Cô Ấy Đã Cho Quá Nhiều

Ngày mùng hai Tết, Lê Chỉ đến đón Thần Hi.

Sau khi lên lầu chào Khúc Đàm, cả hai lên đường đến Lê gia.

Đây là lần đầu tiên chính thức gặp mặt gia trưởng, Thần Hi đã chuẩn bị rất nhiều quà.

Một số cho Trần a di, một số cho Lê Thanh, tuy không gặp được Lão thái thái nhưng cô vẫn mua một số đồ mà Lão thái thái thích.

Ở thời đại trước khi hôn nhân đồng giới được cho phép, việc gặp phải sự phản đối khi công khai là điều gần như bình thường.

Khúc ba cũng là người cởi mở, có khả năng tiếp nhận những điều mới mẻ, ngoài ra ông còn làm việc trong làng giải trí "tiên phong" nên chưa từng nhìn thấy gì trước đây.

Lão thái thái thì khác, bà đã nhiều tuổi lại bảo thủ, trong lòng có rất nhiều chuyện, nhất thời không thể tiếp nhận là chuyện bình thường.

Đối đầu với bà trong tình huống như thế này chỉ có thể mang lại tác dụng ngược.

Cứ thử từ từ, lâu dần sẽ có thể tiếp nhận thôi.

Ngoài bất cứ điều gì khác, Thần Hi có tâm lý, tính khí thực sự tốt, xử lý vấn đề sẽ không quá sắc bén.

"Lão tiểu hài, lão tiểu hài cũng giống như đứa trẻ thôi," Thần Hi cho Lê Chỉ xem lớp sơn móng tay mới sơn của mình, "Chị thấy đấy, đứa trẻ làm chuyện nghịch ngợm chỉ là muốn được người lớn chú ý đến thôi, chị không để ý đến, đứa trẻ đó sẽ cảm thấy không còn thú vị, cư nhiên sẽ không làm nữa."

Thần Hi nghiêng người dựa vào lưng ghế nói với Lê Chỉ: "Cho dù lão thái thái không phải là lão hài tử, em cũng không sợ, bởi vì ~"

Cuối câu giọng cô có chút cao, cô nghiêng người dùng chóp mũi xoa xoa cái tai có chút lạnh của Lê Chỉ, mỉm cười nói:"Em vẫn sẽ luôn thích chị ya ~"

Lê Chỉ siết chặt tay lái, nghiêng đầu không đồng ý nhìn Thần Hi, bất đắc dĩ nói: "Nguy hiểm."

"Đại tiểu thư không phải là người bình tĩnh nhất sao?" Thần Hi cố ý ậm ừ ôn lại chuyện cũ: "Lần đầu tiên khi đi mở phòng, chị vẫn có thể làm việc mà."

Chính một mình cô ấy liền không khẩn trương.

Lê Chỉ không nói gì.

Thực ra lúc đó cô ấy cũng rất khẩn trương, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, chẳng qua cô ấy gắng gượng thôi.

Đích đến một lúc một gần.

"Chị nói xem, Lê Thanh nhìn thấy em có phải sẽ bị sốc không?"

Thần Hi lông mày cong cong, tuy hỏi vấn đề này, nhưng trên mặt kỳ thực lại tràn đầy mong đợi.

Lê Chỉ một tay lái xe, tay kia cầm điện thoại đưa cho Thần Hi: "Em xem."

Thần Hi khéo léo dùng ngón trỏ mở khóa điện thoại của Lê Chỉ, tin nhắn của Lê Thanh vừa hiện lên.

[Tỷ tỷ, hai người còn bao lâu nữa để đến? ]

[hình ảnh]

[Tỷ nhìn xem kiểu tóc của em như thế nào, soái hay không a, đủ giữ thể diện cho chị chưa. ]

[Tỷ thực sự không định cho chúng tôi xem ảnh trước sao? Gia đình chúng ta không chỉ chú trọng bề ngoài, em cũng rất chú trọng đến a. ]

Thần Hi phàn nàn: "Kỳ lạ, yêu thích vẻ bề ngoài."

Ai xinh đẹp anh ấy sẽ thích người đó, anh ấy thật sự chú ý đến vấn đề này.

"Chính là sẽ không để cho em ấy xem," Thần Hi tắt điện thoại, "Cho em ấy một bất ngờ đi~"

Lê Chỉ nhìn đi chỗ khác, không có câu thông.

Hy vọng Lê Thanh sẽ thấy thú vị.

Lê Chỉ lái xe vào khu dân cư, đi thang máy lên lầu cùng Thần Hi.

Khi nghe thấy tiếng chuông cửa, Lê Thanh lập tức nhảy ra khỏi ghế sofa.

