Editor : Mộc Lạp Đề
" Lừa Ôn Trác Vũ nói tôi thích cậu ta , cô cũng có mặt trong việc khuyến khích cậu thổ lộ với tôi , ..
Hay có thể nói , việc này là chủ ý của cô ? "
Mặc dù cô không nghe hết từ đầu đến cuối , nhưng chỉ bằng nghe được những lời vừa rồi , Diệp Phồn Tinh gần như có thể nói ra được chân tướng của mọi việc .
" Em , em không biết chị đang nói gì cả ....!" bị cô bắt quả tang khiến Đồng Khả Hân hoảng sợ , nụ cười có chút cứng đờ , sợ hãi mà cúp điện thoại.
" Phải không ? " Vậy có muốn tôi gọi cho Ôn Trác Vũ hoặc Tạ Linh Linh , ba người chúng ta cùng nhau đối chất ? "
Đối chất ? Đối chất cái gì ? Cô ta từ trước đến nay chưa từng nói với Ôn Trác Vũ bất cứ cái gì.
Về phần cùng Tạ Linh Linh nói chuyện lúc nãy , cô ta quả thực luôn luôn mượn miệng của Tạ Linh Linh để truyền tin tức đó ra bên ngoài , nhưng đều là dùng phương thức ám chỉ , từ trước đến nay cũng chưa nói trắng ra cái gì , coi như nếu Diệp Phồn Tinh tìm Tạ Linh Linh đối chất , cô ta cũng không có gì để phải sợ.
Lại nghĩ tới việc đã đến nước này , dù sao Diệp Phồn Tinh cũng đã biết cô ta ở sau lưng làm ra chuyện này , cũng không thay đổi được kết quả , Đồng Khả Hân trong lòng chắc chắn , âm thầm ổn định tâm trạng .
" Chị Phồn Tinh , em thật sự không biết chị đang nói cái gì.
" Cô gái nâng khuôn mặt mềm mại vô hại lên , khẩu khí thấp thỏm mang theo một chút ấm ức , " Em đúng là cùng nói chuyện điện thoại với chị Linh Linh , nghe được chuyện là Ôn thiếu gia tỏ tình với chị trong tiệc sinh nhật , thật sự cái gì cũng không biết.
Em , em còn nói giúp chị mà , chị Linh Linh bọn họ hình như là có chút hiểu lầm về chị ..."
Diệp Phồn Tinh biết là cô ta sẽ không thừa nhận , cô cũng không buộc cô ta , đem phản ứng từ đầu đến cuối của cô ta thu hết vào trong mắt , sau đó khẳng định phán đoán của bản thân là không sai , mới cười lạnh một tiếng nói : " Xúi giục Ôn Trác Vũ tỏ tình với tôi , sau khi đợi tôi cự tuyệt cậu ta , lại ám chỉ cho người khác là tôi cố tình chơi trò mập mờ với cậu ta , đem cậu ta làm lốp xe dự phòng , cô làm như vậy , đều là vì Văn Trì ư?
Diệp Phồn Tinh học ở trường trung học tư nhân, là nơi tụ tập của các phú nhị đại , Văn Trì là giáo thảo của trường bọn họ , cũng là thái tử gia của tập đoàn Văn thị - bá chủ thị trường ăn uống .
Hai tuần trước , khi Văn Trì đang cự tuyệt lời tỏ tình của một bạn nữ học sinh nào đó , thuận miệng nói luôn một câu " Cô lớn lên không đẹp như Diệp Phồn Tinh " , khiến cho quần chúng bàn tán.
Mọi người đều cảm thấy , cậu ta thích Diệp Phồn Tinh , muốn theo đuổi cô.
Chỉ có Diệp Phồn Tinh mới biết , cậu ta không có hứng thú với cô , bởi vì hai nhà Diệp Văn là thế giao , trước đây các vị trưởng bối của hai nhà Diệp Văn có nói đùa ,thì thái độ của Văn Trì vô cùng kháng cự.
Vào lúc đó , cậu ta hẳn là bị vị nữ sinh kia làm phiền đến không chịu được , vừa lúc thấy cô đi qua đường , mới vứt ra một lí do vô cớ như vậy.
Nhưng mà chuyện này cũng khó giải thích , Diệp Phồn Tinh cũng không suy nghĩ đến việc thật giả , bởi vì cô không để trong lòng.
Không ngờ tới đám nữ sinh thầm mến Văn Trì đem cô trở thành tình địch số một.
Đồng Khả Hân cũng thích Văn Trì.
Diệp Phồn Tinh từng thấy khuôn mặt đỏ lên của cô ta khi nói chuyện cùng Văn Trì , cũng từng nghe qua giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô ta khi gọi cậu ta là " anh Văn Trì ."
Việc này hiển nhiên là động cơ gây sự của cô ta.
Còn về phần vì sao cô ta lại lợi dụng Ôn Trác Vũ để đạt được mục đích của chính mình , rất đơn giản , bởi vì Ôn Trác Vũ là em họ của Văn Trì.
Đồng Khả Hân chắc là cảm thấy , sự việc tối nay sau khi truyền ra ngoài , cho dù Văn Trì không tin cô đem Ôn Trác Vũ làm lốp xe dự phòng , khẳng định là sẽ không " thích" hay thậm chí không " theo đuổi" cô nữa -----phận làm anh , cũng không thể cướp đi ngườii trong lòng của em trai đúng không ?
Nghĩ đến cái này , Diệp Phồn Tinh nhịn không được muốn dí cái bút lên đầu kẻ gây họa Văn Trì này , sau đó mới hất cằm lên nói , " Cô không thừa nhận cũng không sao , nhưng mà nghe nói Văn Trì , tôi vốn là đối với cậu ta chẳng có ý nghĩ gì , nhưng bây giờ, tôi đột nhiên muốn thử cái cảm giác làm bạn gái của cậu ta là như thế nào nha ."
Lời này đương nhiên là muốn hù dọa Đồng Khả Hân một chút , Diệp Phồn Tinh cũng không đến mức chỉ vì chuyện này mà đem mối tình đầu của mình ra làm trò đùa.
Nhưng Đồng Khả Hân không biết .
Vừa nghe xong lời của cô , tâm trạng Đồng Khả Hân đột nhiên rụt lại , nụ cười giả tạo trên mặt cũng không duy trì được nữa.
Đặc biệt đối diện là Diệp Phồn Tinh trắng trẻo xinh đẹp , khuôn mặt cơ hồ không một chút tì vết , trong mắt không nhịn được mà phát ra sự bối rối cùng ghen ghét.
Vì sao tất cả những thứ tốt đẹp trên đời này đều thuộc về Diệp Phồn Tinh chứ ?
Diện mạo xinh đẹp , giàu có , cha mẹ , được nam thần theo đuổi ....
Rõ ràng đều là người , đều là cô gái mười bảy tuổi , Diệp Phồn Tinh lại sống như một cô công chúa đầy kiêu hãnh , còn cô lại sống hèn mọn như một người hầu , không thể không cẩn thận ăn nhờ ở đậu , ngay cả khi đối mặt với người con trai mà mình thích , cũng không dám công khai thể hiện sự yêu thích , chỉ có thể lén lén lút lút đến gần , sau đó tìm tất cả các biện pháp ngăn cản anh ấy nhìn đến các cô nữ sinh khác.
Đồng Khả Hân càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng , lại sợ bản thân biến khéo thành vụng , tức giận việc Diệp Phồn Tinh đi dụ dỗ Văn Trì , trong lòng cô ta cảm thấy sôi sục đến khó chịu.
Cô ta bóp lấy lòng bàn tay , nhịn lại nhịn , rốt cuộc một lần nữa nặn ra nụ cười : " Mặc dù không biết những chuyện này có lên quan gì đến anh Văn Trì , chị Phồn Tinh vì sao lại nói với em những chuyện này , nhưng bây giờ chúng ta đã lên 12 rồi , nên lấy việc học làm trọng , yêu sớm sợ là không tốt ? Dượng biết sẽ tức giận đó ..."
Ánh mắt Diệp Phồn Tinh lạnh lẽo , một cái tát để ngắt những lời còn lại của cô ta : " Cô dám lấy ba tôi ra để dọa tôi, cô tưởng rằng tôi sẽ sợ sao ? " ( đánh hay lắm chị ????????)
Đồng Khả Hân không kịp phản ứng , hiển nhiên là chịu một cái tát này , chiếc điện thoại trong tay cầm cũng không chặt , bị bay ra ngoài rơi vỡ.
...!Diệp Phồn Tinh thế mà động thủ đánh cô ?!
Đồng Khả Hân tuyệt đối không nghĩ tới là Diệp Phồn Tinh sẽ đánh cô ta , cả người đều sững sờ !
" Sự việc tối hôm nay rốt cuộc là như thế nào trong lòng tôi và cô đều biết rõ , tôi cũng không có thời gian cùng cô tranh luận nữa.
Một câu nữa thôi , nếu cô dám tính toán ở sau lưng tôi , tôi sẽ khiến cô đến từ chỗ nào lập tức cút về chỗ đó.
"
Diệp Phồn Tinh ghét nhất là cái bộ dạng Bạch liên hoa làm bộ làm tịch của cô ta , cô khinh thường , cô cũng lười tranh cãi với cô ta , tặng cho cô ta một cái tát xem như đáp lễ, cô xoay người muốn đi lên lầu.
Ai mà nghỉ đến lúc này , ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ ô tô , Đồng Khả Hân ánh mắt khẽ động , từ nỗi kinh sợ lấy lại tinh thần , ngay sau đó bưng mặt ô ô khóc lên : " Chị Phồn Tinh vì sao lại đánh em ? Em đã làm sai cái gì ư ? "
Lại tới nữa rồi.
Lại giả bộ đáng thương làm cái vẻ bị ủy khuất trước mặt bố và mẹ kế của cô .
Diệp Phồn Tinh dừng bước , giận quá mà bật cười : " Thích diễn kịch như thế ư ? Được , để chị giúp em.
"
Nói xong cô giơ tay lên, lại cho cô ta một cái bạt tai thật mạnh, vang lên giòn giã.
( hehehe đoạn này sướng kinh J)
Đồng Khả Hân đột nhiên không kịp chuẩn bị : " ? ? !!
Con mẹ nó.
************************
Diệp Phồn Tinh chiếm được tiện nghi của em họ liền đi lên lầu tắm rửa.
Vừa bước vào cửa , dưới lầu lền truyền đến tiếng kêu đầy đau lòng của mẹ kế : " Hân Hân con tại sao lại khóc ? Còn mặt của con nữa , ôi chao sao mà đỏ như thế này , mau nói cho cô và dượng biết , là ai đã ức hiếp con ? !! "
" Cô ! Con .....!Ô ô ô con cũng không biết vì sao chị Phồn Tinh vừa về đến nhà liền đánh con ...!"
Đồng Khả Hân khóc như là vô cùng ủy khuất , Diệp Phồn Tinh lườm một cái , rồi cầm áo quần đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào , đem tất cả những âm thanh đầy chán ghét đó đều ngăn cách ở bên ngoài.
Hai mươi phút sau , Diệp Phồn Tinh từ phòng tắm đi ra.
" Vì sao con lại đánh Khả Hân ? "
Nghe thấy âm thanh không một chút hỉ nộ từ sofa truyền tới , Diệp Phồn Tinh dừng bước , không trả lời ngay , chờ sau khi đi đến bên giường ngồi xuống , mới vừa lau tóc vừa trả lời : " Cô ta tung tin đồn con mập mờ với bạn học nam , nuôi lốp xe dự phòng.
"
" Chứng cứ đâu ? "
Dáng vẻ nói chuyện của người đàn ông trung niên chỉ có thể coi là bình thường , nhưng khí chất trầm ổn khôn khéo , ngồi ở vị trí cao lâu năm mới có loại khí thế này.
Ông mặc một bộ âu phục màu xám được cắt may vô cùng hoàn mỹ , tư thế ngồi thả lỏng , sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.
Đây chính là bố của Diệp Phồn Tinh , người nắm quyền đương nhiệm của tập đoàn Diệp thị Diệp Tấn Thành.
Ông vừa mới ở dưới lầu nghe Đồng Khả Hân khóc lóc kể lể , bây giờ là đến đây nghe lời giải thích của Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh liếc mắt nhìn ông , nói : " Không có chứng cứ , nhưng con biết là cô ta làm , vì vậy ...!"
" Vì vậy con đánh con bé còn làm hư điện thoại của nó ? "
" Phải ."
Diệp Tấn Thành nhìn bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng của cô mà nhíu mày , ông đứng dậy , không cho phép cự tuyệt nói : " Theo ta xuống lầu , xin lỗi Khả Hân ."
" Cái gì "? Diệp Phồn Tinh cảm thấy buồn cười , " Con không làm sai cái gì , vì sao phải đi xin lỗi cô ta ? "
Muốn nói xin lỗi cũng nên phải là Đồng Khả Hân nói xin lỗi cô mới đúng ?
" Khả Hân nói là con bé nghe được chuyện tại buổi sinh nhật của Ôn thiếu gia Ôn Trác Vũ kia , cậu ta tỏ tình với con , khuyên con vài câu lấy việc học làm trọng , không nên yêu sớm , con liền tức giận đánh con bé.
Vì chứng minh lời mình nói là thật , con bé đã mời cháu gái của Tạ gia làm chứng , nói mọi chuyện xảy ra khi hai đứa nó đang nói chuyện điện thoại , còn con ? Con có có cái gì để chứng minh lời mình nói là thật ? "
Giọng nói của Diệp Tấn Thành bình tĩnh , nghe không có quá nhiều tức giận , nhưng lại vô hình khiến người khác có một loại cảm giác bị áp bách.
Trong ấn tượng của cô vẫn luôn là như vậy , lúc ở trong nhà cũng giống như ở công ty , luôn luôn mang thái độ kiêu ngạo để giải quyết mọi việc , làm người khác không thể thân thiết .
Diệp Phồn Tinh có chút bực bội ,đè nén cảm giác đau âm ỉ ở phần bụng dưới : " Con không cần chứng minh với ai cả , dù sao con cũng không thẹn với lương tâm.
Ngoài ra , con cũng không có khả năng đi xin lỗi cô ta , để cô ta nằm mơ đi.
" Hồ nháo " Diệp Tấn Thành cuối cùng cũng trầm mặc xuống , " Gặp chuyện gì cũng chỉ biết đấu đá lung tung , một lời không hợp liền đánh người khác , ta bình thường dạy con làm như thế này ư ? "
Mặc dù biết ông cũng sẽ không đứng về phía mình , nhưng khi Diệp Phồn Tinh nghe thấy lời này , trong lòng vẫn bị đâm một nhát , nhịn không được cười giễu cợt ra tiếng : " Dạy con ? Vì sao con lại không nhớ bố đã từng dạy cho con cái gì nhỉ ? Đừng nói là cưới về một người vợ mới , sau đó lại có con trai , chính là trước đây , ngài cũng chưa từng có dạy con cái gì a ? "
" Con đây là cái thái độ gì ?! " Diệp Tấn Thành cuối cùng cũng bị thái độ phản nghịch của con gái làm cho tức giận , " Đã làm việc sai trái rồi còn lí luận ? Nếu như mẹ con còn ở đây , nhìn thấy con như thế này ...!"
" Không được nhắc đến mẹ tôi ! " Vốn là cô gái nhỏ với dáng vẻ lười biếng bỗng nhiên xù lông lên , đôi mắt hạnh trợn lên giống dáng vẻ của con thú nhỏ lộ ra hai cái răng nanh , " Ông không có cái tư cách đó ! "
Diệp Tấn Thành đột nhiên nghẹn lại , thật lâu sau sắc mặt cứng đờ mới để lại một câu " Con tự kiểm điểm bản thân mình thật tốt đi " , rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Diệp Phồn Tinh cắn răng nhìn chằm chằm bóng lưng của ông , kéo cái chăn dưới người lên , che đi đôi mắt đang đỏ của mình.
*Truyện đang càng ngày càng hay , đọc qua chương này là biết sau này chúng ta sẽ chứng kiến nhiều cảnh vả mặt của con mẹ nữ 8 Bạch Liên Hoa.