Tin tức liên tục được cập nhật không ngừng, khoảng thời gian An Ý Như nổi đình nổi đám kéo dài hơn một năm, cô kiếm được nhiều, tiêu xài cũng mạnh tay, cũng bắt tay hùn vốn với bạn bè khởi nghiệp kinh doanh, vì không có kinh nghiệm và chiêu bài riêng nên việc kinh doanh không lâu dẫn đến thất bại, không còn lại bao nhiêu tiền tiết kiệm, gia đình là ngọn núi chống lưng cho cô
Hôm nay ngọn núi kia đột nhiên sụp đổ.
An Ý Như ngồi trên ghế không nói năng gì, cha phát bệnh tim, bất tỉnh nhân sự, mẹ thì khóc mãi không ngừng, nước mắt đầy mặt.
"Mẹ, có thể đừng khóc nữa được không ?" Ồn ào khiến cô thật đau đầu.
Biết con gái phiền lòng, An mẹ nức nở lấy khăn lau nước mắt,"Ý Như, Duyệt Minh đâu? Khi nào cậu ta đến?"
Bây giờ nhà cửa thành cái dạng này, rất cần một người đàn ông chống đỡ, nếu không thì suy sụp mất.
An Ý Như mặt cứng đờ,"Anh ấy sẽ không đến đây đâu.
"
Tâm lý của cô trào phúng, hiện tại An gia mất thời mất thế , cái gì cũng không còn , Hà Duyệt Minh chắc là người vui mừng nhất , hắn tự do rồi.
"Tại sao không đến?" An mẹ kỳ quái hỏi,"Có phải con không kể cho Duyệt Minh nghe chuyện đang xảy ra không?" Bà nghĩ là con gái sĩ diện, tính tự ái cao.
An mẹ nói tiếp,"Để mẹ gọi cho Duyệt Minh.
"
An Ý Như mặt trắng nhợt,"Đừng gọi !"
"Ý Như, con và Duyệt Minh cãi nhau hả?" An mẹ nói,"Cậu ấy là con rể tương lai của An gia mà, việc này cậu ấy tất yếu!.
"
An Ý Như lớn tiếng đánh gãy,"Mẹ !"
"Rốt cuộc là sao?" An mẹ phát hiện không thích hợp,"Chẳng phải hai đứa vẫn yên ổn sao?"
Yên ổn? An Ý Như chua xót, bọn họ trước giờ chưa từng yên ổn một ngày nào.
"Mẹ, mẹ lên lầu nghỉ ngơi một lát đi.
"
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, ba cũng không biết khi nào mới tỉnh, hay là sẽ không tỉnh dậy nữa, hai người đã một đêm không chợp mắt, đâu còn tâm trạng nghĩ đến hôm nay là ngày trừ tịch.
An mẹ lắc đầu,"Mẹ không sao.
"
"Mẹ múc cho con bát chè trôi nước, con với Duyệt Minh từ từ hàn gắn! ! " An mẹ nói lại là trong mắt rưng rưng, hoang mang lo sợ,"Số tiền lớn như vậy, phải làm sao mới được! ! "
Ngày trước gia đình phát đạt, thân thích tứ phương đều tìm cách nịnh bợ, đuổi cũng không đi, hiện tại bọn họ suy tàn , chút thân thích kia không có một người ra mặt hỏi thăm một tiếng , gọi đến đều không bắt máy, nếu có bắt máy , còn chưa đề cập đến việc vay tiền, họ đã chuẩn bị sẵn các loại lý do khó xử cho tới qua loa tắc trách.
An Ý Như đứng trước ban công, đây là tòa chung cư duy nhất đứng trên danh nghĩa của cô, , mười chín tầng, cô nhìn xuống dưới, cỏ dại bụi cây xanh mượt một mảnh, chung quanh không có người qua lại, có lẽ đều ở nhà vội vàng chuẩn bị bữa cơm tất niên.