Phản ứng đầu tiên của anh không phải là mở cửa mà là hét lên: "Mẹ! Có phải hay học tỷ tỷ con đến rồi."

Phải làm gì đây, anh đang rất lo lắng.

Đối phương sẽ hay không thích anh a?

Nếu như đối phương không thích anh, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm tỷ tỷ của anh thì phải làm sao?

Kiểu tóc có phải hay không rối rồi? Bộ râu dường như được cạo sạch sẽ.

Không biết chị gái mình thích một cô gái trông như thế nào, thật hiếu kỳ a.

Trần a di từ trong bếp đi ra, dùng tạp dề lau tay, chỉnh lại tóc, nhỏ giọng nói với Lê Thanh đang đứng ở cửa: "Mở cửa a."

"Ồ, ồ." Lê Thanh rốt cục phản ứng lại, hít sâu một hơi, ngẩng đầu từ bên trong mở cửa ra.

Trên mặt anh mang theo nụ cười tiêu chuẩn, nhưng lại có duy nhất Lê Chỉ ở cửa.

"?"

Lê Thanh ngơ ngác tại chỗ, nụ cười thậm chí tắt hẳn.

A, là do đối phương chưa đến hay là anh ấy nhìn không thấy..

Lê Thanh đã xem qua những bộ phim siêu nhiên có những chuyện tình duyên âm.

"Mẹ, hình như tỷ tự mình đến đây." lê Thanh ngay người nói.

Trần a di đang tô son trước gương, "Sẽ không đâu."

Nhưng thật sự chỉ có Lê Chỉ đứng ở cửa.

"Tỷ, bạn gái của tỷ đâu?" Lê Thanh tò mò.

Lệ Chi mím môi, nhìn sang một bên.

Lê Thanh nhìn theo ánh mắt của cô, sững sờ tại chỗ, nhất thời không nói nên lời.

Học tỷ làm sao lại ở đây?!

Có phải trên đường gặp nhau, sau đó mời đến đây không?

Chắc chắn sẽ không như vậy, sẽ không như vậy...

"Surprise!"

Thần Hi từ một bên đi ra, hai tay ôm lấy hai bên mặt.

"Tỷ, tỷ, học tỷ." Lê Thanh ngạc nhiên lắp bắp, nhìn qua nhìn lại giữa Thần Hi và Lê Chỉ, "Tỷ, tỷ, tỷ, hai người..."

Quả nhiên, đó vẫn là điều anh ấy nghĩ.

Trần a di bước ra, nhẹ nhàng,lịch sự, "Đến nhà rồi đừng chỉ đứng ở ngoài cửa a, vào ngồi trước đi, cơm sắp có thể ăn rồi."

Thần Hi mỉm cười, nhỏ giọng chào Trần a di: "Chào a di"

Đôi mắt của Trần a di sáng lên đầy ngạc nhiên.

Bạn gái của Lê Chỉ rất xinh đẹp, cô ấy cũng siêu đẳng cấp, Lê Chỉ ngay từ đầu đã đủ xinh đẹp rồi, đứng cạnh Lê Chỉ cũng không kém phần xinh đẹp.

Thần Hi hôm nay mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, kiểu dáng rộng rãi khiến cô trông hơi gầy, cổ có cổ lông màu trắng khiến khuôn mặt cô trông nhỏ nhắn, trông đặc biệt thanh tú.

Trong mắt cô hiện lên một nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn phù hợp với Lê Chỉ, người có khí chất lạnh lùng bên cạnh cô.

Bà biết Lê Chỉ có tiêu chuẩn cao, bạn gái nhất định sẽ không kém.

Lê Chỉ đúng lúc giới thiệu cho bà: "Trần a di, đây là Thần Hi, dì có thể gọi em ấy là Thiến Thiến, đây là Trần a di, đây là..... -"

Bên cạnh, Lê Thanh hai tay giữ cửa, hai mắt mở to, như chết chết máy tại chỗ, đang hòa hoãn hoạt động lại.

Khi được giới thiệu, Lê Chỉ dừng lại một chút: "Lê Thanh."

Thần Hi nháy mắt với Lê Thanh: "Xin chào, Lê Thanh."

Lê Thanh rên rỉ, áp trán vào cửa, cự tuyệt tiếp thu sự thật này.

Học tỷ mà anh ấy đã tùy tiện nói muốn theo đuổi thế nhưng lại là bạn gái của tỷ tỷ mình, điều này thật xấu hổ.

Nếu có thể đi ra khỏi địa cầu suốt đêm, anh ấy sẽ liền đi đoạt lấy vé.

