tình của tiểu thư đang dần được cải thiện.

Một năm trước, khi cô ấy trở lại, cô ấy không khác gì một người bình thường.”
“Sáu năm qua chúng tôi làm việc rất chăm chỉ, bởi vì ba của tiểu thư luôn tìm kiếm một vị trí trong hội đồng quản trị, mấy năm nay ông ấy cũng thu về rất nhiều cổ phần.”
“Tiểu thư trở về đối mặt với tình hình hỗn loạn trong công ty.

Cũng may cô ấy là một đứa trẻ rất thông minh.


Cô ấy cũng đã hoàn thành chương trình quản trị kinh doanh trong thời gian ở Mỹ điều trị bệnh nên tình hình nhanh chóng ổn định lại.”
“Nhưng ngay sau đó, giới thượng lưu Hải Đô bắt đầu rộ lên tin đồn tiểu thư bị trầm cảm và có khuynh hướng tự sát.

Tin đồn thất thiệt khiến nhiều cổ đông nghi ngờ khả năng của tiểu thư.”
“Lúc đó, nhà họ Hầu đã gây sự, để ổn định công ty, tiểu thư phải đính hôn với rác rưởi của nhà họ Tô.

Nhà họ Tô là cổ đông lớn thứ ba trong hội đồng quản trị, nếu nhà họ Tô rơi vào tay nhà họ Hầu, có khả năng sau đó nhà họ Văn sẽ đổi chủ…”
“Cuộc hôn nhân này có một số vấn đề, nhưng nhà họ Tô cuối cùng cũng bị trấn áp, nhà họ Hầu toàn toàn bị đuổi ra ngoài, ông ta cũng ly hôn cùng phu nhân.”
“Tiểu thư nói rằng cô ấy đã có người mình thích và muốn sống một cuộc sống mới.

Tất cả chúng tôi đều rất hạnh phúc cho cô ấy.

Nhưng tôi không ngờ …”
Nói đến đó, giọng nói của Lộ Trung Quân dần trầm xuống, cuối cùng khó nghe thấy, tấm lưng vốn đã thẳng từ nãy giờ cũng cúi xuống, hiển nhiên là tâm trạng rất đau buồn.
Cận Hải Dương gật đầu.
“”Cuộc sống mới” của Văn Nguyên Hinh là giả chết thay đổi thân phân, người tên “Văn Trăn” là do mấy người bố trí sao?”
Nghe anh hỏi, Lộ Trung Quân nhất thời cứng đờ.
Ông do dự một lúc, cuối cùng vẫn nghiêm túc trả lời.
“Văn Trăn là cháu gái xa của phu nhân, đã mất cách đây năm năm, tiểu thư mượn tên cô ấy.”
“Vu Mỹ Ny thì sao? Không phải lúc trước Văn Nguyên Hinh đổi vai với cô ấy sao? Chuyện này ông không thể không biết?”
Nghe anh hỏi đến chuyện này, Lộ Trung Quân im lặng, Cận Hải Dương đợi hồi lâu không thấy ông ta trả lời, cho rằng ông ta cũng không muốn trả lời.

Anh cũng không tức giận mà từ tốn tiếp tục.
“Thật ra, tôi cũng biết ngay cả khi ông không nói cho tôi biết.

Lúc đó còn có Tống Thành Mân đang quấy rầy Văn Nguyên Hinh.

Tôi đoán anh ấy đã tung những tin đồn đó, tám phần ba của Văn Nguyên Hinh cũng không tránh khỏi liên quan.”
“Văn Nguyên Hinh, trên danh nghĩa bị trầm cảm, căn bản không thể có được chỗ đứng trong ban giám đốc, cộng với hôn nhân tồi tệ và một tên điên cuồng theo đuổi như cao dán chó, việc này gần như khiến danh tiếng cô ấy bị hủy hoại hoàn toàn, không bằng chọn một người không tì vết bắt đầu lại từ đầu.”
“Nếu lúc trước Văn Trăn là do mọi người chọn, vậy Văn Nguyên Hinh hoàn toàn không có lý do gì để đối phó với Vu Mỹ Ny, hoán đổi thân phận với cô ấy chỉ là để cô ấy trở thành người chết thay, nhân tiện loại bỏ một đối thủ cạnh tranh.”
“Trong chuyện này, nhà họ Văn và Văn Nguyên Hinh không hề đáng thương như ông nói.

Người đáng thương thật sự chính là Vu Mỹ Ny đã chết, chết rồi vẫn không biết mình bị lừa.”
Người đàn ông chế giễu, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Lộ Trung Quân, giọng điệu thản nhiên mang theo vẻ nguy hiểm.
“Những chuyện này ông không cần phải trả lời tời, nhưng tôi muốn ông nói thật, Văn Nguyên Hinh đã làm gì ở New York?”
 
------oOo------
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận