Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi

Khi Chúc Ôn Thư nhận ra chuyện gì đã xảy ra, làn đạn trên màn hình đã tăng gấp bội.
 
Trong vài giây, bình luận trên màn hình từ “???” đã thành “A a a a a a!”
 
Giống như những đốm đen dày đặc, refresh liên tục, chiếm toàn bộ màn hình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thi Tuyết Nhi há hốc miệng, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Vãi nồi."
 
Cô ấy ngồi thẳng dậy và nhìn chằm chằm vào màn hình.
 
Trương Du Minh trước màn hình nhận ra mình lỡ lời nhưng với số tuổi của ông ta, uy tín và địa vị đã có, cho nên ông ta cũng không bận tâm.
 
“Có người đàn ông nào mà tuổi trẻ không có xuân đâu.” Ông ta cười: “Nếu không có tình yêu khắc cốt ghi tâm, không có sự tiếc nuối thì sẽ chẳng viết ra được câu từ gì ra hồn đâu.”
 
Phát sóng trực tiếp đột nhiên đóng băng ở đây.
 
Cả căn phòng như vang lên bốn từ: “Khắc cốt ghi tâm.”
 
Khi Thi Tuyết Nhi định duỗi ngón tay chuẩn bị bấm vào màn hình để làm mới màn hình thì cuộc gọi của Chúc Khải Sâm hiện lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh gọi làm cái gì thế?” Thi Tuyết Nhi không kiên nhẫn nghe máy: “Em đang xem livestream!”
 
“Livestream quan trọng hơn hay anh quan trọng hơn.” Chúc Khải Sâm nói một cách sến súa: “Hai ngày không gặp anh, có nhớ anh không?”
 
“Nói chuyện hẳn hoi, cô Chúc đang ở bên cạnh đó… Anh làm xong việc rồi à?”
 
Dù sao cũng đang ở ké nhà người khác, Thi Tuyết Nhi không có can đảm nói mấy lời quá sến súa.
 
Cô ấy trò chuyện với Chúc Khải Sâm mấy câu, nhìn thấy Chúc Ôn Thư đang rúc vào trong chăn, đưa lưng về phía cô ấy, liền nói: “Không nói chuyện nữa, bọn em đi ngủ đây, cúp máy nha.”
 
Sau đó che điện thoại khẽ nói “Moah”.
 
Đặt điện thoại xuống, Thi Tuyết Nhi cũng chui vào chăn.
 
“Cô Chúc, cô ngủ rồi à?”
 
Người bên cạnh khẽ “Ừm” một tiếng.
 
“Chúc ngủ ngon.” 
 
Thi Tuyết Nhi vươn tay tắt đèn ngủ, sau đó lại tiếp tục nghịch điện thoại di động.
 
Căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối dày đặc, Chúc Ôn Thư trợn tròn mắt, có thể cảm nhận được ánh sáng từ điện thoại của Thi Tuyết Nhi.
 
Một lúc sau, cảm thấy Chúc Ôn Thư khẽ nhúc nhích, Thi Tuyết Nhi vội vàng nói: “Có phải ánh sáng điện thoại của tôi làm cậu lóa mắt không?”
 
“Không có việc gì.”
 
Chúc Ôn Thư quay mặt về phía cô ấy, nửa khuôn mặt che trong chăn, một lúc sau, cô nói: “Buổi livestream mà cậu vừa xem…”
 
Thi Tuyết Nhi cũng muốn đi ngủ sớm nhưng tối nay cô ấy bận quá, đầu tiên là nói với những người bạn trong nhóm fan rằng cô ấy đã gặp antifan của Lệnh Sâm, sau đó kích động nói về chuyện trong buổi livestream vừa rồi, ngón tay trả lời tin nhắn chưa từng ngừng.
 
“Có chuyện gì thế?”
 
Chúc Ôn Thư có chút không nói lên lời, mất một lúc lâu mới rặn ra được mấy chữ.
 
“Là thật sao?”
 
“Hả?” Thi Tuyết Nhi không hiểu: “Ý của cậu là?”
 
“Chính là… Ông ấy nói thật à? Mối tình đầu… của Lệnh Sâm.”
 
“Chắc chắn là thật rồi!”
 
Giọng nói cả Thi Tuyết Nhi còn đang run run: “Album đó là do thầy Trương sản xuất, chắc chắn là ông ấy biết chuyện gì đó! Tôi đã nói rồi mà, bạn học Tiểu Tằm chắc chắn là có nguyên mẫu, hóa ra là thật.”
 
“Tôi đã nói rồi mà họ không tin, giờ thì thấy chưa.” Thi Tuyết Nhi càng nói càng kích động, gõ chữ cũng thường xuyên mắc lỗi: “Sau này càng nghe “Bạn học Tiểu Tằm” tôi càng cảm thấy cảm động, tôi thật sự rất muốn khóc, cô Chúc à, tại sao lại như vậy chứ, cô có biết rằng Lệnh Sâm rất ít khi hát bài này tại các buổi biểu diễn, đặc biệt trong mấy năm gần đây anh ấy chỉ hát nó trong các buổi concert, tôi đã nói chắc chắn bạn học Tiểu Tằm có tồn tại, anh ấy chỉ không muốn nhắc tới chuyện buồn, mọi người đều nói tôi nghĩ nhiều.”
 
Sau đó Chúc Ôn Thư lảm nhảm rất nhiều, không quan tâm Chúc Ôn Thư có phản ứng lại hay không, cô ấy chỉ muốn chia sẻ sự phấn khích của mình vào lúc này.
 
Không biết mất bao nhiêu lâu sau cô ấy mới nhận ra là Chúc Ôn Thư đã nhắm mắt, vì vậy cô ấy không nói nữa, giảm ánh sáng trên điện thoại, đeo tai nghe, quay lưng tiếp tục cuộc thảo luận sôi nổi với bạn bè.
 
Chiếc đồng hồ treo tường khẽ kêu tích tắc tích tắc.
 
Chúc Ôn Thư vừa nhắm mặt một lúc lại mở to mắt ra, chiếc chăn trên người cô như nặng cả ngàn cân, khiến cô mỗi lần thở đều phải dùng sức.
 
Vào ngày sinh nhật Lệnh Tư Uyên, Chúc Ôn Thư đã biết rằng trong lòng Lệnh Sâm có một bạch nguyệt quang.
 
Khi đó không hiểu sao cô lại cảm thấy khó chịu, sau khi hóng một trận gió lạnh, cô đã suy nghĩ thoáng ra rất nhiều, trong lòng cũng biết đại đa số người trưởng thành đều có quá khứ từng yêu hay thích thầm một ai đó, Lệnh Sâm cũng giống như những người xung quanh cô, không có gì phải bận tâm, chỉ là cô hơi tò mò người đó là ai.
 
Nhưng tối nay.
 
Có lẽ đó chính là tình yêu “Khắc cốt ghi tâm”, “Không thể quên” như Trương Du Minh nói, hoặc cũng có thể là những gì fans Thi Tuyết Nhi nói.
 
Lại nhớ đến từng ca từ trong lời bài hát, như Trương Du Minh đã nói, tất cả đều chứa đầu sự tiếc nuối của việc yêu mà không có được.
 
Nếu thật sự giống như Chúc Khải Sâm thay bạn gái như thay áo thì thôi, cô chắc chắn sẽ không tò mò như vậy.
 
Giờ phút này, mỗi khi Chúc Ôn Thư nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên bộ dáng Lệnh Sâm nhớ mãi không quên một người phụ nữ.
 
Khi màn đêm khuya càng tĩnh lặng, hình ảnh Chúc Ôn Thư suy nghĩ miêu tả càng trở nên cụ thể hơn.
 
Cô muốn kiềm chế bản thân nhưng lại không nhịn được nghĩ nếu bây giờ Lệnh Sâm lại hát bài hát kia, trong lòng có nhớ lại về người phụ nữ kia không.
 
Chúc Ôn Thư cảm thấy mình thật sự tất thô bỉ.
 
Khi cô cảm thấy Lệnh Sâm đối xử với cô không giống những người khác, cô lặng lẽ rơi vào cảm xúc lâng lâng, tận hưởng mối quan hệ bí mật với anh, ngay cả một hộp chocolate cũng khiến cô vui vẻ rất lâu.
 
Bây giờ biết rằng ở nơi bí mật nhất và sâu nhất trong trái tim anh có hình bóng một người phụ nữ khác, được anh vô cùng trân trọng---
 
Có lẽ không phải chỉ mỗi hình bóng, mà là cả mỗi nụ cười của cô ấy, mỗi cái ngoái đầu của cô ấy.
 
Nghĩ đến đây, Chúc Ôn Thư cảm thấy như có một tảng đá đang đè lên lồng ngực của mình, chèn ép phổi khiến cô cảm thấy khó chịu.
 
Cô thậm chí còn nghĩ một cách bi quan rằng Lệnh Sâm chỉ hứng thú nhất thời với cô mà thôi.
 
Nếu một ngày nào đó người phụ nữ kia xuất hiện trở lại, tất cả những gì trong vài tháng qua sẽ biến thành hoa trong gương, trăng trong nước.
 
Thi Tuyết Nhi ở bên cạnh không biết đã đặt điện thoại xuống từ khi nào, từ từ chìm vào giấc ngủ, hô hấp đều đặn.
 
Chúc Ôn Thư phải hít thở thật sâu mới có thể khiến không khí tràn vào lồng ngực.
 
-
 
Ngày hôm sau, Thi Tuyết Nhi bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô ấy cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
 
Cô ấy quay đầu nhìn người đang ngủ say bên cạnh, do dự một lúc thì vươn tay khẽ đẩy cô.
 
“Cô Chúc? Cô Chúc? Đồng hồ báo thức của cậu đang kêu kìa.”
 
Một lúc sau, Chúc Ôn Thư mới mở mí mắt nặng trĩu.
 
“Ừm.”
 
Cô nhìn người phụ nữ trước mặt, nhất thời không phản ứng, cứ mê mang nhìn cô ấy.
 
Thấy vẻ mặt Chúc Ôn Thư mệt mỏi, rõ ràng là không ngủ ngon, Thi Tuyết Nhi lập tức cho rằng là lỗi của cô ấy: “Có phải tối qua ngủ tôi gáy không? Có phải đã làm gì ảnh hưởng đến cậu rồi không?”
 
“Không phải.”
 
Chúc Ôn Thư vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lồm cồm bò dậy, giọng nói mềm mại: “Tôi tự mình suy nghĩ chuyện riêng, không liên quan đến cậu.”
 
Nhìn thấy bước chân siêu siêu vẹo vẹo của Chúc Ôn Thư, Thi Tuyết Nhi thầm nghĩ cho dù sau này có phải ở khách sạn một đêm cũng không thể làm phiền người khác được.
 
“Thật xin lỗi, cô Chúc, cuối tuần tôi mời cô ăn cơm được không?”
 
Chúc Ôn Thư đang đứng trước bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương, những cảm xúc tối qua lại ùa về.
 
Cô đứng nhìn mình trong gương một hồi lâu, sau đó thở dài thườn thượt.
 
“Thật sự không có việc gì, ngày nào tôi cũng như vậy. Còn cậu thì sao? Buổi sáng có tiết không? Nếu không có tiết thì ngủ thêm chút nữa.”
 
Thi Tuyết Nhi thầm nghĩ, “Yoki béo” còn đang ở phòng bên cạnh, làm sao cô ấy dám ở đây một mình nữa.
 
Vớ vẩn Chúc Ôn Thư vừa rời đi, bạn cùng phòng của cô sẽ lao ra bóp chết cô ấy mất.
 
“Có tiết, tôi dậy ngay đây.”
 
Chân vừa chạm đất, Thi Tuyết Nhi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư: “Cô Chúc?”
 
Chúc Ôn Thư đang cúi đầu rửa mặt, hàm hồ đáp.
 
Thi Tuyết Nhi: “Không phải cậu nói vé vào xem concert của Lệnh Sâm là do bạn cùng phòng của cậu mua giúp sao?”
 
Chúc Ôn Thư: “…”
 
Dòng nước vẫn tiếp tục chảy nhưng động tác của Chúc Ôn Thư đã dừng lại.
 
Thi Tuyết Nhi: “Cô ta là antifan, làm sao có thể giúp cậu mua vé được?”
 
Chúc Ôn Thư: “…”
 
Cô ấy cầm khăn bông lau mặt một cách lung tung, một lúc lâu sau cuối cùng cô cũng nghĩ ra lý do thoái thác.
 
Nếu là một ngày trước, có khả năng cô sẽ nói là Lệnh Sâm cho cô vé.
 
Nhưng bây giờ cô không muốn đề cập đến mối quan hệ của mình với Lệnh Sâm.
 
“Ừm…” Chúc Ôn Thư ấp úng nói: “Chuyện đó… Cậu cũng biết cháu trai của Lệnh Sâm học ở lớp của tôi.”
 
Thi Tuyết Nhi đảo mắt vài lần mới hiểu được ý của Chúc Ôn Thư.
 
“Tôi hiểu rồi.” Cô ấy chạy tới, khẽ nói: “Chúng ta đều là giáo viên, tôi hiểu mà, cậu không muốn người khác nói mình lợi dụng chức vụ tìm phụ huynh của học sinh mua vé đúng không?”
 
Chúc Ôn Thư: “… Ừm.”
 
“Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết đâu.”
 
Thi Tuyết Nhi giơ hai ngón tay lên: “Haiz, tôi đột nhiên cảm thấy một bữa cơm không đủ để báo đáp cậu, hay là thứ bảy này tôi mời cậu đi ăn đồ Nhật nha?”
 
Chúc Ôn Thư cụp mắt, ánh mắt hơi lóe lên.
 
“Không cần, đợi đến kỳ nghỉ lần sau rồi tính tiếp, gần đây tôi hơi bận.”
 
“Ồ ồ…” Thi Tuyết Nhi cũng đứng sang một bên, lấy bàn chải đánh răng ra: “Vé concert là hai chỗ liền nhau à? Đến lúc đó không biết chúng ta có được ngồi cạnh nhau không nhỉ?”
 
“Tôi không rõ lắm.”
 
Chúc Ôn Thư cúi đầu nhổ nước súc miệng: “Tôi cũng chưa chắc đã đi được.”
 
Thi Tuyết Nhi: “Hả?”
 
Chúc Ôn Thư nói: “Lúc đó đang trong thời gian thi cuối kỳ, tôi chưa chắc đã có thời gian đi được.”
 
Tiếng ồn của bàn chải đánh răng bằng điện khá lớn, Thi Tuyết Nhi lại nói rất nhỏ, Chúc Ôn Thư không nghe rõ, chỉ đáp “Ừm ừm” mấy tiếng.
 
-
 
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, Thi Tuyết Nhi còn cố ý dựa vào cửa phòng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, sau khi xác định phòng khách không có ai mới mở cửa đi ra ngoài.
 
Thời tiết rất lạnh, họ không nán lại lâu hơn nữa, nói lời tạm biệt với nhau ở ngã tư.
 
Hiếm khi trên xe bus lại có ghế trống, Chúc Ôn Thư ngồi ở hàng ghế sau, nhìn ra bên ngoài cửa sổ một lúc, sau đó lấy điện thoại ra xem.
 
Trong nhóm làm việc có mấy thông báo nhưng không phải thông báo gì quan trọng.
 
Nhóm chat cấp ba vẫn luôn vắng lặng trừ mấy ngày lễ tết nhộn nhịp được tí hôm nay đột nhiên xuất hiện hàng chục tin nhắn mới.
 
Cô nhấp vào xem, không ngoài dự đoán, mọi người trong nhóm đang thảo luận về buổi livestream tối hôm qua. 
 
Nhìn mấy chữ “Lệnh Sâm”, “Mối tình đầu”, Chúc Ôn Thư thở dài, thoát khỏi giao diện.
 
Đúng lúc này tin nhắn của Chung Á đột nhiên xuất hiện.
 
[Chung Á]: Cậu đã xem hot search chưa? Lệnh Sâm lại lên hot search rồi kìa.
 
Chúc Ôn Thư lập tức mở Weibo, quả nhiên nhìn thấy mục “Bạn học Tiểu Tằm” trên bảng hot search.
 
Nhưng cô không click vào xem.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui