Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi

“Tôi có một người bạn cùng phòng.”
 
Thi Tuyết Nhi dừng lại: “Á… Tôi đến ở ké thế này có làm phiền người ta không?”
 
“Không, là một cô gái, tôi đã nói với cô ấy lúc trên đường về rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chúc Ôn Thư quẹt thẻ mở cổng: “Vào thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
 
Khi hai người đến cửa nhà, Thi Tuyết Nhi vẫn có chút lo lắng.
 
Vừa vặn lúc này Ứng Phi vừa mới tỉnh ngủ, đang nấu mì ăn liền trong bếp.
 
Ngửi được mùi thơm, Thi Tuyết Nhi vừa vào cửa liền nói: “Thơm quá!”
 
Ứng Phi quay đầu lại, nhìn Thi Tuyết Nhi rồi nhìn Chúc Ôn Thư: “Về rồi à?”
 
“Ừm.”
 
Chúc Ôn Thư giới thiệu ngắn gọn, hai người cười gật đầu với nhau.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn định đi nghỉ ngơi sớm, Chúc Ôn Thư vừa đi được hai bước thì vẫn nhìn thấy Thi Tuyết Nhi đứng yên trong hành lang, nhìn chằm chằm vào nồi mì ăn liền của Ứng Phi.
 
Ứng Phi cũng phát hiện ánh mắt của Thi Tuyết Nhi, quay đầu lại hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”
 
Thi Tuyết Nhi lắc đầu.
 
Ứng Phi: “Cậu có muốn ăn không? Để tôi nấu thêm một gói.”
 
“Tôi làm sao có thể không biết xấu hổ…”
 
Thi Tuyết Nhi vừa nói vừa đi về hướng phòng bếp, cụp mắt nhìn mì gói trong nồi: “Có thêm cả trứng rán, cà chua và giăm bông nữa ư…”
 
Ứng Phi: “Còn bỏ thêm cả Old Godmother* nữa.”
*Lao Gan Ma hay Old Godmother là một thương hiệu tương ớt được sản xuất tại Trung Quốc. Sản phẩm được bán tại Trung Quốc và hơn 30 quốc gia khác.
 
Thi Tuyết Nhi suýt chút nữa nuốt cả đầu lưỡi: “Vậy, tôi ăn một chút.”
 
Ứng Phi quay đầu hỏi Chúc Ôn Thư: “Cậu ăn chưa?”
 
“Tớ mới ăn rồi.”
 
Chúc Ôn Thư nhìn hai người họ, nói: “Vậy hai cậu ăn đi, tớ đi tắm đã.”
 
-
 
Tình bạn giữa các cô gái thật sự rất thần kỳ.
 
Nhờ một gói mì ăn liền, sau khi Chúc Ôn Thư tắm xong đi ra ngoài thì nhìn thấy Ứng Phi và Thi Tuyết Nhi đang nói chuyện khí thế ngất trời. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi nghe kỹ, hóa ra họ đang trao đổi 108 cách nấu mì.
 
Thi Tuyết Nhi: “Haiz, mấy năm nay mình luôn phải rất kiềm chế, dù sao cũng đã qua cái tuổi ăn mãi không mập rồi.” 
 
“Ăn mì gói đâu có béo đâu.”
 
Ứng Phi nói: “Nó chỉ không có chất dinh dưỡng thôi, cậu nghĩ ăn mì gói là béo à?”
 
“Vậy hả…”
 
Thấy Thi Tuyết Nhi nửa tin nửa ngờ, Ứng Phi lại nói: “Mình từng ăn một loại mì ăn liền lúa mạch vùng cao, không chiên dầu, ít calo, ăn vừa ngon lại không sợ béo.” 
 
Nếu không phải chính tai nghe thấy, Chúc Ôn Thư thật sự không biết rằng Ứng Phi biết những kiến thức này.
 
“Thật không?”
 
Thi Tuyết Nhi vừa nghe đến ba chữ “Không chiên dầu” thì lập tức hưng phấn: “Vậy cậu gửi link mua hàng cho mình đi, để mình kết bạn WeChat với cậu.”
 
Cô lấy điện thoại ra, mở mã QR đưa cho Ứng Phi quét.
 
Ứng Phi không từ chối nhưng khi cô ấy nhấn vào yêu cầu kết bạn, sắc mặt đột nhiên trở nên cứng đờ.
 
Tuyết, Mị, Nương câu cá một mình trên sông băng?
 
Bên kia, Thi Tuyết Nhi vừa vui vẻ đồng ý kết bạn, đang định cài đặt ghi chú thì ngón tay cô ấy đột nhiên cứng đờ trên màn hình.
 
Có một sự im lặng kỳ lạ trên bàn ăn.
 
