Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi

Cơn mê mang của Chúc Ôn Thư bị giọng nói bất ngờ của Lệnh Sâm đánh tan.
 
Thậm chí cô còn không dám thở mạnh, trố mắt nhìn hai người đàn ông kia, không hiểu sao bầu không khí đột nhiên lại trở nên như vậy.
 
Nhưng trên mặt của Lệnh Hưng Ngôn không có chút căng thẳng nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Lúc tới có mang theo chút đồ uống, muốn tiếp đãi khách của cậu thôi.” Giọng điệu anh ấy thoải mái, nâng tay đỡ gọng kính lên sống mũi, tầm mắt di chuyển đối diện với Lệnh Sâm: “Cậu lo lắng cái gì.”
 
Vóc dáng của hai người đàn ông xấp xỉ nhau.
 
Nhưng vì Lệnh Sâm đứng trên bậc thang nên thoạt nhìn cao hơn Lệnh Hưng Ngôn một cái đầu.
 
“Đừng thấy gái đẹp là đến gần.” Anh cắn môi, khẽ lườm Lệnh Hưng Ngôn một cái, giọng điệu mang theo chút ý tứ cảnh cáo: “Chú ý lời nói và hành động của bản thân.”
 
Chúc Ôn Thư đột nhiên nâng mắt, cô có chút kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt cực kỳ giống với ltu.
 
Không ngờ người đàn ông có vẻ ngoài lịch sự nho nhã như vậy, lại là một lãng tử trêu hoa ghẹo nguyệt.
 
Huống chi anh ấy còn là người quản lý của Lệnh Sâm, nhưng lại không biết kiềm chế bản thân, anh ấy không sợ làm xấu mặt nghệ sĩ của mình sao.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đợi một lát…
 
Lệnh Sâm vừa gọi anh ấy là gì?
 
Lệnh, Hưng, Ngôn?
 
Anh ấy cũng họ Lệnh?
 
Chẳng lẽ là anh em?
 
Khi trong đầu Chúc Ôn Thư hiện lên rất nhiều ý nghĩ hỗn tạp thì Lệnh Hưng Ngôn khẽ cười một tiếng.
 
Anh ấy cong khoé môi rồi lùi ra sau, giơ hai tay lên, cười híp mắt nhìn Lệnh Sâm.
 
“OK.”
 
Rồi lại quay đầu nhìn về phía Chúc Ôn Thư: “Xin lỗi, là tôi mạo muội.”
 
“Không, không sao.”
 
Bầu không khí có chút quái dị khó hiểu, Chúc Ôn Thư cảm thấy không nên nán lại quá lâu: “Vậy tôi đi trước nhé? Không quấy rầy mọi người làm việc nữa.”
 
Nghe được câu nói của Chúc Ôn Thư, Lệnh Sâm không nhìn cô lấy một cái, nhếch môi “ừ” một tiếng rồi xoay người đi tới đàn dương cầm.
 
Bầu không khí vô cùng căng thẳng khi nãy đã bị đánh tan thành mây khói với tiếng nhạc phổ của Lệnh Sâm.
 
Chúc Ôn Thư im lặng không nói gì mà lui ra ngoài.
 
Lệnh Hưng Ngôn vẫn dõi theo cô đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất ngoài cửa, lúc này anh ấy mới tháo kính mắt, quay đầu lại nói: “Về nhà trước đi đã.”
 
-
 

Đêm thu yên tĩnh gió lạnh hiu hiu, màn đêm dày đặc.
 
Khi xe tiến vào đường hầm, tiếng ồn ào ngoài cửa sổ lờ mờ biến mất, trong xe có vẻ im lặng hơn.
 
Qua chốc lại, Lệnh Hưng Ngôn trả lời xong tin nhắn, anh ấy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lệnh Sâm đang nhắm mắt ngủ bên cạnh.
 
Nhưng Lệnh Sâm không hề ngủ, Lệnh Hưng Ngôn biết điều này.
 
Anh ấy suy nghĩ một lát, mở miệng hỏi trợ lý ngồi ở ghế trước: “Đúng rồi, Mạn Mạn.”
 
“Hả?”
 
Lô Mạn Mạn quay đầu lại: “Sao vậy?”
 
“Vị khách đến phòng nhạc cụ tối nay, cô có kêu tài xế đưa cô ấy về không?”
 
Lúc nói lời này, Lệnh Hưng Ngôn vẫn đang quan sát Lệnh Sâm.
 
Nhưng Lệnh Sâm vẫn không có phản ứng gì.
 
“Tôi đã hỏi thử rồi, chẳng qua lúc ấy anh Chu không có ở đó, cô ấy nghe nói phải đợi thêm hai mươi phút nữa nên đã nói rằng để cô ấy tự gọi xe về.”
 
Lô Mạn Mạn nói.
 
Lệnh Hưng Ngôn thu hồi tầm mắt.
 
“Cô không biết chỗ này rất khó gọi xe sao, nhóm A Triết đôi khi uống rượu rồi không thể lái xe về, có khi phải chờ tận một tiếng mới có xe đấy.”
 
“À…”
 
Lô Mạn Mạn lập tức hoảng hốt: “Vậy liệu có… vậy…”
 
“Lần này bỏ qua đi.”
 
Vốn dĩ Lô Mạn Mạn là nhân viên truyền thông của phòng làm việc, Lệnh Hưng Ngôn thấy cô ta khá kín miệng, chưa bao giờ hỏi nhiều lời, nên mới kêu cô ta tới làm trợ lý cho Lệnh Sâm, cố tình đào tạo để đổi ca với mình. Chẳng qua cô ta còn khá nhỏ tuổi, quả thật đôi khi làm việc có chút qua loa: “Sau này việc tiếp đãi cô phải cân nhắc chu toàn hơn, sắp xếp trước tài xế cho họ.”
 
Lô Mạn Mạn: “Ừm ừm được, tôi nhớ kỹ rồi.”
 
Hai người nói xong, Lệnh Hưng Ngôn lại liếc mắt nhìn Lệnh Sâm, không tiếng động mà thở dài, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Anh ấy chỉ nhất thời không kiềm chế được sự tò mò nên hỏi nhiều hơn một câu, Lệnh Sâm có cần thiết phải làm lơ anh ấy lâu vậy không.
 
Hơn mười phút sau, Lô Mạn Mạn xuống xe ngay cổng tiểu khu nhà mình.
 
Sau khi trên xe chỉ còn lại ba người, Lệnh Hưng Ngôn gõ gõ ngón tay trên bắp đùi, lại muốn nói chuyện gì đó.
 
Nhưng vừa quay đầu thì lại thấy Lệnh Sâm đang nghịch điện thoại.
 
Anh ấy cứ mở miệng rồi lại thôi, do dự nửa ngày trời cũng không biết nên nói thế nào.
 
Bỏ đi.
 
Anh ấy dời tầm mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 
Lúc này, người bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Anh muốn nói gì thì nói đi.”
 
“?”
 
Lệnh Hưng Ngôn ngồi thẳng dậy, nhích lại gần Lệnh Sâm một chút.
 
“Vậy mà lần này em lại kêu anh nói.”
 
Lệnh Sâm liếc nhìn anh ấy một cái, lạnh mặt tiếp tục xem điện thoại.
 
“Thật ra em cũng biết anh muốn nói gì.”
 
Vốn dĩ Lệnh Hưng Ngôn muốn hỏi có phải Chúc Ôn Thư là người bạn tiểu tằm kia không, nhưng anh ấy cảm thấy chính mình cũng đã có đáp án, không nhất thiết phải lãng phí lời nói.
 
“Bây giờ em có dự định gì?”
 
Lệnh Sâm: “Không có dự định gì cả.”
 
“Thật không?”
 
Lệnh Hưng Ngôn cười: “Thật ra anh có chút không hiểu em, chẳng qua anh sẽ nói rõ về thái độ của mình, anh cũng không phản đối chuyện em yêu đương, anh là anh trai em, là người hy vọng em sẽ luôn hạnh phúc hơn bất kỳ ai. Nhưng anh chỉ không hy vọng em sẽ gạt anh. Em cũng biết bây giờ dư luận khủng khiếp đến mức nào, anh không thể không đề phòng cẩn thận, miễn cho đến lúc đó có chuyện gì tồi tệ xảy ra, anh không hay biết gì mà bị đã bị dập đến mức trở tay không kịp.”
 
Tầm mắt Lệnh Sâm vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại, hừ nhẹ một tiếng: “Anh nghĩ nhiều thật đấy.”
 
“Anh có thể không nghĩ nhiều sao?” Lệnh Hưng Ngôn cau màu: “Đây cũng không phải chuyện nhỏ.”
 
Lệnh Sâm: “Em không có ý đó.”
 
Lệnh Hưng Ngôn: “Không có ý gì? Thích mà không theo đuổi?”
 
Lệnh Sâm không trả lời.
 
“Không phải chứ.” Vẻ mặt Lệnh Hưng Ngôn đầy kinh ngạc: “Đại minh tinh vẫn muốn làm một người yêu thầm sao?” Sau vài giây yên tĩnh dài đằng đẵng, Lệnh Sâm tiếp tục rũ mắt xem điện thoại, phun ra mấy chữ cực khẽ tiếng.
 
“Đại minh tinh thì sao chứ.”
 
“Được, tuỳ em, không theo đuổi thì không theo đuổi, vừa hay anh cũng đỡ lo.”
 
Lệnh Hưng Ngôn mỉm cười, tựa đầu vào khung cửa sổ, giọng điệu ngân dài, đều đều nói: “Chậc, cũng không biết đã muộn thế này, cô gái đó đã về nhà an toàn chưa.”
 
-
 
Quả thật viên khu của Tân Khai Phát rất khó bắt xe, chẳng qua vận khí của Chúc Ôn Thư cũng khá tốt, vừa hay có tài xế xe công nghệ đi qua nhận đơn, cô không cần chờ quá lâu.
 
Chặng đường trở về suôn sẻ, khi về đến nhà chỉ mới 8 giờ rưỡi.
 
Phòng của Ứng Phi vẫn sáng đèn, cửa không đóng, loáng thoáng nghe được cô ấy đang cãi nhau với người trong điện thoại.
 
Chúc Ôn Thư nhẹ chân nhẹ tay băng qua cửa phòng cô ấy, mới về tới phòng mình.
 

Cô cởi áo khoác ngồi vào bàn học, nhìn chằm chằm cây tảo nhỏ trước mặt, trong đầu lại bắt đầu văng vẳng bên tai giai điệu mà hôm nay Lệnh Sâm đã gảy đàn.
 
Không có ca từ, cũng không có hợp tấu của nhạc khí khác, chỉ tuỳ tiện nghe qua một lần, nhưng dường như giai điệu đó cứ xâm chiếm đầu óc cô.
 
Lúc này, cuối cùng cô mới hiểu rõ, vì sao Lệnh Sâm lại nổi tiếng như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
 
Những ca khúc mới hiện nay đều theo đuổi sự thoát tục, bất đồng tới mức người nghe không hiểu được, rất khó để khiến bất kỳ ai ngoài người hâm mộ muốn nghe lại ca khúc.
 
Nhưng giai điệu của Lệnh Sâm luôn linh hoạt không thói tục, cân bằng tinh tế nghe rất êm tai và cuốn hút.
 
Có lẽ đây chính là điều mà họ gọi là, ông trời còn đuổi theo để cho bạn ăn.
 
Cho nên độ nổi tiếng của anh rất cao, là nam minh tinh duy nhất có rất nhiều “fan sống” trong vòng bạn bè của cô trong nhiều năm qua.
 
Sau khi nghĩ ngợi đến chuyện của anh một hồi, đột nhiên Chúc Ôn Thư muốn nghe một số ca khúc khác của Lệnh Sâm là thể loại thế nào.
 
Cô lấy CD trong ngăn tủ đã mua mấy hôm trước, mở nắp nhựa và lấy đĩa CD ra, nhìn quanh phòng rồi chợt nhận ra…
 
Thời đại này, còn ai mua CD chứ?
 
Cô cầm CD, tức cũng không được mà cười cũng không được.
 
Chỉ trách mình lúc đó quá mê mẩn ảnh bìa nên mới tiêu tiền mua đồ trang sức.
 
Cuối cùng, Chúc Ôn Thư bất đắc dĩ đặt CD lên kệ sách, vì không muốn lãng phí tiền, cô còn đặc biệt xoay ảnh bìa ra ngoài.
 
Sau đó mở iPad và liên kết với loa bluetooth trên đầu giường, tìm đại một ca khúc của Lệnh Sâm rồi mở lên, im lặng nghe một lát, rồi mở laptop bắt đầu soạn bài.
 
Buổi tối vào cuối tuần thường sẽ hơi ồn ào hơn mọi ngày, tiếng còi xe vang lên từ đủ phía, đóng cửa sổ lại cũng không thể ngăn cách âm thanh đó.
 
Nhưng dường như Chúc Ôn Thư không hề bị tạp âm làm nhiễu loạn, cô nghiêm túc làm việc hơn hai tiếng đồng hồ.
 
Đến khi đóng laptop lại, vừa ngẩng đầu đã thấy kim đồng hồ điểm 10 giờ.
 
Cô vươn eo đứng dậy, một tay xoa xoa cái cổ đau nhức, tay kia thì mở điện thoại lên.
 
Trong hai tiếng soạn bài , Chúc Ôn Thư đã nhận được không ít tin nhắn của các phụ huynh gửi đến, và cô đã mất rất nhiều thời gian để trả lời từng người một.
 
Kéo xuống một chút, cô trông thấy khung trò chuyện của Lệnh Sâm có một tin nhắn chưa đọc từ một giờ trước.
 
【c】: Về nhà chưa?
 
Ánh mắt Chúc Ôn Thư có chút đờ đẫn.
 
Từ lúc lên đại học, cô và bạn bè ra ngoài chơi, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần về nhà ban đêm thì đều có thói quen báo bình an cho nhau.
 
Nếu có nam sinh đi chung thì hầu như họ đều sẽ chủ động hỏi rằng mình đã về nhà an toàn hay chưa.
 
Nhưng hôm nay sau khi về nhà, Chúc Ôn Thư vẫn chưa báo tiếng nào với Lệnh Sâm, bởi vì cô cho rằng Lệnh Sâm là một minh tinh, chắc hẳn sẽ không có thói quen này như những nam sinh bình thường khác.
 
Bây giờ xem ra, đúng là cô đã không suy nghĩ chu toàn.
 
“Đã về rồi, lúc về quên báo với anh một tiếng.”
 
Vừa mới gõ xong những chữ này, còn chưa kịp gửi thì đột nhiên giao diện bị gián đoạn…
 
Lệnh Sâm gọi tới.
 
“Alo?”
 
Lúc nhận cuộc gọi, Chúc Ôn Thư đang dựa vào đầu giường: “Sao vậy?”
 

“Cô…”
 
Lệnh Sâm vừa mới nói một chữ thì đột nhiên khựng lại.
 
Chúc Ôn Thư tưởng đường truyền không tốt, cô nói “alo” một tiếng: “Anh có nghe thấy không?”
 
“Ừ.”
 
Một lát sau, âm thanh trầm thấp của Lệnh Sâm vang lên: “Nghe thấy.”
 
Chúc Ôn Thư: “Tôi đến…”
 
Lệnh Sâm: “Cô đến…”
 
Hai giọng nói đồng thời vang lên rồi khựng lại.
 
Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, vẫn là Lệnh Sâm mở miệng trước.
 
“Về nhà rồi?”
 
“Ừm, về từ sớm rồi.”
 
Chúc Ôn Thư: “Lúc về có chút việc bận nên quên báo với anh một tiếng, xin lỗi.”
 
Lệnh Sâm: “Vội vàng trở về làm gì?”
 
“?”
 
Chúc Ôn Thư bị Lệnh Sâm hỏi vậy thì có chút mù mịt, cô cũng không biết nên nói thế nào.
 
“Tôi vội về nhà… để làm việc.”
 
Nói xong, cô cảm thấy chắc là Lệnh Sâm có chút không vui khi đã lâu vậy rồi mà cô vẫn chưa trả lời tin nhắn, vì thế bổ sung thêm: “Trước đó tôi quá chăm chú vào công việc, vừa mới nhìn thấy tin nhắn của anh thôi, đang định trả lời thì anh đã gọi tới rồi.”
 
“Chăm chú vào công việc?” Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, không nghe chút tạp âm nào, cho nên Chúc Ôn Thư rõ ràng nghe được Lệnh Sâm nâng cao tone ở chữ cuối cùng: “Hay là chăm chú vào việc khác?”
 
Chúc Ôn Thư: “Hả?”
 
Trong điện thoại, Lệnh Sâm khẽ bật cười.
 
“Vậy bây giờ cô đang làm gì?”
 
Chúc Ôn Thư cúi đầu nhìn bàn tay trống trải của mình, cũng không thể nói là đang ngồi đực ra.
 
“Tôi… không làm gì cả.”
 
Lệnh Sâm: “Được, vậy tôi không quấy rầy cô nữa.”
 
“Hả?”
 
Trên đầu Chúc Ôn Thư hiện lên ba dấu chấm hỏi, không hiểu được ý tứ trong câu nói vừa rồi của Lệnh Sâm.
 
Giây tiếp theo, cô nghe anh thản nhiên nói: “Cô cứ nghe từ từ đi.”
 
Cuộc gọi kết thúc, Chúc Ôn Thư vẫn đang duy trì tư thế ban đầu không nhúc nhích, cô không hiểu ý của Lệnh Sâm.
 
Mãi đến khi lực chú ý của cô dần trở lại, nghe được tiếng văng vẳng khắp căn phòng — chính là ca khúc của Lệnh Sâm.
 
Đột nhiên, hai má Chúc Ôn Thư lập tức ửng đỏ một cách khó hiểu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận