Tuy nhiên, chỉ hai giây sau, hiện trường đột nhiên bùng lên những tiếng la hét, dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước đó.
Chúc Ôn Thư ngồi trong đám đông, như thể đang ở trong chân không, không thể phân biệt được tiếng hét bên tai cô lớn hơn hay là nhịp đập của trái tim cô lớn hơn.
Trong cơn điên cuồng, cô nhìn thấy người trên sân khấu cúi đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh che giấu vẻ mặt nhưng giọng nói đã hơi run, có chút nghẹn ngào.
“Cô ấy đã đến buổi concert của tôi.”
Có người kinh ngạc, có người đau lòng, có người nhiệt liệt hoan hô, có người không thể tin được gào khóc, có người không ngừng xoay cổ nhìn mọi người xung quanh, tìm kiếm “Bạn học Tiểu Tằm” trong lời nói của Lệnh Sâm.
Chúc Ôn Thư có lẽ là người duy nhất trong khán giả, bất động nhìn lên sân khấu. Cô là một người sợ lạnh nhưng cô chưa bao giờ cảm nhận được nhiệt độ máu của mình trong một ngày đông lạnh giá như hôm nay.
Ngay cả nhịp tim cũng mỗi lúc một nặng nề hơn, mấy lần muốn xuyên thủng sự trói buộc nơi lồng ngực.
Cho đến khi Lệnh Sâm lên tiếng một lần nữa, đã không thể kìm nén được khí thế của hiện trường.
“Bài cuối cùng “Bạn học Tiểu Tằm” anh giơ tay gảy dây, đoạn nhạc bị ngắt quãng lại vang lên: “Tặng bạn học Tiểu Tằm của tôi.”
Xung quanh cô là tiếng la và gào thét, gần như sắp phá hỏng lỗ tai của Chúc Ôn Thư, ngay cả người quay phim không ngừng di chuyển trước mặt anh để tìm vị trí quay phim cũng từ phía sau ống kính ngẩng đầu lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ không còn ai nghe bài hát này nữa, ngay cả Thi Tuyết Nhi cũng nói năng lộn xộn, sau đó lấy điện thoại ra chụp ảnh, sau vài giây, cô ấy điên cuồng lắc cánh tay của Chúc Ôn Thư.
“Cô Chúc! Cô Chúc à! Cậu đã nghe thấy chưa! Sao cậu lại không hề khích động gì hết vậy!”
Thấy Chúc Ôn Thư không nói chuyện, cô ấy lại phát điên trước mặt Chúc Khải Sâm.
Trong tiếng ồn ào của hàng vạn người, Chúc Ôn Thư là người duy nhất lắng nghe.
Bên lỗ tai cô chỉ còn nghe thấy giọng nói của Lệnh Sâm, từng lời từng chữ đánh thẳng vào trái tim cô.
Nhịp tim và hơi thở của cô bình tĩnh lại theo tiếng hát của Lệnh Sâm.
Nhưng cô không thể không chế được cảm giác cay xè đang dâng lên trong hốc mắt mình.
“Tôi đã luôn đợi.
Tôi vẫn đang đợi.
Đợi mặt trăng mọc ban ngày, đợi tuyết rơi giữa mùa hè.”
Khi nghe đến câu này, Chúc Ôn Thư cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô ngẩng đầu nhìn lên và thấy những bông tuyết đang rơi trên bầu trời đêm.
“Cậu nhìn tôi một lần, tôi đã cán được vạch đích.”
Cô lại nhìn về phía sân khấu, những bông tuyết trên mặt cô tan chảy trong hơi nóng.
-
Cho đến khi các nhạc công trên sân khấu cũng rời sân khấu, ánh đèn của khán phòng sáng như ban ngày, sân khấu trống không, khán phòng ồn ào náo nhiệt.
Khán giả ở hàng ghế sau lần lượt rời đi, những người ở hàng ghế đầu lần lượt đứng dậy, chen chúc lộn xộn trên lối đi. Chúc Ôn Thư vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nhìn chằm chằm vào sân khấu không còn ai. Mãi cho đến khi bên tai vang lên những giọng nói khác, ý thức của cô mới dần dần khôi phục lại, giống như cô đã trở lại nhân gian.
“Cô Chúc?”
Thi Tuyết Nhi đã đeo túi lên lưng và đứng dậy định rời đi nhưng thấy Chúc Ôn Thư vẫn ngồi đó, không biết cô đang nghĩ gì.
Cô ấy nghĩ rằng ngồi ngẩn ngơ ở đó lâu như vậy sau buổi concert là đã đủ thành kính rồi nhưng cô ấy không ngờ rằng có người còn hơn cô ấy nữa.
“Tỉnh lại đi! Đã đến giờ về rồi, cô Chúc ạ!”
Chúc Ôn Thư đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đảo quanh người cô ấy một vòng, cuối cùng dừng lại.
“Ờ… được rồi.”
Thi Tuyết Nhi muốn giúp cô nhặt chiếc khăn quàng cổ trên đùi lên.
“Cô Chúc, cậu khóc sao?”
Trực giác rằng có một bí mật lớn sắp được tiết lộ nhưng Chúc Ôn Thư lại nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Cô mở miệng, một vài lời qua loa đang do dự trên môi, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, cô đã thấy Thi Tuyết Nhi giậm chân, quay đầu nói Chúc Khải Sâm.
“Anh xem! Cô Chúc cũng đã khóc rồi mà anh còn cười nhạo em, em khóc một chút thì đã sao chứ?” Cô ấy vươn ngón tay chọc và ngực của Chúc Khải Sâm: “Bản thân anh lòng gan dạ sắt mà còn dám cười nhạo người khác!”
Chúc Khải Sâm nghe thế không đáp lại, chỉ nắm tay cô ấy, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Chúc Ôn Thư.
Hai người nhìn nhau, Chúc Ôn Thư nhanh chóng quay mặt đi, giả vờ chỉnh lại quần áo.
Chúc Khải Sâm cau mày nghi ngờ.
Anh ấy đã quen biết Chúc Ôn Thư nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghĩ rằng cô là người có thể khóc khi nghe một bài hát.
“Đi nào.”
Thi Tuyết Nhi nói: “Cầm hoa cho đàng hoàng đấy.”
Hai bó hoa cuối cùng không có cơ hội trao tặng, Thi Tuyết Nhi không ngạc nhiên cũng không hối hận, cô ấy bảo Chúc Khải Sâm đi trước dẫn đường, đưa tay ra thuận theo đám đông dẫn Chúc Ôn Thư rời khỏi nhà thi đấu.
Không có mái nhà che chắn, gió lạnh quấn lấy những bông tuyết táp vào khuôn mặt của mọi người.
Chúc Ôn Thư vẫn còn cảm giác lơ lửng, Chúc Khải Sâm đang cầm bó hoa, giậm chân: “Trời lạnh quá, người thì lại đông như vậy, không biết sẽ kẹt đến bao giờ.”
Anh ấy nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Hay là hai người quay về đợi đi, anh sẽ lái xe ra ngoài, để tránh hai vị tiểu thư không bị chết cóng trên đường.”
“Phiền quá.”
Thi Tuyết Nhi nói: “Bãi đậu xe cũng không xa cho lắm, hay là chúng ta đi cùng nhau đi.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, điện thoại của Chúc Ôn Thư đột nhiên rung lên.
Cô vội lấy điện thoại, trong lúc hoảng hốt đã đánh rơi cả thỏi son trong túi xách.
Thi Tuyết Nhi thấy vậy, cảm thấy rằng việc bán An Lợi của cô ấy là một thành công chưa từng có.
Cô cúi xuống trước nhặt thỏi son đưa cho Chúc Ôn Thư: “Cô Chúc, cậu—”
“Tôi không về với hai người nữa.”
Chúc Ôn Thư nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, nhỏ giọng nói: “Hai người về trước đi.”
“Hả?”
Thi Tuyết Nhi khó hiểu nói: “Không sao, dù sao anh ấy cũng lái xe, tiện đường đưa cậu đi, đã muộn như vậy rồi, còn đang có rơi tuyết nữa.”
Chúc Ôn Thư lắc đầu: “Tôi còn phải đi... Ăn sinh nhật.”
“Đã muộn như vậy rồi mà còn đón sinh nhật nữa sao?”
Chúc Khải Sâm xoay nửa người đi tới: “Cậu không lạnh sao? Về nhà sớm đi.”
“Cần anh quan tâm à!”
Thi Tuyết Nhi nghĩ ra điều gì đó, vỗ Chúc Khải Sâm một cái, sau đó quay đầu lại cười với Chúc Ôn Thư: “Được, vậy tôi và Chúc Khải Sâm sẽ về nhà trước, cô Chúc cũng đừng đi chơi quá muộn đấy.”
Hai người lôi lôi kéo kéo nhau đi phía bãi đậu xe, một lúc lâu sau, bóng dáng của hai người đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Chúc Ôn Thư lúc này mới nhớ ra ——
Chúc Khải Sâm đã mang bó hoa mà cô đã chuẩn bị đi luôn rồi!
Chúc Ôn Thư tức giận thở dài, đang do dự có nên đuổi theo không thì điện thoại cô lại reo lên.
[c]: Lô Mạn Mạn sẽ ở cửa đón cô.
Cô quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy cô gái quen thuộc.
Chúc Ôn Thư nhanh chóng chạy tới, vừa định chào hỏi nhưng Lô Mạn Mạn lại nhìn Chúc Ôn Thư bằng ánh mắt kinh ngạc và tò mò.
“Cô…” Cô ta tạm thời thay đổi lời nói: “Cô Chúc, cô, cô đi với tôi trước đã.”
Lúc này, chỉ còn lại những công nhân vệ sinh đang quét dọn hiện trường yên ắng sau cuộc náo nhiệt, cùng với những bông tuyết rơi trông cô đơn lạ thường.
Nhìn thấy tất cả những điều này, bước chân của Chúc Ôn Thư lại mất đi cảm giác thực tại. Như thể buổi concert hôm nay chỉ là một giấc mơ, mọi người đều đã rời đi nhưng chỉ có mỗi cô là vẫn chưa tỉnh dậy.
Hai người đi qua hành lang trống trải, đẩy mở một cánh cửa rồi bước vào, trong đó có rất nhiều nhân viên đang bận rộn qua lại như con thoi.
Lô Mạn Mạn đứng trước mặt Chúc Ôn Thư, nhìn xung quanh, nói đứt quãng: “Anh ấy đang ở đâu... Cô Chúc, xin hãy đợi một chút, tôi sẽ đi—”
Phía sau truyền đến tiếng động, Lô Mạn Mạn quay đầu lại, mới phát hiện ra rằng Chúc Ôn Thư đã biến mất.
Cô ta liếc nhìn lối đi an toàn bên cạnh, mím môi đóng chặt cửa lại.
-
Bên trong cửa, Chúc Ôn Thư đang dựa vào tường, ngực hơi nhấp nhô, nhìn chằm chằm vào Lệnh Sâm trước mặt.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng đó, khi rũ mắt nhìn xuống hình như có vài hạt tuyết đọng trên lông mi anh.
Thật lâu sau, anh mới mở miệng nói: “Tôi còn tưởng rằng cô không tới nữa chứ.”
Không biết có phải do hát lâu quá không mà giọng của anh khàn hơn bình thường một chút.
“Không phải anh nói sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi sao.”
Chúc Ôn Thư nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên là tôi phải đến rồi.”
Lệnh Sâm cúi đầu, ánh mắt chậm rãi chuyển đến trên tay cô.
“Tại sao lại đi tay không thế?”
“Tôi đã mua hoa rồi nhưng đã bị bạn…”
Giọng nói Chúc Ôn Thư đột ngột dừng lại khi lòng bàn tay cô được bao phủ bởi hơi ấm, cô cúi đầu và nhìn thấy Lệnh Sâm đang nắm tay cô.
Đột nhiên, một thứ sáng sáng bóng quấn quanh cổ tay cô.
Rõ ràng là một thứ lạnh lẽo nhưng nó lại khiến Chúc Ôn Thư cảm thấy như cả bàn tay của mình đang trở nên ngọt ngào.
Cô nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu rồi mới lẩm bẩm: “Đây là cái gì?”
“Quà sinh nhật.”
Thấy cô hồi lâu cũng không lên tiếng, Lệnh Sâm hỏi: “Không thích sao?”
Chúc Ôn Thư: “...”
Cô làm sao có thể không thích cho được, cô chỉ đang nghĩ, nếu lỡ như đây là một món đồ đắt tiền thì làm sao cô dám nhận được.
“Hay là,” Ánh mắt của Lệnh Sâm lại cố định vào khuôn mặt của cô: “Cô thích pháo hoa hơn?”
“……Không có.”
Chúc Ôn Thư di chuyển cổ: “Nó quá đắt tiền rồi.”
“Không đắt đâu.”
Lệnh Sâm thở dài một hơi: “Tôi không có tiêu tiền.”
Chúc Ôn Thư đột nhiên ngước mắt lên: “Hả?”
Nhìn thấy cô như vậy, khóe miệng Lệnh Sâm cong lên.
“Cô cứ yên tâm.”
“?”
“Tôi đã nói rằng tôi chỉ bán nghệ thuật chứ không bán thân mà.”
Chúc Ôn Thư: “...”
Bàn tay vẫn bị anh nắm chặt, Chúc Ôn Thư cũng không rút ra.
Cô lúng túng quay mặt đi chỗ khác, những đầu ngón tay của bàn tay kia cuộn lại trong cổ tay áo.
Hai người đột nhiên vào im lặng nhưng không khí trong lối đi an toàn rất nóng, như thể đang bật điều hòa vậy.
Một lúc sau, Chúc Ôn Thư nghe thấy Lệnh Sâm hỏi: “Vậy cô có thích nó không?”
Ngay khi Chúc Ôn Thư chuẩn bị lên tiếng, một giọng nói lạ đột nhiên vang lên từ hành lang bên kia bức tường, khiến Lệnh Sâm vô thức nhìn sang phía bên kia.
“Xong rồi, tôi nghĩ mình không thể ra khỏi hố được rồi, cả đời này xem như là tôi đã mắc kẹt ở trong tay anh ấy rồi.”
“Ôi... Tôi cũng vậy.”
“Cứu mạng, tôi thực sự rất thích Lệnh Sâm, cũng rất thích buổi concert này”
Sau khi hai người đi qua, âm thanh dần biến mất.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Lệnh Sâm quay đầu và nhướng mày với Chúc Ôn Thư.
“Còn cô thì sao?”
“...”
Giọng của Chúc Ôn Thư rất nhỏ nhưng cũng rất rõ ràng: “Em cũng vậy.”