Chúc Ôn Thư, người vừa vào bếp uống nước đi ra thấy bầu không khí không ổn, liền hỏi: “Sao thế?”
 
Hai người lâm vào giằng co, không ai lên tiếng nhưng bốn con mắt nhìn nhau dường như có tia lửa bắn ra. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“?”
 
Chúc Ôn Thư nhìn trái nhìn phải: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
 
“Không có gì.”
 
Thi Tuyết Nhi đột nhiên đứng dậy và kéo Chúc Ôn Thư vào phòng: “Tôi đi vệ sinh.”
 
Chúc Ôn Thư bị cô ấy kéo rời đi, quay đầu lại thấy Ứng Phi cũng lạnh lùng quay về phòng, không thèm dọn bàn ăn.
 
Cửa vừa đóng lại, Thi Tuyết Nhi xé mặt nạ bình tĩnh, ôm đầu nặng nề nói: “Cô Chúc, cậu biết bạn cùng phòng của cậu là ai không?”
 
Chúc Ôn Thư: “Hả?”
 
Thi Tuyết Nhi đột nhiên nắm chặt tay đập vào mặt bàn: “Cô ta là Yoki béo! Là antifan của Lệnh Sâm.”
 
Chúc Ôn Thư: “Hả?”
 
“Cậu không biết sao?”
 
Thi Tuyết Nhi đi qua đi lại trong phòng, cầm điện thoại điên cuồng gửi tin nhắn: “Hôm qua tôi với cô ta còn mắng nhau suốt ba tiếng trên Weibo!”
 
Chúc Ôn Thư: “Hả??”
 
Vài giây sau, Thi Tuyết Nhi lại cuống cuồng cầm lấy túi xách.
 
“Tôi phải đi đây, hôm qua cô ta không mắng lại được tôi, tôi sợ tối nay cô ta sẽ tới ám sát tôi.”
 
“… Không đến mức đó đâu, đây là xã hội pháp trị mà.”
 
Chúc Ôn Thư giữ cô ấy lại, quay đầu nhìn ra cửa.
 
Chuyện này là sao vậy.
 
Mặc dù cô không biết nhiều về fan hay antifan trong giới giải trí nhưng thật đáng kinh ngạc khi hai người nay có thể gặp nhau thông qua sự giới thiệu của cô.
 
“Bây giờ cậu có thể đi đâu được?”
 
Thi Tuyết Nhi phân vân giữa việc một mình ở khách sạn hay sống chung dưới một mái nhà với kẻ thù của mình, lông mày của cô ấy gần như xoắn lại như bánh quai chẻo. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không sao đâu.”
 
Chúc Ôn Thư vỗ vai cô ấy: “Bạn cùng phòng của tôi rất tốt, có phải cậu nhận nhầm người không?”
 
“Sao có thể nhận nhầm được!”
 
Thi Tuyết Nhi nói: “Cậu không nhìn thấy ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào tôi sao?”
 
Cũng đúng.
 
Đầu óc Chúc Ôn Thư rối vời, cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại.
 
“Kệ đi, tôi phải đi khách sạn.”
 
Thi Tuyết Nhi cầm lấy túi xách rời đi: “Cô Chúc, làm phiền cậu rồi, hôm khác tôi sẽ mời cậu đi ăn!”
 
“Haiz.”
 
Nhìn thấy không thể ngăn cản được cô ấy, Chúc Ôn Thư cầm chiếc điện thoại cô ấy để quên đưa cho cô ấy.
 
Ai ngờ Thi Tuyết Nhi vừa mới mở cửa phòng ra liền đụng phải Ứng Phi cũng vừa từ trong phòng đi ra.
 
Trong lúc im lặng, lần đầu tiên Chúc Ôn Thư cảm nhận được chiến trường không có mùi thuốc súng là như thế nào.
 
Hai người đấu mắt trong lối đi hẹp hòi một lúc lâu.
 
Cuối cùng, Ứng Phi là người lên tiếng trước.
 
Cô ấy nhíu mày: “Sao, định đi à?”
 
“Đi cái gì mà đi, tôi không làm gì sai cả, ai làm sai trong lòng người đó rõ ràng nhất.”
 
Nói xong, cô ấy lui vào phòng và đóng cửa “rầm” một cái.
 
Chúc Ôn Thư sợ đến mức run lên hai cái, vẻ mặt sững sờ nhìn Thi Tuyết Nhi đang ngồi ở mép giường. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không… Không đi nữa à?”
 
“Không đi nữa.”
 
Thi Tuyết Nhi ngẩng đầu: “Tôi không làm chuyện gì chột dạ cả.”
 
Cô ấy nói xong liền gật đầu khẳng định, ngạo nghễ đi về phía phòng tắm.
 
Thấy cô ấy bắt đầu đánh răng rửa mặt, Chúc Ôn Thư mím môi, nhẹ nhàng ra ngoài gõ cửa phòng Ứng Phi.
 
Ứng Phi mở cửa với khuôn mặt lạnh lùng.
 
“Xin lỗi, mình không biết…”
 
Chúc Ôn Thư khẽ nói: “Hay là để mình và cô ấy ra ngoài thuê khách sạn.”
 
“Chuyện này không liên quan gì đến cậu.”
 
Ứng Phi liếc nhìn phòng của cô: “Để cô ta ở đây đi, mình là một người rộng lượng.”
 
Chúc Ôn Thư: “…”
 
Ứng Phi đóng cửa lại, Chúc Ôn Thư thở dài đi đến phòng bếp rửa bát đũa.
 
Trở lại phòng, Thi Tuyết Nhi đang nằm trên giường, điên cuồng nhắn tin.
 
Chúc Ôn Thư ngồi sang phía bên kia giường, hỏi: “Cậu có biết tại sao cô ấy lại thành antifan của Lệnh Sâm không?”
 
“Hừ.”
 
Thi Tuyết Nhi cười khẩy: “Do ghen tị đó, thành tích của anh trai của cô ta không bằng Lệnh Sâm.” 
 
Chúc Ôn Thư: “Ồ…”
 
“Haiz, không nói đến chuyện này nữa, đều là chuyện nhỏ, tôi cũng không để trong lòng.”
 
Thi Tuyết Nhi nghĩ rằng tối nay mình đã làm phiền Chúc Ôn Thư rồi, không thể nói xấu bạn cùng phòng của cô ấy trước mặt cô ấy được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dù sao hai người họ vẫn đang ở chung với nhau.
 
“Thầy Trương sắp phát sóng trực tiếp rồi, tôi phải đi xem đây.”
 
Chúc Ôn Thư: “Ừm, tôi cũng đi kiểm tra tin nhắn trên điện thoại đây.”
 
Đa số tin nhắn đều là của các bậc phụ huynh, sau khi Chúc Ôn Thư trả lời từng người một xong, thấy trời đã khuya, cô nên đi ngủ rồi.
 
Nhưng Thi Tuyết Nhi bên cạnh vẫn đang nghịch điện thoại, âm thanh mở rất nhỏ, Chúc Ôn Thư không biết cô ấy đang xem cái gì, khi cô ấy quay đầu lại, cô phát hiện ra người đàn ông trên màn hình nhìn rất quen.
 
Người đàn ông trung niên mặc một bộ độ Trung Sơn màu nhạt, khi ông ấy đi đến gần camera, Chúc Ôn Thư đột nhiên nhớ ra, đây không phải là người cô nhìn thấy lần trước… Trương Du Minh sao?
 
Một số ký ức hiện lên trong đầu Chúc Ôn Thư, cô vô thức nhích lại gần Thi Tuyết Nhi hơn.
 
Thi Tuyết Nhi cũng chú ý đến động tĩnh của Chúc Ôn Thư, nói: “Đây là phòng livestreams của Trương Du Minh, cậu có biết ông ấy không? Album của Tống Nhạc Lam và Lệnh Sâm đều do ông ấy sản xuất đó.”
 
Chúc Ôn Thư gật đầu: “Ừ, biết.”
 
Lúc này Trương Du Minh đang ngồi nhàn nhã trước ống kính, bối cảnh phía sau là nhà của ông ấy, lúc này vẻ mặt của ông ấy rất thoải mái, trên mặt còn có chút ửng hồng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có bình luận hỏi ông ấy có phải vừa uống rượu xong không, ông ấy nói rằng có uống mấy chén.
 
Rồi ông ấy cầm lấy cây đàn ghita bên cạnh và bắt đầu hát.
 
Chúc Ôn Thư thấy không có gì đặc biệt, dần dần không cảm thấy hứng thú nữa, lấy điện thoại ra đọc thông báo mới nhất trong nhóm làm việc.
 
Âm thanh bên tài dần chuyển từ hát sang nói nhưng Chúc Ôn Thư vẫn không quan tâm.
 
Một tiếng sau, Chúc Ôn Thư thấy thời gian đã muộn, định nhắc Thi Tuyết Nhi đi ngủ.
 
Cô vừa mới quay đầu, liền nghe thấy người đàn ông trong phòng livestreams nói: 
 
“Bạn học Tiểu Tằm, đây là bài hát Lệnh Sâm viết lúc mười mấy tuổi, viết cho mối tình đầu của cậu ấy, một tình yêu khắc cốt ghi tâm.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui