[Chúc Ôn Thư]: Cậu nói bạn học Tiểu Tằm sao? Mình có thấy, sao thế?
[Chung Á]: Không có gì… Chỉ muốn tâm sự chút thôi.
[Chung Á]: Cậu nghĩ sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Ôn Thư: “…”
Cái cô gái thẳng như thép này cái gì không nói, toàn nói dở.
[Chúc Ôn Thư]: Mình không nghĩ sao cả.
[Chung Á]: Hả? Cậu không quan tâm sao?
[Chúc Ôn Thư]: Mình không có gì để quan tâm cả.
[Chúc Ôn Thư]: Mình với Lệnh Sâm đâu phải người yêu đâu, mình làm gì có quyền gì để quan tâm.
[Chúc Ôn Thư]: Hơn nữa cho dù có là người yêu, thì chuyện này cũng rất là bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Chung Á]: Cũng đúng.
[Chung Á]: Không ngờ Lệnh Sâm lại là người có tình trường như vậy, mà cũng rất khó nói, dù sao đó cũng là bài hát từ mấy năm trước rồi, nói không chừng cậu ta còn đổi vài người bạn gái rồi, chắc chắn đã quên mối tình đầu này từ lâu.
Chúc Ôn Thư: “…”
Cô thật sự rất muốn ném Chung Á về lại trường học để học lại cách an ủi người khác.
[Chúc Ôn Thư]: Không nói nữa, tớ phải đến trường đây.
Thoát khỏi giao diện hộp thoại, Chúc Ôn Thư lướt xuống xem có tin nhắn của phụ huynh nào không.
Không ngờ lại nhìn thấy tin nhắn của Lệnh Sâm bị trôi xuống bên dưới.
[c]: Ngủ chưa?
Gửi lúc 10 giờ tối qua.
Sau khi nhìn thấy buổi livestream của Trương Du Minh, Chúc Ôn Thư đã không chạm vào điện thoại nữa.
Xe bus dừng ở một điểm dừng quen thuộc, ông cụ vừa lên xe nhìn rất quen thuộc, bởi vì ngày nào ông cụ này cũng xuất hiện ở điểm đón này vào giờ này.
Cuộc sống không thay đổi này giống như một lớp màng bọc bảo vệ trong suất, bao bọc Chúc Ôn Thư và mang lại cho cô cảm giác chân thực. Nhưng tác dụng phụ của cảm giác chân thực này là nó khiến cô có cảm giác chủ nhân của tin nhắn này ở ngay trước mặt nhưng cô lại không thể chạm đến.
[Chúc Ôn Thư]: Tối hôm qua tôi đi ngủ sớm, có chuyện gì vậy?
Người bên kia đáp lại ngay lập tức.
[c]: Thứ bảy cô có rảnh không?
[Chúc Ôn Thư]: Thứ bảy tôi có việc.
[c]: Vậy thôi.
-
Mặc dù Hối Dương cách Giang Thành không xa nhưng từ khi trở thành giáo viên chủ nhiệm đến giờ, đã vài tháng Chúc Ôn Thư vẫn chưa trở về nhà.
Mấy hôm trước cô gọi điện nói sinh nhật mới trở về, cho nên ba mẹ đã hẹn bạn bè đi du lịch.
Kết quả là lúc cô trở về, ba mẹ không kịp thay đổi kế hoạch, cho nên ném cô đến nhà ông bà nội ở tạm một đêm.
Ông bà nội rất vui vẻ, dậy sớm đi mua gà vịt, cá về nấu cơm.
Chiều thứ bảy, Chúc Ôn Thư vội vàng chạy đến nhà ông và nội để kịp ăn tối, vừa đặt đồ đạc xuống đã bị kéo vào bàn ăn.
Nếu nói nhà của ba mẹ là nói trú ẩn an toàn thì nhà ông bà là nơi an toàn hơn cả nói trú ẩn an toàn.
Sau một bữa ăn theo phong cách nhồi nhét ở nhà ông bà nội, dạ dày bị nhồi nhét đến tận cổ họng, cảm xúc thấp thỏm của cô lặng lẽ tiêu tán.
Đáng tiếc là khi cô vừa đặt đũa xuống chưa được bao lâu, đang định đứng dậy đi bộ cho tiêu cơm thì bà nội đột nhiên hỏi: “Sao hôm nay lại đột nhiên về vậy? Không phải cháu nói đến sinh nhật mới về sao?”
Chúc Ôn Thư im lặng một lúc lâu, cô thật sự không muốn thừa nhận rằng mình là một kẻ hèn nhát bị chính cảm xúc của mình đánh bại.
Thật ra hai ngày thứ năm và thứ sáu vẫn tốt, công việc bận rộn khiến cô không rảnh nghĩ đến những chuyện khác, ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn thấy Lệnh Tư Uyên sẽ ngây ngẩn ra một chút.
Nhưng thứ bảy ở nhà một mình, cô lại không nhịn được suy nghĩ lung tung, không nghĩ ra nên đi đâu nên quyết định về quê.
“Cháu nhớ ông bà đó.”
Chúc Ôn Thư cố gắng nở một nụ cười: “Không phải ông bà cũng nhắc cháu về nhà mãi sao?”
Ông nội, người bận rộn nấu cơm suốt cả chiều nói: “Phiền phức, không phải còn nửa tháng nữa là sinh nhật cháu rồi sao, cháu giữa chừng trở về làm gì, chỉ biết tra tấn ống thôi.”
“Phiền phức cái đầu ông ý, lúc ông chăm sóc mấy cây hoa kia của ông sao không cảm thấy phiền phức?”
Bà nội trừng mắt nhìn ông nội: “Mau đi rửa bát đi.”
Đợi ông nội đi vào bếp, bà nội ngồi xuống cạnh Chúc Ôn Thư và nói.
“Thư Thư, nói cho bà nội biết, có phải cháu gặp phiền toái gì không?”
Chúc Ôn Thư nghĩ dù cô đã cố hết sức giả vờ bình thường nhưng bà nội vẫn nhìn ra là cô có tâm sự.
Nhưng cô nên nói sao đây?
Nói rằng cô thích một bạn nam, bạn nam đó cũng có vẻ thích cô.
Nhưng trong lòng bạn nam đó có một người bạn nam đó vô cùng thích, và không thể thay thế được.
“Vâng.” Chúc Ôn Thư nói: “Áp lực công việc ạ.”
“Chuyện này cũng bình thường, giáo viên trẻ thường như vậy.”
Trước đây bà nội cũng từng là giáo viên dạy cấp 2, sau khi đến tuổi nghỉ hưu vẫn được trường học mời ở lại dạy thêm vài năm, mãi tới tận vài năm trước mới chính thức về hưu. Bà dạy học cả đời, kinh nghiệm dày dặn, ngồi tâm sự với Chúc Ôn Thư một lúc lâu.
Sau khi ông nội rửa bát xong đi ra, cả ba người cùng đi dạo ở công viên gần đó, về đến nhà, hai người gia đi tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lần này tuy lại chỉ có một mình nhưng tâm trạng của Chúc Ôn Thư đã tốt hơn rất nhiều.
Cô nằm trên chiếc giường nhỏ nghịch điện thoại.
Cô lướt lướt xem khoảnh khắc trong ngày nhưng không có một bài đăng nào khiến cô muốn like và bình luận cả.
Cho đến khi cô nhìn thấy bài đăng của Thi Tuyết Nhi vào trưa nay.
Dòng caption rất đơn giản, là icon bóng bay và vài chiếc bánh sinh nhật.
Hình ảnh đi kèm là ảnh chụp của Lệnh Sâm, với dòng chữ - “Chúc mừng sinh nhật Lệnh Sâm 1210!”
Cô không ngờ hôm nay lại là sinh nhật Lệnh Sâm?!
Cho nên, hôm đó anh đột nhiên hỏi cô thứ bảy có rảnh không là vì muốn cùng cô tổ chức sinh nhật sao?
Chúc Ôn Thư nhìn chằm chằm vào bức ảnh này một lúc lâu, cảm xúc vất vả lắm mới bình phục lại trở nên giao động.
Trong nháy mắt, Chúc Ôn Thư bắt đầu hối hận vì sao ngày đó không hỏi Lệnh Sâm lý do mà đã từ chối anh.
Sinh nhật đó.
Cả năm chỉ có một ngày sinh nhật thôi.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện kia, trong lòng Chúc Ôn Thư ngũ vị tạp trần.
Một lúc sau, Chúc Ôn Thư đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.
Nhấp mở hộp thoại của Lệnh Sâm, cô chỉnh sửa nội dung tin nhắn rất nhiều lần, cuối cùng chỉ gửi bốn chữ.
[Chúc Ôn Thư]: Sinh nhật vui vẻ.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Chúc Ôn Thư ném điện thoại sang một bên và nằm bẹp trên giường, sững sờ nhìn lên trần nhà.
Cô vốn nghĩ rằng về nhà một chuyến có thể điều chỉnh lại được cảm xúc nhưng dường như là vô ích.
Cô không biết từ khi nào mà mình trở nên hẹp hòi, đi bận tâm vào những chuyện vụn vặt như vậy.
Sau khi đợi một lúc lâu, Chúc Ôn Thư quay đầu lại, phát hiện điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.
Thật ra không phải lần nào Lệnh Sâm cũng trả lời tin nhắn ngay lập tức.
Nhưng tối nay, Chúc Ôn Thư không thể kiểm soát những suy nghĩ lung tung của mình.
Để đoán xem, có phải anh đang nhớ đến ai khác trong ngày đặc biệt này không.
Lúc này, mỗi phút mỗi giây như dài hơn.
Mới chỉ chờ đợi có năm, sáu phút mà Chúc Ôn Thư có cảm giác như đã đợi mấy tiếng, cô chỉ có thể tự an ủi mình rằng lúc này Lệnh Sâm đang tổ chức sinh nhật cho bản thân và không có thời gian nhìn điện thoại.
Nghĩ đến đây, cô buộc mình phải ngừng suy nghĩ, trùm chăn đi ngủ.
Nhưng không ngờ cô vừa mới tắt đèn bàn thì Lệnh Sâm gọi đến.
Nhìn chằm chằm vào ID người gọi, Chúc Ôn Thư sững sờ mất một lúc.
Rõ ràng cô rất mong anh trả lời tin nhắn nhưng khi anh gọi tới, cô lại không biết phải trả lời như thế nào.
Mãi cho đến khi cuộc gọi sắp tự động cúp máy, cô mới bắt máy.
“Alo…” Chúc Ôn Thư khẽ nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho cô sao?”
Giọng nói của anh vẫn giống như bình thường nhưng Chúc Ôn Thư cảm thấy rằng có điều gì đó khác biệt trong giọng điệu của anh.
Có vẻ như anh không hài lòng với câu hỏi của mình nhưng cũng rất vui vẻ.
“Ồ, có thể gọi.”
Thấy giọng nói của Chúc Ôn Thư có chút nặng nề, Lệnh Sâm hỏi: “Cô làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Chúc Ôn Thư nói: “Chỉ là hơi mệt sau một ngày bận rộn.”
Im lặng một lúc, Lệnh Sâm lại hỏi: “Sao cô biết hôm nay là sinh nhật của tôi?”
Chúc Ôn Thư trả lời: “Trong vòng bạn bè của tôi có một người là fans của anh.”
“Ồ.”
Giọng nói của Lệnh Sâm chìm xuống, thay vào đó là tiếng đàn piano lộn xộn.
Có vẻ như những ngón tay của anh vừa tùy tiện lướt qua phím đàn.
Muốn biết anh đang làm gì nhưng lại sợ nhận được đáp án ngoài ý muốn, Chúc Ôn Thư cân nhắc một lúc mới hỏi: “Anh không đón sinh nhật sao?”
Lệnh Sâm: “Không phải cô không rảnh sao?”
“…”
Mặc dù tâm trạng rất nặng nề nhưng nhịp tim của Chúc Ôn Thư vẫn không kiềm được mà đập nhanh hơn một nhịp.
Cô lặng lẽ thở dài, nhìn ánh đèn mờ ảo bên ngoài cửa sổ, không biết nên nói cái gì.
Sau một hồi im lặng, Lệnh Sâm cảm thấy dường như cô không muốn nói chuyện, vì vậy chuyển đề tài.
“Cô đang ở đâu?”
“Tôi mới về Hối Dương.”
Chúc Ôn Thư sợ tiết lộ cảm xúc quá rõ ràng, vì vậy nói thêm: “Ông bà nội rất nhớ tôi, muốn tôi về thăm họ.”
Lệnh Sâm không nói nữa, có một chút tiếng ồn ở đầu bên kia điện thoại.
“Còn anh thì sao?”
Chúc Ôn Thư không nhịn được hỏi.
“Tôi ở phòng piano.”
“Một mình?”
“Ừ.”
Chúc Ôn Thư rầu rĩ “Ồ” một tiếng.
“Vậy tôi không làm phiền anh nữa.”
“Đừng vội.”
Lệnh Sâm nói: “Tôi chỉ rảnh rỗi quá nên luyện đàn một tí thôi.”
“Được, vậy anh luyện đi.”
Chúc Ôn Thư không biết nên nói cái gì, cũng như không có chủ đề gì để nói chuyện: “Tôi đi…”
“Cô nghe một chút đi.”
“Coi như cùng tôi ăn sinh nhật.”
Giọng anh cũng trầm xuống.
Nhưng câu “Cùng tôi ăn sinh thật” thật sự khó để Chúc Ôn Thư từ chối.
“Được.”
Ngón tay Lệnh Sâm lại lần nữa lướt qua những phím đàn, giọng điệu nhẹ nhàng hơn trước một chút: “Cô có muốn nghe bài gì không?”
Chúc Ôn Thư lắc đầu với vách tường: “Tùy anh.”
Một lúc sau, một đoạn nhạc dạo có chút quen thuộc phát ra từ điện thoại.
Lệnh Sâm hỏi cô giữa tiếng đàn piano: “Bạn học Tiểu Tằm, nghe không?”
“…”
Chúc Ôn Thư nhắm mắt lại, che microphone, thở dài thườn thượt.
“Không muốn nghe.”