Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi

“Vậy tôi tiếp tục câu hỏi cuối cùng.” Anh ta nhanh chóng liếc qua kịch bản, bỏ qua một số câu hỏi không quan trọng: “Năm nay anh chỉ tổ chức concert Giáng sinh, năm sau anh có kế hoạch tổ chức một chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới không?”
 
Lệnh Sâm vẫn chưa thay đồ, anh vẫn mặc một chiếc áo len màu xám, tay chống thái dương, giọng nói của anh cũng càng lúc càng chậm vì MC không thú vị.
 
“Sang năm sẽ ra album mới, tạm thời vẫn chưa có có kế hoạch lưu diễn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
MC lại bị mắc kẹt, Lệnh Sâm lười biếng liếc anh ta một cái, nói: “Nhưng concert Giáng sinh vẫn như trước.”
 
“Ồ… Thật đáng tiếc, vậy…”
 
MC ngượng ngùng cười nói: “Nhưng nếu Giáng sinh năm sau vào cuối tuần thì sao? Nếu vào ngày thường thì sao?”
 
“…”
 
Nghe vậy, bầu không khí trong phòng nghỉ càng trở bên ngưng trọng hơn, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng không nhịn được đỡ trán.
 
MC thấy bầu không khí xung quanh thay đổi, lúng túng ho khan một tiếng, muốn sửa lại nhưng đầu óc nhất thời không xoay chuyển được, miệng theo bản năng hỏi.
 
“Nếu là concert Giáng sinh thì tại sao lại không tổ chức vào đêm Giáng sinh, mà lại tổ chức vào đêm Bình An?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lệnh Sâm, người vẫn luôn lịch sự với MC đột nhiên cụp mắt xuống sau khi nghe thấy câu hỏi này, không biết là đang nghĩ cái gì.
 
Sau khi đợi vài giây, khi MC cho rằng Lệnh Sâm sẽ không trả lời câu hỏi này thì đột nhiên nghe thấy anh khẽ nói.
 
“Bởi vì.”
 
Ánh mắt anh mênh mông, không có tiêu điểm rõ ràng: “Hôm nay là lễ Giáng sinh của tôi.”
 
-
 
Thi Tuyết Nhi và Chúc Khải Sâm cùng nhau ăn tối, mới 5 giờ đã bắt đầu đến sân vận động nơi tổ chức concert.
 
Trên đường đi, Chúc Khải Sâm không ngừng phàn nàn, còn trách Thi Tuyết Nhi đi sớm như vậy để làm gì, buổi concert 7 giờ mới bắt đầu, đến sớm vầy để đứng hóng gió rét à.
 
Nhưng anh ấy không ngờ rằng Chúc Ôn Thư còn tới sớm hơn cả anh ấy.
 
Hai người nắm tay đi về phía Chúc Ôn Thư, chen qua đám đông đông đúc và vẫy tay với Chúc Ôn Thư trong không gian ồn ào của buổi concert.
 
“Chúc Ôn Thư!”
 
Lúc này quảng trường đã tập chung rất nhiều người, chen chen xô đẩy nhau.
 
Còn Chúc Ôn Thư thì đang ngồi ở thành bồn hoa, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của cô ấy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cậu đang làm gì thế!”
 
Thi Tuyết Nhi nhanh nhẹn vỗ vai Chúc Ôn Thư: “Cậu đang nghĩ gì đó!”
 
Chúc Ôn Thư hoàn hồn, đôi mắt vẫn ngây ngô mờ mịt.
 
“Hả, cậu đến rồi à.”
 
“Vừa nãy từ xa nhìn thấy cậu, gọi cậu nhưng cậu không đáp lại!”
 
Thi Tuyết Nhi ngồi xuống bên cạnh Chúc Ôn Thư: “Sao cậu tới đây sớm thế?”
 
“Rảnh rỗi không có việc gì làm.”
 
Cô vừa dứt lời, một cơn gió lạnh thổi qua, cô không nhịn được mà hắt xì một cái.
 
Chúc Khải Sâm: “…”
 
Đúng là không hiểu nổi phụ nữ mà.
 
“Hai người ngồi im ở đây, tôi đi mua trà sữa nóng cho hai người.”
 
Có quá nhiều người ở gần đây, thậm chí ngay cả cảnh sát giao thông cũng được điều động đến để điều khiển giao thông.
 
Chúc Khải Sâm đi một lúc lâu cũng chưa quay về, Thi Tuyết Nhi lôi Chúc Ôn Thư lượn lờ ở các cửa hàng bán rong trước.
 
Nhìn thấy Chúc Ôn Thư nhìn chằm chằm vào một cái băng đô buộc trán ở một cửa hàng vỉa hè, Thi Tuyết Nhi khẽ thì thầm vào tai cô: “Đừng nhìn nữa, cái này không được cho mang vào đâu.”
 
Chúc Ôn Thư không nói gì.
 
Thi Tuyết Nhi kéo cô qua qua một bên: “Cậu không chuẩn bị gậy phát sáng à? Nếu không thì đi mua một cái.”
 
