“Bây giờ anh hút thuốc sao?”
“Của bố tôi.”
Doãn Việt Trạch đưa tay đóng hộp tay vịn lại: “Đây là xe của bố tôi, tôi mượn nó để đi loanh quanh ở Giang Thành, đi taxi mãi cũng không tiện.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Ôn Thư gật đầu: “Ồ.”
Sau khi đi vào đường cao tốc, xe trên đường ít hơn, Doãn Việt Trạch cũng thả lỏng hơn một chút.
Đang định đổi đường, anh ta liếc nhìn gương chiếu hậu, đột nhiên nhíu mày.
“Chúc Ôn Thư.”
Giọng nói của Doãn Việt Trạch đột nhiên vang lên: “Em có nhớ những gì tôi nói trước đây không?”
Chúc Ôn Thư: “Hả?”
“Nói rằng sau này chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta nghiêng đầu liếc nhìn Chúc Ôn Thư, ánh mắt mông lung như thể đang lạc vào ký ức: “Nhưng hiện tại em đối xử quá xa lạ… với tôi.”
Chúc Ôn Thư nghĩ thầm nhiều năm như vậy không liên lạc, đương nhiên là xa lạ rồi, huống chi còn là bạn trai cũ.
“Vậy hả?” Cô cười nói: “Có thể do lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”
Doãn Việt Trạch: “Sau này có cơ hội chúng ta tụ tập nhiều hơn nha.”
Chúc Ôn Thư nghẹn họng, không biết nên trả lời như thế nào.
Thấy cô ngẩn người, Doãn Việt Trạch lại nói: “Từ khi tôi về nước đến giờ, ngoại trừ buổi họp lớp hôm bữa, còn lại tôi đều chỉ có một mình trừ lúc làm việc.”
Anh ta thở dài ngao ngán: “Thời còn đi học có nhiều bạn bè như thế nhưng lúc đi làm rồi thì lại chẳng có lấy một người bạn nào, lúc ăn cơm cũng chỉ có một mình.”
Nhắc đến vấn đề này, Chúc Ôn Thư cũng thở dài: “Đúng vậy, mọi người đều bận rộn kiếm tiền, không có sức lực đi kết bạn nữa.”
“Có thời gian thì cùng nhau đi ăn bữa cơm.”
Doãn Việt Trạch nói tiếp: “Là bạn bè, không biết đám Từ Quang Lượng có nể mặt nhận lời không?”
Trước đây, Doãn Việt Trạch chưa bao giờ dùng kính từ như “Nể mặt” này, trước nay đều sẽ nói thẳng thắn.
Bây giờ nghe anh ta nói như vậy, Chúc Ôn Thư cuối cùng cũng có thể cảm nhận được những thay đổi mà thời gian và kinh nghiệm đã mang lại cho anh ta.
“Không thành vấn đề.” Chúc Ôn Thư mỉm cười: “Chỉ là bây giờ tôi là giáo viên chủ nhiệm, rất bận, sợ là không có nhiều thời gian rảnh.”
“Không sao, vẫn còn kỳ nghỉ đông và nghỉ hè mà, lúc đó kiểu gì mà chẳng có thời gian rảnh.”
Sau đó, hai người không nói chuyện nữa, Doãn Việt Trạch bật nhạc.
Anh ta thích nhạc đồng quê Âu Mỹ, giai điệu rộn ràng và xúc động, còn Chúc Ôn Thư thì không thể không biết xấu hổ nghịch điện thoại trong xe người ta, sau một hồi im lặng, mí mắt cô càng lúc càng nặng.
Chúc Ôn Thư ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại thì xe đã đậu trước tiểu khu chỗ cô.
Cô dụi mắt, muốn cảm ơn Doãn Việt Trạch, cúi đầu nhìn điện thoại thì phát hiện lúc này đã 9 rưỡi rồi.
Theo kinh nghiệm của cô, tự lái xe riêng từ Hối Dương về đây Giang thành muộn nhất là 9 giờ đã đến nơi rồi.
“Xe đến nơi lâu chưa?”
“Vừa mới tới.”
Doãn Việt Trạch cười nói: “Xe bị tắc mất một lúc ở đoạn giao lộ rẽ vào thành phố.”
“Ồ, làm phiền anh rồi.”
Chúc Ôn Thư mở cửa xe: “Anh đi về cẩn thận nha.”
Sau khi nhìn xe của Doãn Việt Trạch rời đi, ngay khi cô vừa quay người lại, điện thoại trong túi cô đột nhiên reo lên.
Cô có cảm giác là Lệnh Sâm gọi tới, vì vậy bước chân khựng lại.
Vài giây sau, cô lấy điện thoại ra.
Quả nhiên.
Trực giác khiến cô quay lại, khi nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen đang đậu ở ven đường đối diện, đầu óc Chúc Ôn Thư trở nên trống rỗng.
Cô siết chặt lấy điện thoại, máu như chảy ngược, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Phải mất một lúc cô mới trả lời điện thoại.
Tuy họ chỉ cách nhau một con đường nhưng lại như cách nhau một dải ngân hà, không ai trong số họ nói chuyện.
Chúc Ôn Thư đứng trong gió lạnh, lắng nghe hơi thở nặng nề của mình, trong lòng âm thầm đếm số.
Nếu cô đếm đến mười mà anh không nói gì, cô sẽ cúp máy đi về nhà.
Một, hai, ba…
“Chúc Ôn Thư.”
Sau khi đếm đến chín, giọng nói hơi khàn của anh truyền đến.
Chúc Ôn Thư nhìn chiếc xe, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Mấy ngày nay cô với Doãn Việt Trạch ở bên nhau sao?”
“…”
Nghe thấy câu này, Chúc Ôn Thư lại cảm thấy tức giận.
Anh viết nhạc cho bạch nguyệt quang, cô đi ké xe của bạn trai cũ thì có sao?
Cô tức giận, im lặng hồi lâu không trả lời.
Một lúc sau, giọng nói của Lệnh Sâm vang lên cùng âm thanh lá khô xào xạc ven đường, đập vào tai cô.
“Bỏ đi, không có việc gì.”
Bỏ đi.
Bỏ đi là có ý gì?
Chúc Ôn Thư cố gắng hết sức kìm nén mới không hỏi câu đó, chỉ “Ồ” một tiếng.
Cuộc gọi lại rơi vào im lặng.
Chúc Ôn Thư bất động nhìn chiếc xe ở bên kia đường, cô không biết mình đã đứng trong gió lạnh bao lâu, cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.
Mãi đến vài phút sau, cô nghe thấy tiếng cúp máy.
Mũi của Chúc Ôn Thư đột nhiên cảm thấy chua xót, cô siết chặt điện thoại, quay người sải bước về phía tiểu khu.
-
Bên kia đường.
Lệnh Sâm nhìn bóng lưng Chúc Ôn Thư biến mất trong màn đêm, khởi động xe.
Sau khi lái xe được vài trăm mét, anh lại tấp vào lề đường, mở cửa sổ xe và nhìn ánh đèn neon bên đường.
Anh nhớ ngày tốt nghiệp lớp 12, khác với đêm nay gió lạnh thấu xương, trời hôm đó vô cùng oi bức, bữa cơm tràn ngập không khí chia ly.
Lệnh Sâm ngồi ở một chiếc bàn trong góc xa nhất của quán lẩu, trước mặt anh đầy những chai rượu rỗng của các bạn học uống.
Không khí tràn đầy mùi bơ và rượu, còn có một nam sinh lần đầu được châm thuốc một cách đường đường chính chính mà không phải lén lút nữa.
Giữa tiếng ồn ào, anh nhìn thấy Doãn Việt Trạch dẫn Chúc Ôn Thư rời tiệc sớm.
Hành động của họ không hề điệu thấp, rất nhiều bạn học đều phát hiện, la ó ầm ĩ sau lưng họ.
Ngay sau đó, có bạn học tiết lộ Doãn Việt Trạch muốn làm chuyện lớn, đốt pháo hoa ở quảng trường Tân Hối để tỏ tình với Chúc Ôn Thư.
Tin tức nhanh chóng truyền từ bàn này sang bàn khác, chẳng mấy chốc đã có người đứng dậy đi theo hóng hớt.
Sau đó, các bạn học cũng lục tục rời khỏi quán lẩu, mang theo sự tò mò và phấn khích đi về cùng một hướng.
Lệnh Sâm vẫn ngồi trong quán lẩu cho đến khi mọi người rời đi, chỉ còn lại vài nam sinh uống say khướt nằm ghé trên bàn nói mê sảng.
Vào lúc này.
Lệnh Sâm nghĩ, đi xem pháo hoa, cũng coi như cách để nói lời tạm biệt với Chúc Ôn Thư.
Nếu không sẽ không có cơ hội nữa.
Anh đứng dậy và đi về phía quảng trường Tân Hối.
Lúc đầu là đi bộ, sau đó bắt đầu chạy trong đêm hè oi bức, mồ hôi chảy ra thấm ướt đẫm áo anh, dính bết vào trên lưng.
Khi đến cổng quảng trường Tân Hối, anh mơ hồ có thể nhìn thấy những bạn học đến đây bằng taxi đang tụ tập xung quanh, trò chuyện ồn ào không ngừng.
Đúng lúc này, anh nhận được điện thoại của hàng xóm.
Giọng nói thô ráp của ông chú hàng xóm truyền ra từ chiếc điện thoại kém chất lượng gần như muốn làm thủng màng nhĩ anh.
“Ba cháu bị người ta bắt nạt! Nhóc con, cháu mau tới dẫn ba cháu về nhà đi!”
Mồ hôi trên quần áo đột nhiên lạnh đi, khiến Lệnh Sâm cảm thấy lạnh toát cả người.
Anh nhìn vào đám đông đang kích động ở quảng trường, đứng ở đây anh chỉ có thể nhìn thấy một góc làn váy của Chúc Ôn Thư nhưng nó lại khiến anh chú ý và nán lại.
Một lúc lâu sau.
Có lẽ cũng không phải rất lâu, bóng dáng Doãn Việt Trạch lọt vào tầm mắt anh, việc này giống như đánh một đòn cảnh cáo khiến Lệnh Sâm tỉnh táo lại.
Anh lập tức quay đầu và chạy về phía nhà mình.
Hẻm Bách Hoa cách hội trường Tân Hối không xa, vài phút sau, anh đã bước vào con hẻm chật hẹp bẩn thỉu này, bước vào một thế giới, thế giới thuộc riêng về anh.
Những người hàng xóm bên đường đều đang nhìn anh, chỉ trỏ và xì xào bàn tán.
Lệnh Sâm không hề dừng bước, đi xuyên qua ánh mắt của những người hàng xóm và chạy một mạch về nhà.
Đáng tiếc là anh đã tìm thấy ba mình trước khi kịp về nhà.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, anh cảm thấy mình như rơi vào hầm băng.
Trong con hẻm nhỏ hẻm này, ba gã say rượu cởi trần đang đá ba anh qua lại như đá một quả bóng cao su.
Một quả bóng cao su “Hình người”.
Bộ quần áo quen mắt đang nằm trong tay mấy gã say kia.
Họ cười lớn và giơ cao quần áo, mỗi khi nào ba anh định đứng dậy cướp lại quần áo thì chúng lại ném cho một tên khác.
Giống như đang trêu một con chó.
Đã thế xung quanh còn rất nhiều người vây xem.
Có người cười, có người cau mày, một số người che mắt trẻ con nhưng lại không muốn rời đi.
Tóm lại, không có ai đi lên ngăn cản ba gã say rượu với khuôn mặt dữ tợn này.
Lệnh Sâm lao lên như điên, khi anh đấm một quyền, tay anh vẫn còn run.
Cho đến khi mùi máu tràn ngập trong không khí.
Có người đi lên giúp đỡ, có người đi lên can ngăn, còn có người lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Ba gã say rượu chật vật bỏ chạy, Lệnh Sâm vẫn còn muốn đuổi theo họ, như thể muốn giết họ vậy.
Cuối cùng anh bị tiếng khóc của ba mình ngăn cản.
Trò hề đã hết, Lệnh Sâm nghiến chặt răng mặc lại quần áo cũ cho ba mình, đưa ông về nhà dưới ánh mắt của những người vây xem xung quanh.
Khi cánh cửa sắt cọc cách muốn bung được đẩy ra, cách đó không xa truyền đến một tiếng động lớn.
Anh nhìn lên và thấy những chùm pháo hoa nở rực rỡ trên bầu trời đêm.
Lại cúi đầu nhìn xuống, thấy người ba bốn mươi tuổi đang khóc trong vòng tay mình.
Khi đó, Lệnh Sâm đã nghĩ đêm hè này là đêm lạnh giá nhất mà anh đã từng trải qua.
Nhưng anh không ngờ rằng sau bao nhiêu năm, anh mới biết, cái lạnh chân chính vẫn là gió lạnh mùa đông.
Thật ra tối qua khi anh cảm thấy tâm trạng Chúc Ôn Thư không ổn, anh đã đoán có phải vì những gì thầy Trương đã nói trong buổi livestream không.
Lúc đó anh muốn hỏi nhưng lại không thể mở miệng.
Từ cấp ba đến nay, thân phận của anh đã có sự thay đổi vô cùng lớn nhưng tâm thái của anh vẫn như cũ.
Không dám dâng trào, ngay cả gợn sóng cũng phải rất kiềm chế.
Nhưng chiều nay, anh vẫn gác lại công việc bận rộn và lái xe về Hối Dương.
Anh biết nhà ông bà nội Chúc Ôn Thư ở đâu.
Xe đậu bên đường rất lâu, đến tối mịt mới thấy Chúc Ôn Thư và ông bà cô cùng nhau đi tới.
Anh yên lặng lái đi theo, không có đi lên quấy rầy cô.
Cho đến khi Chúc Ôn Thư ngồi vào chiếc ghế dài bên cạnh trạm xe bus.
Nhìn thấy cô hà hơi vào tay, Lệnh Sâm thở dài, bật máy sưởi trong xe, đồng thời tháo dây an toàn.
Khi anh vừa mở cửa xe thì nhìn thấy Doãn Việt Trạch đang đi tới.
Vẫn là quảng trường Tân Hối, vẫn là người đó.
Lệnh Sâm nhìn Chúc Ôn Thư lên xe của Doãn Việt Trạch.
Đến giờ phút này, Lệnh Sâm vẫn đang tự an ủi mình rằng họ chỉ tình cờ gặp mặt mà thôi.
Anh đi theo xe của Doãn Việt Trạch đến tận nhà Chúc Ôn Thư.
Khi dừng lại bên đường, anh vẫn còn đang suy nghĩ, chỉ là tiện đường mà thôi.
Lệnh Sâm nhìn chằm chằm vào chiếc xe đậu bên đường, đợi mãi mà không thấy người ngồi ở ghế phụ đi xuống.
Cho đến khi những người bán rong bên đường đã bắt đầu thu dọn hàng quán, Chúc Ôn Thư cuối cùng cũng xuống xe.
Lệnh Sâm cúi đầu nhìn thời gian.
Đã 39 phút trôi qua.