Đặc biệt khi nghĩ đến những lời anh gửi trước đây, càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng.

Lê Thanh lấy điện thoại di động ra điên cuồng xóa các cuộc trò chuyện cùng bạn bè.

Anh ấy cũng khen ngợi học tỷ vì vẻ ngoài xinh đẹp thanh âm dễ nghe, đồng thời nói với tỷ tỷ mình: "Chị chắc chắn chưa từng nghe thấy qua."

Bây giờ ngẫm nghĩ lại, tỷ tỷ của mình cái gì mà chưa từng thấy qua chưa từng nghe qua, còn cần đến mình nói sao.

Trần a di vừa mời hai người vào vừa trừng mắt nhìn Lê Thanh, vừa rồi còn nói là sẽ biểu hiện thật tốt, như thế nào hiện tại người đến lại ngược lại lúng túng.

Lê Thanh bị mẹ anh véo vày cách tay cũng không dám hé răng.

"Chào hỏi."

Lê Thanh chậm rãi tiến lại gần Thần Hi, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo đỏ lên.

Anh gãi gãi gáy khó chịu, nhẹ giọng gọi: "Học.... học... tỷ."

Thần Hi chớp chớp mắt: "Em gọi tỷ là cái gì?"

Đối mặt với ánh mắt của ba người, Lê Thanh đổi lời: "Thiến Thiến tỷ."

Anh kéo chiếc ghế nhỏ lên, ngồi cạnh Lê Chỉ và Thần Hi, "Hai người thật không tốt chút nào, chuyện bắt đầu từ khi nào cư nhiên đều không cho em biết a."

Lần trước bữa tiệc tôi cuối năm chắc chắn hai người đã ở bên nhau, cho nên người mà được tỏ tình bằng đèn ánh sáng là——

Tỷ ấy, Thiến Thiến!

Lê Thanh hít một hơi, quay đầu khó tin nhìn Lê Chỉ.

Điều này còn khó tin, khó chấp nhận hơn việc tỷ của mình đưa học tỷ về giới thiệu là bạn gái.

"À, vậy lần trước tỷ đến trường xem trận đấu của em..."

Lương tâm Thần Hi nhẹ nhàng điều chỉnh mà không hề đau đớn: "Là để xem trận đấu của tỷ."

Lê Thanh vẻ mặt lộ ra biểu tình "liền biết là như vậy mà"!

Sự ấm áp của tỷ tỷ hoàn toàn không được trao cho anh ta!

"Còn giày thể thao của em thì sao?" Lê Thanh không chịu bỏ cuộc.

Thần Hi cười nói: "Thích không? Là tỷ mua cho em a ~"

Lê Thanh cũng chấp nhận điều này, thậm chí còn gật đầu nói: "Em biết gu thẩm mỹ của tỷ tỷ em——"

Chưa kịp nói xong, anh đã cảm nhận được luồng sát khí bên cạnh.

Đang ở giúp Thần Hi gọt vỏ táo, Lê Chỉ con mắt hình viên đạn bay đến.

Lê Thanh cảm giác được sống lưng lạnh lẽo, vội vàng thay đổi lời nói: "Vẫn luôn rất tốt!"

Anh ấy thổi cái rắm cầu vồng của mình nói: "Hãy nhìn xem tỷ tỷ của em có được một người bạn gái tốt như thế nào, vừa ra tay đã bắt cóc toàn bộ học sinh ở Đại Học C, nữ thần trong lòng mọi người."

Cô ấy cũng là nữ thần của anh.

Lê Thanh không thể tự mình suy sụp, nhất định phải báo cho Trương Dương chuyện này.

Thà hai người chết cùng nhau còn hơn chết một mình.

Thần Hi đưa tay vỗ vỗ Lê Thanh vai: "Ngoan ngoãn, từ nay về sau hai người tỷ tỷ ma em yêu thích, sẽ cùng nhau yêu thích em, còn gì hạnh phúc hơn thế này sao?"

Lê Thanh vui mừng đến vẻ mặt buồn bã, không muốn nói chuyện.

Bây giờ anh vô cùng vui mừng vì đã kìm nén, không thổ lộ tình cảm của mình, nếu không lúc này anh sẽ thực sự xấu hổ khi gặp lại.

"Hai người đi đến bây giờ, em cảm thấy em vẫn có một chút công lao."

Vừa ăn, Lê Thanh vừa nói: "Trong lúc huấn luyện quân sự, ngày nào em cũng kể cho tỷ của em nghe về học tỷ, kể cả lần suýt đánh nhau với lớp bên cạnh, em cũng nói cho tỷ của em."

Thần Hi cẩn thận suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Lê Chỉ.

Đó là vào một đêm mưa, đại tiểu thư, đi công tác vốn định ngày hôm sau mới quay lại, nhưng đã về sớm.

Thần Hi trong mắt hiện lên ý cười, ngày đó đại tiểu thư đến, đối với cô quả thực có chút khác biệt.

Khi cô ấy đứng trước mặt với một chiếc ô, dường như tất cả gió và mưa trên thế giới đều bị chặn lại sau lưng cô ấy.

Thần Hi gắp đồ ăn cho Lê Thanh, "Cảm ơn em trai~"

"Aiya, người một nhà làm sao lại nói hai lời?" Lê Thanh có tính cách vô tư.

Đặc biệt là khi anh ấy đã chia sẻ sự xấu hổ vừa rồi cho bạn cùng phòng Trương Dương thông qua điện thoại di động, bây giờ hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng Thần Hi cùng Lê Chỉ đã ở bên nhau rất lâu.

Chỉ cần phẩm chất tâm lý đủ cường đại, sự xấu hộ cùng xã hội tử vong cũng sẽ không đuổi kịp anh ấy.

"Đồ ăn có hợp khẩu vị của con không?" Trần a di bưng món súp cuối cùng ra.

"Con rất thích!" Thần Hi giơ ngón cái lên với Trần a di: "Gà rán rất ngon a!"

Không ai không thích những người mồm mép ngọt ngào, đặc biệt là những người vừa xinh đẹp vừa biết ăn nói.

Họ đã có một ngày vô cùng vui vẻ ở Lê gia, sau bữa tối hai người trở về.

Lê Chỉ lên xe, do dự một chút trong khi định hướng định vị.

Theo logic mà nói, cô nên đưa Thần Hi trở lại Khúc gia.

Nhưng tâm tư lại nghĩ đưa cô ấy về nhà.

Vừa rồi Thần Hi đang gửi tin nhắn cho nhóm người Nhan Đà cùng Tiểu Tiếu, ngẩng đầu nhìn thấy Lê Chỉ chậm chạp không lái xe, nghi ngờ hỏi cô: "Là quên mang theo món đồ gì quan trọng sao?"

Lê Chỉ nghiêng đầu nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói: "Chị đều mang theo."

Đối với một người đã lớn như vậy, cô sẽ không quên bất cứ thứ gì nếu muốn mang theo.

Thần Hi lập tức hiểu ý của cô, cất điện thoại, đưa tay vòng qua cổ Lê Chỉ.

Cô quỳ xuống ghế phụ, mỉm cười nói vào tai Lê Chỉ: "Có phải hay không chị không muốn mang em quay lại?"

Ánh mắt Lê Chỉ nhìn vừa rồi rất tập trung nghiêm túc, trong mắt đều chất chứa cô ấy.

Lê Chỉ trước đây cao lãnh đâu rồi.

Nếu hai người không phải ngay thời điểm lần đâu tiên gặp mặt đã quá "ngạo mạn" "không xem ai ra gì", chính mình cũng sẽ không sinh ra ham muốn chinh phục đến như vậy.

Bây giờ người được chính mình chinh phục, Thần Hi phát hiện mình không thể sống thiếu cô ây.

Ngẫu nhiên lại vô ý thức dính lấy đại tiểu thư, còn khó chịu hơn cả khi Tiểu Quất Tử nằm phơi bụng muốn được người khác xoa xoa.

Giọng nói của Thần Hi nhẹ nhàng dịu dàng: "Đại tiểu thư, chị làm sao lại dính người như vậy a~"

Lê Chỉ đặt một tay lên lưng Thần Hi, không nói lời nào phản bác, tựa cằm vào vai cô ấy, nhẹ nhàng noia: "Thiến Thiến, về nhà thôi?"

Thần Hi cố ý hỏi: "Quay về nhà nào a?"

Băng tuyết tan chảy trong mắt Lê Chỉ, lộ ra ánh sáng có vảy của hồ xuân.

Cô quay đầu hôn lên cổ Thần Hi: "Về nhà của chúng ta."

Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký ngày cưới

Lê Chỉ thầm viết vào sổ: Ngày đầu tiên vợ tôi về nhà bố mẹ đẻ, tôi rất nhớ cô ấy. Ngày vợ tôi về nhà bố mẹ đẻ, tôi nhớ cô ấy vô cùng....Vợ về rồi, vợ béo quá~

Tôi đã nhận được rất nhiều lời chúc phúc trong ngày sinh nhật hôm nay, cảm ơn các bạn yêu quý~

Vậy thì cho tôi một món quà sinh nhật nhỏ được không? Cuốn sách này sắp hoàn thành rồi.

Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ. Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui