Tiếng đàn piano trên điện thoại đột nhiên dừng lại, bên tai đột nhiên yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng thở của Chúc Ôn Thư.
“Chúc Ôn Thư.”
Một lúc lâu sau, Lệnh Sâm mới nói: “Rốt cuộc cô sao thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có gì.”
Nỗi u sầu vốn bị mắc kẹt trong lồng ngực anh đột nhiên biến thành một ngọn lửa không tên sau khi nghe Chúc Ôn Thư nói ra ba chữ đó.
Khi Chúc Ôn Thư nhận ra rằng giọng điệu của mình có chút cứng ngắt nhưng lại không có tâm trạng để sửa đổi, sau khi trầm ngâm một lúc, cô cúi đầu nói: “Anh đi nghỉ ngơi sớm đi, tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”
Sau khi chờ đợi một lúc, dường như Chúc Ôn Thư nghe thấy tiếng thở dài của Lệnh Sâm.
“Ngày mai mấy giờ cô về lại Giang Thành?”
“Tôi không biết.” Chúc Ôn Thư bình tĩnh lại một chút nhưng giọng nói vẫn trầm trầm: “Còn phải xem tình huống nữa.”
“…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thanh âm của Lệnh Sâm giống như sương lạnh đọng trên cành, mỏng manh: “Ngủ đi.”
Sau khi cúp máy.
Chúc Ôn Thư vẫn đang cầm điện thoại, hơi lật người, chui vào chăn bông xếp ở bên cạnh giường.
Nhà của ông bà nội khá nhỏ, căn phòng này là phòng cô ở khi còn nhỏ, bây giờ có rất nhiều đồ vật chất đống trong đây.
Nhưng cho dù ở trong cái nơi chật chội như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy bốn phía xung quanh trống vắng.
Sáng sớm hôm sau, mới 6 rưỡi sáng ông bà nội đã dậy đi ra chợ mua nguyên liệu nấu ăn tươi ngon.
Sau khi làm xong bữa sáng thì cũng đã 8 giờ, bà nội vào phòng gọi Chúc Ôn Thư dậy.
“Cháu càng lớn càng thích ngủ là sao?” Bà nội chỉnh lại ga giường: “Không phải bình thường đi dạy cháu cũng đi trễ đấy chứ? Như vậy không tốt đâu, học sinh sẽ nói sau lưng cháu mất.”
“Không có chuyện đó đâu bà nội.”
Chúc Ôn Thư ngáp một cái: “Cháu chưa bao giờ đi dạy muộn dù chỉ một lần.”
“Được.”
Bà nội nhìn Chúc Ôn Thư, cau mày nói: “Tối qua cháu ngủ không đủ giấc à?”
“Tối qua cháu nghịch điện thoại.”
Chúc Ôn Thư vội vàng trả lời vài câu rồi đi ăn sáng, sau đó lấy cơ tối qua ngủ không ngon để trở lại phòng ngủ bù.
Mãi đến chiều, ông bà nội chuẩn bị đi đánh bài, trước khi đi hỏi: “Hôm nay mấy giờ cháu về lại Giang Thành.”
Chúc Ôn Thư đưa mắt nhìn, ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu xuống những bông hoa và cây cối do ông nội nuôi trồng khiến chúng như phát sáng, lại nghĩ đến Giang Thành ảm đạm, cô cúi đầu nói: “Ăn cơm tối xong cháu sẽ về.”
“Có kịp không?”
Bà nội hỏi.
“Kịp ạ.” Chúc Ôn Thư liếc nhìn điện thoại: “Chuyến xe cuối cùng là lúc 7 giờ, vẫn còn vé.”
“7 giờ à…”
Bà nội lẩm bẩm: “Mùa đông trời tối nhanh, lúc cháu về đến Giang Thành cũng phải 9 giờ rồi, không được, bà không yên tâm, cháu đặt chuyến nào về sớm hơn đi.”
“Không sao ạ, xe khách đâu phải hắc xe gì đâu, lúc ở Giang Thành cháu vẫn thường xuyên bắt taxi vào buổi tối.”
Chúc Ôn Thư mua vé, nắm lấy cánh tay bà nội nói: “Đi thôi bà, cháu cùng ông bà đi đánh bài.”
-
Sau khi dành cả buổi chiều trong phòng bài, ăn cơm tối xong, ông bà nội đưa Chúc Ôn Thư ra bến xe bus.
Mùa đông trời tối nhanh, ông bà cùng với cháu gái bước đi chậm rãi dưới ánh đèn đường.
Bà nội đi chậm rãi, vừa đi vừa trò chuyện với Chúc Ôn Thư về những điều vụn vặt trong cuộc sống. Chúc Ôn Thư đôi khi lắng nghe vài câu, có đôi khi lại thất thần.
Cho đến khi họ đi ngang qua một con ngõ nhỏ, nhìn thấy ở đó có một chiếc xe bán tải đang bán cam thì quyết định mua một ít để Chúc Ôn Thư mang về Giang Thành.
Những quả cam vàng chất đầy trên xe, ông bà nội chọn đi chọn lại mãi mới chọn được vài quả.
Chúc Ôn Thư đứng ở ven đường, quấn chặt chiếc khăn quàng cổ của mình, tình cờ nhìn thấy biển báo bên đường – “Hẻm Bách Hoa.”
Khi cô nói chuyện với ông bà ngoại Lệnh Sâm, hình như họ đã từng nhắc tới nó.
Khi còn nhỏ, Chúc Ôn Thư thường xuyên đến ở với ông bà nội, cô cũng biết con hẻm này nhưng chưa bao giờ chú ý đến tên của nó.
Không ngờ, nhà Lệnh Sâm trước đây lại gần nhà ông bà nội cô như vậy.
Mấy năm nay, Hối Dương thay đổi rất nhiều, khu phố cổ này đã trở thành một góc bị lãng quên, mặt đường lồi lõm do không được sửa chữa trong nhiều năm, nhà cửa vẫn là những ngôi nhà do người nông dân xây dựng hơn 20 năm trước. Bên đường là những quán ăn, quán nước ven đường, ruồi bọ bâu toán loạn, nhiều chiếc bàn còn được bày lấn xuống mặt đường bé xíu chỉ đủ cho một chiếc xe ô tô đi qua.
Chúc Ôn Thư đã từng đi trên con đường này rất nhiều lần, cô thường đi tới quảng trường Tân Hối ở đâu bên kia của con hẻm.
Chỉ là sau nhiều năm, Hối Dương đã có một quảng trường mới hiện đại hơn, quảng trường Tân Hối giờ đã trở thành một sân nhảy cho các ông bà các bác, rất ít có thanh niên tụ tập.
Trạm xe tối nay của Chúc Ôn Thư ở quảng trường Tân Hối.
Khi đi qua hẻm Bách Hoa, cô tỉ mỉ quan sát nơi này nhưng trong đầu luôn hiện lên một hình bóng không tương thích với nơi này.
Cho đến khi một tiếng nhạc quen thuộc vang lên từ con hẻm ồn ào.
Cô không biết là quả loa lỗi thời, chất lượng âm thanh thấp của cửa hàng nào đang phát bài “Bạn học Tiểu Tằm”, nó giống như một cây kim thô ráp và rỉ sét, đột nhiên đâm vào trái tim của Tạ Thanh Di.
Cô đột nhiên tăng tốc lao về phía trước.
Chỉ đến khi không còn nghe thấy âm thanh của tiếng nhạc, cô mới dừng lại, quay đầu lại thì nhìn thấy ông bà nội đang cầm theo túi cam vội vã chạy về phía cô.
Chúc Ôn Thư nhìn bóng dáng của ông bà nhưng suy nghĩ lại trôi dạt đến nơi khác.
Cô cuối cùng cũng hiểu vì sao sau bao nhiêu ngày như vậy mà cảm xúc của mình vẫn không thể bình phục.
Chỉ cần bài hát này còn tồn tại, nó sẽ luôn là cái gai trong lòng cô, nhắc nhở cô trong tim Lệnh Sâm có một vị trí dành cho người khác.
“Sao cháu lại đột nhiên chạy nhanh như thế?”
Ông nội đuổi kịp đến nơi thì thở hổn hển: “Lúc nãy quay đầu lại nhìn không thấy cháu đâu làm hai ông bà già này sợ muốn chết.”
“Cháu xin lỗi.”
Chúc Ôn Thư nói: “Cháu sợ không bắt kịp xe.”
“Bà đã bảo cháu về chuyến sớm đi mà cháu cứ nhất định đòi ngồi chuyến cuối cùng, nếu mà bị lỡ xe, bà xem cháu làm thế nào!”
Trong tiếng phàn nàn của ông bà, cả ba người tới được quảng trường Tân Hối trước giờ xe chạy.
Vẫn còn nửa tiếng nữa xe mới đến, cả ba người cùng ngồi trên chiếc ghế dài bên đường.
Nhìn thấy trời càng lúc càng tối, hai người lớn tuổi bắt đầu cằn nhằn Chúc Ôn Thư không hiểu chuyện, cứ nhất định phải về muộn như vậy, trên đường về không an toàn.
Chúc Ôn Thư miệng thì nói dạ dạ, lần sau cháu không thế nữa nhưng tâm trí lại chẳng nghe lọt được một câu, ô uể oải dựa vào lưng ghế, ánh mắt vô định.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cô không biết có phải là mình nhìn nhầm hay không, thế nên cô cẩn thận nhìn kỹ lại, người đàn ông đứng trên lan can dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, đột nhiên quay người lại.
Thấy Doãn Việt Trạch đang đi về phía mình, Chúc Ôn Thư ngồi ngay ngắn dậy: “Sao anh lại ở đây?”
Doãn Việt Trạch ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời, sau đó cúi đầu xuống.
“Nhiều năm rồi tôi không tới đây, muốn đi dạo ngắm lại cảnh xưa một chút.”
Chúc Ôn Thư sửng sốt, dời tầm mắt khỏi anh ta.
Bảy, tám năm trước, quảng trường Tân Hối là nơi yêu thích của các bạn học sinh. Cũng ở chỗ này, Doãn Việt Trạch đã đốt một màn pháo hoa hoành tráng và lãng mạn, biến Chúc Ôn Thư trở thành bạn gái anh ta.
Bây giờ thấy anh ta một mình ở đây, rất dễ khiến người ta phải suy nghĩ.
Cũng may Doãn Việt Trạch cũng không có ý định tiếp tục đề tài này.
Anh ta quay đầu nhìn về phía ông bà nội của Chúc Ôn Thư, tiến đến chào hỏi họ.
“Ông nội, bà nội, đã lâu không gặp, hai người còn nhớ cháu không ạ?”
Hai vị trưởng bối cẩn thận nhìn Doãn Việt Trạch, nhất thời không nhận ra.
Cho đến khi Doãn Việt Trạch báo tên của mình, hai ông bà mới nhớ ra, vội vàng nở nụ cười: “Tiểu Trạch đó à, đã lớn vầy rồi à, nhìn cao ráo và đẹp trai hơn trước rồi.”
Nhìn thấy bộ dáng vui mừng của ông bà nội, Chúc Ôn Thư có chút bất lực.
Học sinh lớp 12 đều có tiết tự học vào buổi tối, Doãn Việt Trạch hầu như ngày nào cũng đưa cô về, thứ sáu về nhà ông bà nội, anh ta cũng đưa cô về như thường lệ.
Sau một khoảng thời gian dài, đương nhiên anh ta sẽ bị ông bà và hàng xóm nhìn thấy.
Sau vài lần, đa phần mọi người đều ngầm hiểu rõ trong lòng, chỉ là không nói ra, chỉ có bà nội lặng lẽ hỏi Chúc Ôn Thư rằng đây có phải là bạn trai của cô không.
Lúc đó Chúc Ôn Thư đã phủ nhận, bà nội chỉ cho là cô đang xấu hổ mà thôi.
Sau này mấy năm không thấy hai người qua lại, trong lòng bà nội cũng thầm hiểu rõ, có lẽ là không có kết quả rồi.
Sau khi trò chuyện với hai ông bà vài câu, Doãn Việt Trạch lại nhìn Chúc Ôn Thư.
“Không phải ngày mai em phải đi dạy sao? Sao bây giờ vẫn ở Hối Dương thế?”
“Ồ… Chuẩn bị về.”
Chúc Ôn Thư chỉ vào biển bến xe bus: “Đang đợi xe.”
“Muộn thế này rồi.”
Doãn Việt Trạch nói: “Tối nay tôi cũng trở về Giang Thành, để tôi đưa em về.”
Chúc Ôn Thư chưa kịp mở miệng thì hai ông bà đã đồng ý.
“Tốt quá! Hai ông bà già chúng ta còn đang lo lắng buổi tối con bé đi xe bus một mình sẽ nguy hiểm, có cháu đưa con bé về, chúng ta cũng yên tâm hơn.”
“Không cần phiền phức như thế đâu, tôi đi xe bus cũng được.”
Chúc Ôn Thư nhìn thời gian: “Còn mấy phút nữa là xe đến.”
“Không phiền, vốn dĩ tôi cũng định về Giang Thành.”
Doãn Việt Trạch nói: “Xe tôi đang đỗ ở bên kia.”
“Đều là bạn học, chẳng lẽ về với tôi không tiện bằng ngồi xe bus một mình?”
Bà nội dường như sợ Doãn Việt Trạch sẽ hối hận, vội vàng nhét túi cam vào trong ngực Chúc Ôn Thư, đẩy cô đứng dậy: “Hai đứa mau xuất phát đi, về đến nhà gọi điện báo cho ông bà một tiếng, để ông bà yên tâm đi ngủ.”
Chúc Ôn Thư: “…”
Cô nhìn Doãn Việt Trạch rồi lại nhìn ông bà mình, hai ông bà thật sự rất vui vẻ khi có người đưa cô về, chỉ hận không thể nhét cô vào xe ngay lập tức.
“Được rồi.”
Chúc Ôn Thư đứng dậy và nói: “Làm phiền anh rồi.”
-
Những chủ đề có thể nói chuyện với Doãn Việt Trạch gần như đã được họ nói hết trong quán cà phê lần trước rồi.
Sau khi lên xe, Chúc Ôn Thư gần như không mở miệng nói chuyện, chỉ có Doãn Việt Trạch thỉnh thoảng mở miệng hỏi vài câu.
Một lúc sau, Chúc Ôn Thư phát hiện điện thoại mình sắp hết pin.
“Trên xe anh có sạc không?”
“Có.”
Doãn Việt Trạch chỉ vào hộp tay vịn phía sau bảng điều khiển trung tâm: “Tìm thử xem.”
Chúc Ôn Thư mở hộp và tìm thấy một cáp sạc.
Cùng lúc đó, cô còn nhìn thấy một hộp thuốc lá chỉ còn vài điếu.