Dịch: Kình Lạc
Khi Chúc Ôn Thư đi ra khỏi phòng, thì cũng đã là chuyện của mấy phút sau.
Hai người bên ngoài chỉ vừa mới nhận ra sự vắng mặt của cô, lúc ấy họ còn tưởng cô vào phòng vệ sinh.
Thấy Chúc Ôn Thư đi tới, Thi Tuyết Nhi vẫn chưa hết vui mừng phấn khích, cô nàng cầm điện thoại liên tục gõ chữ.
Vẻ mặt Ứng Phi không hề thay đổi, cặm cụi nấu mì ở phòng bếp.
"Haizz, cô giáo Chúc, cô tới xem này."
Thi Tuyết Nhi vẫy tay với Chúc Ôn Thư, đưa điện thoại cho cô xem.
"Gì vậy?"
Chúc Ôn Thư nhíu mày nhìn Ứng Phi, sau đó chậm rãi đi đến. Thi Tuyết Nhi đang lướt xem trang mua sắm nào đó, vừa xem vừa hỏi: "Cô thấy hộp quà của Ferrero SpA đẹp hơn hay hộp quà của Godiva đẹp hơn?"
Chúc Ôn Thư nhìn thử, cô thấy chúng không khác nhau mấy.
"Godiva đi, cô muốn tặng chocolate cho Chúc Khải Sâm à?"
"Anh ấy không ăn chocolate."
Móng tay lấp lánh của Thi Tuyết Nhi nhấn thêm vào giỏ hàng: "Tôi đợi Lệnh Sâm và bạn học tằm nhỏ công khai thì chơi trò bốc thăm trúng thưởng."
Chúc Ôn Thư: "..."
Ứng Phi vừa nấu mì xong, nghe vậy chỉ biết cạn lời lắc đầu.
Đây chắc là bị kích thích đến mức điên rồi.
Lúc này, Thi Tuyết Nhi chợt ngửi thấy mùi mì gói bay từ trong phòng bếp ra, cô nàng nuốt nước miếng, sau đó đứng dậy kéo Chúc Ôn Thư về phòng.
"Cô giáo Chúc, cô chưa uống thuốc đúng không? Mau uống rồi nghỉ ngơi đi."
Khép cửa lại, Thi Tuyết Nhi còn áp mặt lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài, sau khi chắc chắn Ứng Phi đang ăn mì thì mới quay người.
Nhìn Chúc Ôn Thư ngồi cạnh bàn uống thuốc, cô nàng chợt nhớ ra mục đích hôm nay tới đây của mình là nghe ngóng chuyện gì xảy ra với cháu trai Lệnh Sâm.
"Cô giáo Chúc, rốt cuộc hôm qua có việc gì thế?"
Thi Tuyết Nhi đứng ở bên hỏi: "Cháu trai Lệnh Sâm không sao chứ? Tôi nghe Chúc Khải Sâm nói hình như bị họ hàng bắt đi?"
"Cũng không phải."
Chúc Ôn Thư vừa uống thuốc vừa nói, giọng nói không rõ mấy: "Là họ hàng đưa cậu nhóc ra ngoài chơi thôi, không thông báo đàng hoàng nên mới xảy ra chút hiểu lầm."
Thi Tuyết Nhi trợn tròn mắt: "Hả?"
"Sau đó họ còn đưa thằng bé về nhà mà". Chúc Ôn Thư lại nói: "Cụ thể ra sao tôi cũng không rõ, chắc là hiểu lầm nhỏ."
Thi Tuyết Nhi chưa bao giờ nghĩ tới tình huống như này. Tối qua nghe Chúc Khải Sâm nói cháu trai Lệnh Sâm bị bắt đi, tối đến Chúc Ôn Thư phải chạy đi tìm rồi còn vào cả đồn cảnh sát, nên cô nàng tưởng rằng đã xảy ra chuyện bắt cóc tồi tệ gì đó.
Nhưng nhìn vẻ mặt Chúc Ôn Thư bình tĩnh như vậy, Thi Tuyết Nhi lại mù mịt không rõ: "Vậy thôi à?"
Thấy Chúc Ôn Thư ngước mắt nhìn, cô nàng giật mình hoàn hồn sau đó nhanh chóng bịt miệng bản thân.
"Úi úi! Tôi không nguyền rủa đâu, tôi chỉ tưởng rằng xảy ra chuyện lớn thôi."
Thi Tuyết Nhi hoảng hốt chớp mắt, ấn ngực: "Vậy là tốt rồi, thì ra là tôi sợ bóng sợ gió, không có việc gì là tốt rồi."
Điện thoại bất chợt rung lên, Thi Tuyết Nhi nhìn tin nhắn bạn bè gửi tới, cô nàng lại cười lên như kẻ ngốc.
"Sao hôm nay mới thứ tư thế, thật muốn nhanh tới thứ hai mà, muốn nhìn xem dáng vẻ của bạn học tằm nhỏ như nào, chắc chắn là rất xinh."
Chúc Ôn Thư cạn lời, đang muốn lên tiếng, Thi Tuyết Nhi lại nói tiếp: "Haizz, biết đâu được, Lệnh Sâm không phải là người nông cạn, có lẽ là bình thường nhỉ."
Chúc Ôn Thư: "..."
Cô gật đầu: "Chắc là vẫn...rất xinh...đấy."
"Thật ra không đẹp cũng chẳng sao, chỉ cần hai người họ yêu nhau là được."
Thi Tuyết Nhi cầm điện thoại mỉm cười ngốc nghếch như cô gái hoài xuân: "Chỉ là tôi không ngờ Lệnh Sâm lại tình thú ghê đấy, hôn lưỡi này, trong xe này, không giống anh ấy lúc bình thường tẹo nào."
Chúc Ôn Thư: "..."
Mặt cô đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: "Cô vui đến vậy à?"
"Đương nhiên vui rồi, cô giáo Chúc, cô ngẫm lại đi, ôi chao! Mối tình đầu! Mối tình đầu của Lệnh Sâm!"
Cô nàng cầm chặt điện thoại, hai mắt sáng rực: "Lệnh Sâm ở bên mối tình đầu, thế này không lãng mạn không ngọt ngào à?"
Chúc Ôn Thư gật đầu: "Cô ngồi xuống đi, đừng đứng nữa."
Nghe vậy, Thi Tuyết Nhi ngã xuống giường, nhìn trần nhà, lẩm bẩm nói: "Đợi hai người họ kết hôn, tôi sẽ mang tiền thưởng hằng năm của mình ra tạo bốc thăm trúng thưởng, coi như là quà cưới."
Chúc Ôn Thư phun nước trong miệng ra, ho khan liên tục.
Thi Tuyết Nhi vội vàng đứng dậy vỗ lưng cho cô, sau đó lấy giấy và nước.
"Cô rất khó chịu đúng không? Nếu không tôi không quấy rầy cô nữa, cô nghỉ ngơi tiếp đi."
Chúc Ôn Thư bị sặc tới nỗi đỏ bừng mặt, cô chật vật đứng dậy tiễn Thi Tuyết Nhi.
Nếu còn không đi, cô có thể sẽ chết ngạt ở đây.
Nhưng Thi Tuyết Nhi không cho Chúc Ôn Thư đứng dậy, sau khi lau sạch mặt bàn, cô nàng cầm túi vui vẻ đi ra ngoài.
Lúc đi qua phòng bếp, Thi Tuyết Nhi ngửi thấy mùi mì gói nên dừng chân lại.
Mì gói lần trước Ứng Phi nấu cho cô thật sự rất thơm.
Đáng tiếc còn chưa kịp lấy link mua mì thì đã phát hiện acc clone của đối phương.
Đến nay Thi Tuyết Nhi vẫn canh cánh chuyện này ở trong lòng, thấy Ứng Phi không ở phòng khách, nên cô nàng lặng lẽ đi vào phòng bếp.
Thi Tuyết Nhi đứng trong bếp, khom lưng xuống, vươn đôi tay với những chiếc móng lấp lánh của mình ra lục thùng rác.
Quả nhiên trên cùng là bao bì của gói mì ăn liền, tiếc là toàn tiếng Hàn, nhìn không hiểu.
Nhưng chẳng sao cả, Thi Tuyết Nhi nhẹ nhàng lấy điện thoại, lúc đang chuẩn bị chụp một tấm để tìm kiếm, phía sau bất thình lình vang lên thanh âm.
"Cô làm gì thế?"
"..."
Thi Tuyết Nhi máy móc đứng dậy, quay đầu cười nói: "Không có gì, thấy rác nhà các cô đầy nên muốn đổ giúp thôi."
Ứng Phi nhìn thùng rác mới đầy được một nửa, cười chừ.
"À, tôi còn cho rằng cô có thói quen lục thùng rác đấy."
Thi Tuyết Nhi cắn răng buộc túi rác, người phía sau đột nhiên lên tiếng: "Đợi chút."
Ứng Phi đi đến cầm vỏ mì gói, sau đó cười nói với Thi Tuyết Nhi: "Cảm ơn nhá, xuống lầu rẽ phải là khu vực thu gom rác của khu chung cư."
"..."
Thi Tuyết Nhi hùng hùng hổ hổ mang túi rác xuống lầu, ném vào đúng chỗ xong, cô nàng quay đầu trừng mắt nhìn lên trên lầu.
-
Vì đã nhận được tin chính xác từ bên Lệnh Sâm, nên Chúc Ôn Thư cũng không quan tâm đến việc "thứ hai sẽ biết" nữa.
Chuyện ông bà ngoại do Lệnh Hưng Ngôn toàn quyền xử lý, thứ sáu Lệnh Sâm sẽ bay về Lê Thành tiếp tục công việc.
Chủ nhật sau khi hoàn thành bảng điểm, Chúc Ôn Thư chính thức nghênh đón kỳ nghỉ đông của mình.
Bình thường lúc này cô đã chuẩn bị xong hành lý quay về Hối Dương, nhưng năm nay khi ba mẹ hỏi, cô do dự một lúc vẫn chưa quyết định được.
Khoảng thời gian này Lệnh Sâm rất bận, thời gian hai người gặp nhau vốn đã không nhiều.
Nếu như cô về Hối Dương, sẽ gần như không thể gặp nữa.
Nhưng nếu ở lại Giang Thành, hình như không có việc gì làm.
Buổi chiều họp xong, các thầy cô không giải tán ngay. Đây là lần đầu tiên trở về trường sau khi thi xong, tất cả mọi người đều vây quanh Chúc Ôn Thư bàn tán, hơn nửa tiếng sau cô mới có thể thoát thân.
Trên đường về nhà, Chúc Ôn Thư ngồi cạnh trạm xe buýt, cửa hàng gần đó đã bắt đầu trang trí, khoác lên mình không khí Tết.
Tất cả đều do mấy đồng nghiệp ấy.
Ban đầu Chúc Ôn Thư không nghĩ đến, kết quả mấy người đó liên tục nhắc đến chữ "Lệnh Sâm" bên tai, nên bây giờ đầu cô toàn là khuôn mặt anh.
Gió đông thổi lạnh cắt ra cắt thịt, cái lạnh xuyên qua khăn quàng cổ khiến Chúc Ôn Thư run lên.
Cũng không biết thời tiết bên Lê Thành thế nào.
Cô lấy điện thoại xem ứng dụng dự báo thời tiết, sau đó nhíu mày tặc lưỡi.
Thấp hơn Giang Thành mấy độ, hơn nữa mấy ngày tiếp theo sẽ mưa suốt.
【Chúc Ôn Thư: Chỗ anh lạnh thế, sắp mưa nữa, anh mặc nhiều vào nhá.】
Qua chốc lát.
【c: Anh biết rồi.】
【c: Em họp xong rồi à?】
【Chúc Ôn Thư: Vâng, nghỉ rồi ạ.】
Cô ngẩng đầu nhìn trời, thật khó tưởng tượng sẽ khó chịu thế nào khi sống trong thành phố mưa dầm kéo dài.
【Chúc Ôn Thư: Công việc của anh rất bận sao?】
【c: Tạm ổn.】
【Chúc Ôn Thư: Lê Thành có đẹp không?】
【c: Bình thường thôi.】
【Chúc Ôn Thư: Không đẹp sao?】
【Chúc Ôn Thư: Em chưa đến đó bao giờ.】
Sau tin nhắn này, Lệnh Sâm không trả lời cô nữa.
Cũng không biết có phải bận hay không, nhưng Chúc Ôn Thư cảm thấy tâm tình của mình bỗng chợt buồn bực chán nản.
Hoặc là do thời tiết quá lạnh, hoặc là do anh không trả lời tin nhắn thường xuyên.
Chúc Ôn Thư cất điện thoại, đá hòn đá nhỏ bên đường.
Chốc lát sau, xe buýt đến trạm.
Chúc Ôn Thư cầm túi đi lên, thế nhưng trên xe không còn chỗ trống nào.
Cô nặng nề thở dài, nắm chặt tay vịn, đứng vững. Lúc này, đột nhiên điện thoại trong túi có chuông thông báo.
Cô không có tâm trạng xem.
Đợi đến lúc tới trạm, sau khi xuống xe, Chúc Ôn Thư mới lôi điện thoại ra.
Là thông tin vé máy bay.
Nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, xác nhận chính xác số căn cước công dân của mình xong, Chúc Ôn Thư lập tức gửi tin nhắn cho Lệnh Sâm.
【Chúc Ôn Thư: Anh mua vé máy bay cho em?】
【c: Ừm.】
【c: Em tới, Lê Thành không đẹp được sao?】
Chúc Ôn Thư cong khoé môi, cô đứng trong gió lạnh vài giây, sau đó cất bước đi về nhà.
Còn tưởng Lệnh Sâm không nghe hiểu ý nữa đấy.
Sáng sớm hôm sau, Chúc Ôn Thư kéo vali to đi tới sân bay.
Biết là chẳng thể ở mấy ngày, nhưng lúc soạn hành lý cô đã để vào những năm sáu bộ quần áo. Dường như Chúc Ôn Thư coi việc ra ngoài lần này là một chuyến du lịch, nên ngày nào cũng phải mặc quần áo khác nhau, không được trùng.
Mãi đến khi máy bay đáp xuống Lê Thành, Chúc Ôn Thư đến băng chuyền để lấy hành lý, nhìn quanh một vòng, cô nhận ra có vẻ hành lý mình mang theo hơi nhiều.
Như thể cô đến ở cạnh Lệnh Sâm luôn.
Đáng tiếc, giờ hối hận cũng không kịp nữa.
Chúc Ôn Thư ngượng ngùng xấu hổ, nhưng hiện tại cô thật sự rất muốn gặp Lệnh Sâm, nên cũng chẳng thể quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó. Nghĩ tới đây, Chúc Ôn Thư nhanh chóng kéo chiếc vali to ra ngoài.
Trước lúc lên máy bay, Lệnh Sâm đã nói anh đang bận, sẽ có bạn tới đón Chúc Ôn Thư.
Cận kề Tết Âm Lịch, người đi lại bằng máy bay vô cùng nhiều, người đón đứng chật kín cạnh hàng rào lối ra.
Chúc Ôn Thư cũng không biết người bạn mà Lệnh Sâm nói trông như thế nào, cô vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh. Khi đang do dự không biết nên gọi điện thoại cho đối phương hay không, cô đột nhiên thấy một người đàn ông trẻ tuổi lạ lẫm tay ôm đoá hoa hồng đứng cạnh hàng rào, có mấy bác trai bác gái tới đón người đứng cạnh đó nhìn chằm chằm anh ta.
Vì trong tay anh ta có một tấm biển, trên đó viết năm chữ to đùng: Bé cưng của Lệnh Sâm.
Chúc Ôn Thư: "..."
Cô hoá đá tại chỗ.
Sao lại có thể thế được?
Dù sao Lệnh Sâm cũng là người của công chúng, không giấu giếm che đi thì cũng không thể làm quá như vậy chứ?
Chúc Ôn Thư đứng yên tại chỗ rất lâu, đôi lúc cô xấu hổ tới mức muốn độn thổ, nhưng lúc lại không thể kìm nén mà liếc trộm tấm biển kia.
Cô lấy điện thoại ra, sau đó chụp một bức ảnh từ xa dính lẫn cả tấm biển gửi cho Lệnh Sâm.
【Chúc Ôn Thư: Lệnh Sâm!!!】
【c:?】
"Cô Chúc?"
Vừa gửi xong, một giọng nữ bất chợt vang lên bên cạnh, Chúc Ôn Thư quay đầu, cô gái mặc chiếc áo lông vũ màu đen vẫy tay với cô: "Cô là cô Chúc đúng không? Tôi là Tiểu Du, bạn trai cô bảo tôi tới đón."
Chúc Ôn Thư chớp mắt, khi nhìn người đàn ông cầm biển kia lần nữa, đột nhiên có cơn gió thổi tới.
"Anh yêu!" Một cô gái trẻ tuổi nhào vào lòng người đàn ông cầm biển, hai người họ ôm nhau qua lớp rào chắn, sau đó cô gái nhìn tấm biển: "Ôi trời, anh đáng yêu quá, nhưng hôm nay em không làm bé cưng của Lệnh Sâm nữa, em chỉ làm bé cưng của anh thôi."
Chúc Ôn Thư: "..."
Cô quay đầu bước đi, cũng nhanh chóng thu hồi bức ảnh kia luôn.
【c: Sao thế?】
【Chúc Ôn Thư: Không có gì.】
【Chúc Ôn Thư: Biểu đạt chút nhớ mong của em thôi.】
【c: À.】
【c: Chúc Ôn Thư!!!】
Khi lên xe, Chúc Ôn Thư vô cảm nhìn kính cửa sổ.
Tiểu Du làm việc rất nhanh nhẹn, chốc lát sau đã thắt xong dây an toàn và lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, lúc đi cô nàng liên tục liếc nhìn Chúc Ôn Thư qua kính chiếu hậu.
Cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Du, Chúc Ôn Thư hơi mất tự nhiên, cô muốn tìm đề tài nói chuyện để đánh bay bầu không khí xấu hổ khó mở lời này.
"Ây, sao cô nhận ra tôi hay vậy?" Chúc Ôn Thư nói: "Tôi còn tưởng sẽ phải giơ mấy cái biển linh tinh chứ."
"Không cần tới mức đó đâu". Tiểu Du cười nói: "Lệnh Sâm đã nói trước với tôi rồi, người nào đẹp nhất trong mấy người đứng đó thì chính là cô."
"À..."
Chúc Ôn Thư mím môi cười.
Tiểu Du vẫn nở nụ cười, nhưng lại không lên tiếng nữa.
Thật ra lời này còn có vế sau.
Lúc ấy khi Lệnh Sâm nói vậy, Tiểu Du cảm thấy anh đang nói đùa, vì thế thuận miệng bảo muốn xem ảnh để dễ nhận hơn.
Kết quả Lệnh Sâm gửi hẳn tám tấm.
Có ba tấm chụp sườn mặt và ba tấm chụp chính diện, mợ nó, có cả hai tấm chụp bóng lưng.
Trên mấy tấm ảnh còn kèm theo chín chữ: "Cô xem bạn gái tôi có đẹp hay không."
Sao nào, muốn cô nàng tạo mô hình 3D cho bạn gái anh nữa à?
-
Sau khi tới khách sạn, Lệnh Sâm không ở đó, Tiểu Du đưa Chúc Ôn Thư tới một căn phòng đã được chuẩn bị trước.
Trước lúc đi cô nàng nói với cô rằng Lệnh Sâm đang thu âm, lát nữa mới xong được.
Hệ thống sưởi của khách sạn mở hơi lớn, Chúc Ôn Thư cởi áo khoác xong liền treo hết tất cả quần áo dễ nhăn ở trong vali vào tủ, sau đó để đồ rửa mặt lên trên bồn rửa mặt.
Bận bịu chốc lát, cô ngồi trên giường đánh giá không gian kết cấu của căn phòng, cuối cùng tấm tắc khen ngợi.
Cho một mình cô ở trong căn phòng lớn như vậy, quả thật xa xỉ lãng phí.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Chúc Ôn Thư ôm gối nằm nhoài ra giường, làn gió ấm áp thổi từ trên đỉnh đầu xuống, cô bất giác chìm vào giấc ngủ.
Nhưng dù sao cũng không phải buổi tối, nên Chúc Ôn Thư không ngủ được bao lâu đã tỉnh.
Lúc đầu cô mở to mắt nhìn không gian lạ lẫm, thậm chí hơi mê mang không hiểu chuyện gì. Sau đó Chúc Ôn Thư từ từ quay đầu, khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, cô hét lên theo bản năng.
Lệnh Sâm ngồi trên sô pha nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy tiếng cô, anh ngẩng đầu dậy: "Sao thế?"
Chúc Ôn Thư hoảng loạn nhìn anh: "Sao anh đến mà không lên tiếng?"
"Gõ cửa không ai mở, gọi điện không ai nghe."
Lệnh Sâm chậm rãi đứng dậy đi tới ngồi cạnh giường: "Nhìn em ngủ ngon nên không muốn đánh thức."
Chúc Ôn Thư cúi đầu, bây giờ cô mới nhận ra mình đã đắp chăn, giày cũng cởi để gọn gàng trên mặt đất.
Cô xoa mặt, cười nói: "Nếu em không dậy, anh vẫn cứ đợi à?"
"Đợi chứ."
Thấy Chúc Ôn Thư xốc chăn, Lệnh Sâm nhanh chóng xoay người cầm dép lê tới, thản nhiên nói: "Anh thích đợi em."
Thấy dưới mắt anh có quầng thâm đen mờ nhạt, động tác của Chúc Ôn Thư hơi dừng lại.
"Em không thích."
Tối qua Lệnh Sâm không ngủ ngon, hình như phản ứng hơi chậm, anh từ từ quay đầu.
"Được rồi". Lệnh Sâm thở dài: "Vậy về sau không đợi nữa."
Nghe giọng điệu vừa đáng thương vừa tủi thân, Chúc Ôn Thư hơi bất lực, ý của cô không phải thế, cô chỉ cảm thấy anh không cần phải chiều cô thôi.
Nhưng Chúc Ôn Thư còn chưa mở miệng giải thích, Lệnh Sâm lại nói tiếp: "Lần sau hôn gọi em dậy."
"..."
Chúc Ôn Thư ném cái gối về phía anh: "Phải tôn trọng giáo viên nhân dân."
"Anh biết rồi."
Lệnh Sâm ôm chặt Chúc Ôn Thư vào trong lồng ngực, sau đó tựa cằm lên vai cô, vốn dĩ anh muốn nói câu "cô giáo Chúc" như thường lệ.
Nhưng đột nhiên anh lại nghĩ tới gì đó, giọng điệu mang theo chút ý cười: "Bé cưng của Lệnh Sâm".
Lúc đầu Chúc Ôn Thư đã quên chuyện này, giờ Lệnh Sâm bất chợt nhắc tới, da đầu cô lại run lên.
Quả nhiên anh vẫn nhìn thấy tấm ảnh kia.
Bỏ đi.
Chúc Ôn Thư dựa đầu vào cổ anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Lệnh Sâm, cô bất lực mặc kệ.
"Bé cưng của anh đói rồi."
"..."
Lệnh Sâm yên lặng tựa trên vai cô cười chốc lát, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đi ăn cơm thôi". Anh cọ vào má Chúc Ôn Thư: "Em tới đây, thời tiết Lê Thành liền tốt lên."
Chúc Ôn Thư nhìn theo ánh mắt anh.
Khi cô xuống máy bay Lê Thành vẫn mưa nhỏ, vậy mà hiện tại đã trời quang mây tạnh.
"Em đúng thật là..." Cô nói: "Quá tài ba."
-
Lúc ra ngoài, Lệnh Sâm nắm chặt tay Chúc Ôn Thư, nhưng cô không cảm thấy gì cả.
Tuy nhiên khi tới sảnh lớn, người tới người lui tấp nập, Chúc Ôn Thư lại cảm thấy có thể sẽ bị nhận ra, vì thế vô thức muốn rút tay ra.
Nhưng Lệnh Sâm đã chú ý tới động tác của cô, anh không nói gì, chỉ dùng sức nắm chặt hơn.
Chúc Ôn Thư không thể giãy ra, cô dứt khoát mặc kệ anh.
Dù sao Lệnh Sâm cũng đeo khẩu trang, cô cũng đeo khăn quàng cổ, nên không nhất định sẽ bị chú ý.
Thuận lợi đi tới xe, Lệnh Hưng Ngôn đã ngồi chờ ở ghế phó lái.
Thấy Chúc Ôn Thư, anh ta quay đầu chào hỏi sau đó lại vội vàng nghe điện thoại.
Hình như Lệnh Hưng Ngôn đang nói chuyện trang trí gì đó, hàn huyên rất lâu.
Chúc Ôn Thư không quấy rầy anh ta, lát sau điện thoại của cô cũng đổ chuông.
Là Thi Tuyết Nhi gọi đến, Chúc Ôn Thư lục tìm trong túi, phát hiện mình không mang tai nghe nên đành phải nhỏ giọng nói.
"Cô giáo Tuyết Nhi, sao thế?"
"Cô giáo Chúc, ngày mai cô rảnh không?" Thi Tuyết Nhi nói: "Chúng ta dạo phố đi, Chúc Khải Sâm đi thăm bà ngoại, tôi chán quá."
"Gần đây tôi hơi bận."
Thi Tuyết Nhi thở dài: "Được rồi, vậy khi nào cô rảnh?"
Chúc Ôn Thư nghiêng đầu nhìn Lệnh Sâm.
Hình như cô và Lệnh Sâm chưa từng đề cập tới vấn đề này.
"Tôi chưa biết, chắc phải mấy ngày nữa."
"Vậy được rồi."
Thi Tuyết Nhi buồn bực, sau đó lại nói nhảm: "Hôm nay là chủ nhật, cô nói xem, sao paparazzi còn chưa công khai nhỉ? Tôi gửi mấy tin nhắn riêng thúc giục Xe Buýt Giải Trí Mới kia rồi, chẳng lẽ phải đợi thứ hai à?"
Cô nàng vừa nói xong, Chúc Ôn Thư còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, Lệnh Hưng Ngôn ngồi ở hàng trước nghe điện thoại đột nhiên cáu kỉnh nóng nảy.
"Tôi đã nói không phải Lệnh Sâm mà! Lệnh Sâm không bị chụp! Người bị chụp là Diệp Thiệu Tinh! Không tin ngày mai tự mình xem tin tức đi!"
"..."
Chúc Ôn Thư chớp mắt nhìn bóng lưng Lệnh Hưng Ngôn, đầu bên kia điện thoại yên lặng, không hề có thanh âm.
Qua vài giây.
"Cô giáo Chúc..." Thi Tuyết Nhi đờ người nói: "Cô đang ở cùng ai thế?"
Chúc Ôn Thư: "...Tôi tới nhà người khác chơi ấy mà."
-
Buổi chiều, Ứng Phi tỉnh dậy ở Giang Thành xa xôi, cô nàng mơ màng đi rửa mặt.
Lúc về phòng, trên điện thoại xuất hiện một tin nhắn.
Thi Tuyết Nhi...gửi tin nhắn cho cô?
Từ sau khi hai người thêm wechat thì không nói gì nữa, Ứng Phi vừa muốn block lại vừa muốn xem trộm vòng bạn bè của Thi Tuyết Nhi, cuối cùng ngẫm nghĩ kỹ, cô nàng quyết định giữ.
【Tuyết mị nương một mình câu cá trên sông băng: Một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe cái nào trước?】
Ứng Phi ngây người chốc lát, sau đó dụi mắt, nghi ngờ mình chưa tỉnh ngủ.
【Yoki ú:?】
【Tuyết mị nương một mình câu cá trên sông băng: Nói tin xấu trước nhá.】
【Tuyết mị nương một mình câu cá trên sông băng: Diệp Thiệu Tinh nhà cô yêu đương bị chụp rồi!!!】
【Yoki ú:?】
Đầu óc Ứng Phi hoàn toàn mù mịt.
【Yoki ú: Mạo muội hỏi một câu, tin tốt là thế nào thế?】
【Tuyết mị nương một mình câu cá trên sông băng: Bạn gái không phải cô ha ha ha!】