Bầu không khí phòng khách cương cứng, chẳng ai nói gì.
Chu Tử Tri rút tay ra khỏi lòng bàn tay Úc Trạch, lòng anh trầm xuống, lập tức níu cô lại.
Khâu Dung âm thầm nhìn Chu Tử Tri, tại bà hết thảy, lúc nãy gặp Dương Phàm trên đường, đứa nhỏ vừa xinh đẹp lại lễ phép, nói rằng đã rất nhiều năm không gặp nên muốn đến hỏi thăm Úc Thành Đức một chút, bà nhất thời mềm lòng, liền dẫn về đây.
Chiếu theo tình hình này, vô tình hại con trai mình rồi.
Dương Phàm rất không được tự nhiên, tầm mắt từ trên mặt Úc Trạch dời về phía người bên cạnh,"Chị là Tử Tri hả, chào chị, em là Dương Phàm.
"
Cô từng thấy cô gái này trên phim, cũng nhận ra người ở trên lầu khách sạn hôm đó chính là cô ấy.
Tầm mắt rơi xuống bàn tay đan xen của hai người họ, Dương Phàm rũ mắt.
Chu Tử Tri nhíu mày sâu, cô trầm mặc nhìn Dương Phàm, một đôi mắt đen kịt, giống như một tấm vải đen, không phản chiếu ánh sáng.
Dương Phàm bị nhìn càng không thoải mái , cô hơi lo lắng.
Nếu năm đó cô không bỏ đi, vị trí bên anh hiện tại nhất định là của cô, vì hồi đó tình cảm của hai người rất tốt.
Đúng lúc này, Úc Thiến xuất hiện đầu cầu thang.
Dương Phàm cười chào hỏi,"Chị Thiến Thiến.
"
Úc Thiến khoanh tay, không có con mắt nào nhìn cô, chỉ nhìn Chu Tử Tri.
Chu Tử Tri thoát khỏi tay Úc Trạch, cúi đầu chào Khâu Dung và Úc Thành Đức, lướt qua Dương Phàm, bước lên lầu.
Cô giận rồi.
Này là thông tin mà Úc Trạch tiếp thu được.
Không quan tâm mấy người ở dưới phòng khách nói gì, Chu Tử Tri ngồi đối diện Úc Thiến, ánh mắt dừng ở bụng chị, lại không dấu vết thu hồi.
"Chị tìm em có gì không ạ?"
Úc Thiến uống một ngụm chanh nước, khí sắc thoạt nhìn rất tốt, cô không đáp mà hỏi lại, ngữ khí bình tĩnh,"Em từng gặp Dương Phàm rồi?"
"Dạ.
" Chu Tử Tri cũng không che lấp,"Gặp rồi.
"
Úc Thiến cười cười, người ngày thường ít lộ ra cảm xúc lúc này lại dao động rõ ràng,"Chu Tử Tri, chị phục em rồi, tới giờ vẫn còn giữ bình tĩnh được, có phải diễn viên đều như vậy không? Đóng phim lâu năm thành thói quen, cái gì cũng diễn được?"
Có lẽ phát hiện bản thân giận chó đánh mèo , mất tự nhiên chớp chớp mắt.
Chu Tử Tri trở thành vật tế thay Tạ Sở
"Dương Phàm đến tận đây.
" Úc Thiến nhìn thẳng "Em đừng nói em không đoán được cô ta có ý gì nhé.
"
Chu Tử Tri mí mắt nhẹ chớp, cô biết chứ, có người ném dưa hấu rồi hối hận muốn quay lại nhặt, tự cho rằng quả dưa hấu kia vẫn còn là của cô ấy.
Ai lụm nhặt cũng không được, phải hoàn trả cô ấy.
Dương Phàm là loại người như thế.
Khiến Chu Tử Tri cảm thấy ngoài ý muốn, Úc Thiến giữa những hàng chữ đều đứng về phía cô.