Sau một lúc lâu vẫn chưa nghe thấy câu trả lời của Chúc Ôn Thư, Thi Tuyết Nhi khẽ giật tay áo cô.
 
“Cô Chúc? Sao cô lại như người mất hồn mất vía vậy?”
 
“Hả?”
 
Chúc Ôn Thư nhìn chằm chằm vào những chiếc gậy phát sáng ở quầy hàng ven đường, nói: “Mua đi.”
 
Sau khi chọn một cái, cô quay đầu nhìn xung quanh.
 
“Có… Ai bán hoa không?”
 
“Hoa?”
 
Thi Tuyết Nhi cười: “Không có đâu, cô Chúc, cậu cho rằng chúng ta có thể đi lên sân khấu tặng hoa ư?”
 
Chúc Ôn Thư cũng không biết liệu mình có thể hay không.
 
Cô cụp mắt suy tư một lát, cuối cùng vẫn nói: “Mua một bó đi.”
 
Thi Tuyết Nhi nhìn biểu cảm của Chúc Ôn Thư, đột nhiên hiểu ra.
 
“Cũng đúng, cậu là giáo viên chủ nhiệm của cháu trai anh ấy, nhỡ đâu anh ấy lại nể mặt cậu thì sao?”
 
Nói xong, cô ấy cũng trở nên hưng phấn: “Tôi cũng mua một bó, nhỡ đâu được hưởng ké hào quang của cậu, cũng được lên sân khấu tặng hoa thì sao!”
 
Tuy nhiên, hai người nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy người nào bán hoa.
 
Vì vậy Thi Tuyết Nhi đã gọi điện cho Chúc Khải Sâm, bảo anh ta mua hai bó hoa mang về. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Gần hai mươi phút sau, Chúc Khải Sâm ôm 2 bó hoa, xách theo ba cốc trà sữa đi tới.
 
May mà anh ấy cao to, đổi lại thành người khác thì khó có khả năng ôm hai bó hoa to đùng thế này bằng một tay.
 
Sau khi nhận lấy bó hoa, Chúc Ôn Thư nhìn nó và hơi cau mày.
 
“Tại sao lại là hoa hồng?”
 
Chúc Khải Sâm nói: “Ở đó chỉ có mỗi hoa hồng với hoa cúc thôi, không mua hoa hồng thì chẳng nhẽ lại mua hoa cúc, mang lên tặng người ta lại đấm vào mặt cho.”
 
Cũng đúng.
 
Khi ba người quay lại chỗ bồn hoa thì phát hiện chỗ đó đã bị chiếm đóng rồi, vì thế họ chỉ có thể tìm một chỗ đất trống để đứng.
 
Thấy thời gian càng lúc càng gần, Thi Tuyết Nhi bắt đầu lộ ra hưng phấn, dùng điện thoại chụp ảnh khắp nơi.
 
“Cô Chúc?”
 
Đột nhiên, Thi Tuyết Nhi cầm vé vào cửa vẩy vẩy trước mặt cô: “Cô Chúc, của cậu đâu?”
 
Chúc Ôn Thư chớp mắt: “Hả?”
 
“Cậu mang vé của cậu ra đây cho tôi mượn, tôi chụp ảnh tí.”
 
“Hả, được.”
 
Khoảnh khắc Chúc Ôn Thư định cúi đầu mở túi, đầu óc cô đột nhiên bùng nổ.
 
Vốn dĩ hôm nay cô không định tới đây.
 
Sau đó đọc được ghi chú trong tài khoản của Lệnh Sâm, ngẩn ngơ lên xe.
 
Vì vậy---
 
Cô không mang theo vé!
 
Thấy vẻ mặt Chúc Ôn Thư tái nhợt, Thi Tuyết Nhi cũng sửng sốt.
 
“Chẳng nhẽ cậu… Không mang theo ư?”
 
“Đợi tôi một chút.”
 
Chúc Ôn Thư lập tức gọi điện thoại cho Ứng Phi.
 
Lúc này đang là thời gian ngủ của bạn cùng phòng, cô gọi điện mấy lần nhưng không có ai bắt máy.
 
Nhịp tim của Chúc Ôn Thư lập tức đập nhanh dữ dội, hơi thở nặng nề, ngẩng đầu lên nhìn Lệnh Sâm trên màn hình LED.
 
“Để tôi quay về lấy.”
 
“Hả? Có kịp không? Sắp sáu giờ rồi.”
 
“Phải vậy thôi, giờ không còn cách nào khác nữa.”
 
Chúc Ôn Thư mím môi, ném lại câu này rồi vạy ra khỏi sân vận động.
 
Vì tắc đường, cô không do dự chọn đi tàu điện ngầm.
 
Tới nơi giao thông thuận tiện rồi lại bắt taxi.
 
Sau khi bôn ba suốt bốn mươi phút, cuối cùng cô cũng về đến nhà, vừa thở hổn hển vừa mở ngăn kéo. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi cô nhận được vé, cô vẫn luôn kẹp nó ở sổ tay của mình.
 
Sau khi mở sổ, nhìn thấy tấm vé, cô vô thức dừng động tác.
 
Chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch bên tai.
 
Sau một hồi im lặng, cô nắm chặt lấy tấm vé.
 
-
 
Lúc này đang là giờ cao điểm buổi tối nên Chúc Ôn Thư chọn đi tàu điện ngầm đến sân vận động.
 
Trong khoang tàu người người chen chúc với nhau, qua vài trạm, không gian xung quanh mới trở nên rộng rãi hơn chút.
 
Lúc này đã là 6:50 rồi.
 
Thấy vẫn còn ba trạm nữa mới đến nói, Chúc Ôn Thư vội vàng lấy điện thoại của mình ra.
 
Lại phát hiện tin nhắn Lệnh Sâm gửi cho mình từ nửa tiếng trước.
 
[c]: Cô có đến không?
 
Nhịp tim vốn không dễ dàng bình phục lúc này lại tăng tốc dữ dội.
 
Đứng trong đám đông, Chúc Ôn Thư hút một hơi thật sâu.
 
[Chúc Ôn Thư]: Tôi có.
 
Lệnh Sâm không trả lời, có lẽ là đã để điện thoại xuống rồi.
 
Chúc Ôn Thư nhíu mày, gửi tin nhắn cho Thi Tuyết Nhi.
 
[Chúc Ôn Thư]: Đã bắt đầu chưa?
 
[Thi Tuyết Nhi]: Vẫn chưa nhưng sắp rồi! Mọi người đều đã ngồi kín chỗ rồi! Cô Chúc, cậu đến đâu rồi?
 
[Chúc Ôn Thư]: Sắp đến trạm rồi.
 
Lúc tàu điện ngầm đến trạm, thời gian vừa đúng 7 giờ.
 
Chúc Ôn Thư tăng tốc độ chạy, trên đường, Thi Tuyết Nhi lại gửi một tin nhắn thúc giục.
 
[Thi Tuyết Nhi]: Đã tắt đèn rồi! Đã đến lúc bắt đầu! Cô Chúc, cậu đã tới chưa?
 
Chúc Ôn Thư không trả lời, tập chung chạy.
 
[Thi Tuyết Nhi]: Ban nhạc đã lên sân khấu rồi! Cô Chúc!
 
Sau bảy, tám phút, cô dừng lại trước cổng vào.
 
Quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi, nhịp tim của Chúc Ôn Thư không hề chậm lại vì cô dừng bước. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tin nhắn của Thi Tuyết Nhi vẫn đang nhảy lên liên tục.
 
[Thi Tuyết Nhi]: bắt đầu đếm ngược!
 
[Thi Tuyết Nhi]: Cô Chúc, cậu nhanh lên!
 
Rõ ràng chỉ còn vài bước nữa là có thể đi vào nhưng không hiểu sao Chúc Ôn Thư lại cảm thấy lòng bồn chồn, trong lòng dâng lên một tia rụt rè không thể giải thích được.
 
Vào thời điểm mà điều mình chờ mong sắp thành sự thật, không hiểu sao cô lại sợ hãi.
 
Sợ hãi tất cả mọi thứ chỉ là phù quang lược ảnh, là một giấc mơ.
 
Cho đến khi nghe thấy tiếng reo hò của hàng chục nghìn khán giả tại đây, Chúc Ôn Thư hít một hơi thật sâu và bước vào.
 
Ngay khi nhân viên mở cửa cho cô, Chúc Ôn Thư đã bị một làn sóng tiếng cổ vũ ghìm chặt tại chỗ, cả người như bị bao vây bởi sự căng thẳng và lo lắng.
 
Bầu trời tối đen ban đầu được chiếu sáng bởi một biển đèn huỳnh quang.
 
Đứng ở lối vào, nhìn về phía sân khấu rực rỡ ánh đèn ở phía xa.
 
Bởi vì khoảng cách quá xa nên cô không thể nhìn thấy rõ sân khấu, chỉ có thể nhìn thấy một cây dương cầm màu đen.
 
Cùng bóng dáng Lệnh Sâm ngồi trước cây đàn.
 
Tất cả khán giả đều im lặng.
 
Chúc Ôn Thư không tiến lên phía trước, đứng ở xa, nhìn người trên sân khấu.
 
Lúc này, mỗi một giây như bị kéo dài ra.
 
Chúc Ôn Thư nín thở, Lệnh Sâm nâng cánh tay lên, đầu ngón tay dừng trên những phím đàn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiếng đàn từ chỗ rất xa truyền tới.
 
Các âm tiết vang vọng trong không khí, nối với nhau thành một giai điệu. Đó là bài hát “Chúc mừng sinh nhật” mà tất cả mọi người đều quen thuộc nhưng vì chỉ có tiếng dương cầm đơn điệu nên có vẻ hơi tịch liêu.
 
Chúc Ôn Thư lặng lẽ nhìn bóng người trên sân khấu, lồng ngực khẽ phập phồng, tất cả do dự đều tan biến trong nốt nhạc.
 
Có vẻ như cuối cùng cô cũng có đáp án chính xác.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui