Dịch: Kình Lạc
Chúc Ôn Thư thật sự hoài nghi, mẹ cô và mấy người lớn trong nhà có tổ chức tình báo bí mật riêng.
Chỉ sau một đêm, bảy mợ tám dì đều biết cô có bạn trai là ngôi sao. Thậm chí còn chưa biết Lệnh Sâm là ca sĩ hay diễn viên, họ đã lục đục tìm Chúc Ôn Thư nhờ xin chữ ký.
Sự kiện rầm rộ này đạt đỉnh điểm vào hôm mùng 4 Tết, khi Chúc Ôn Thư tới tham gia tiệc sinh nhật của bà họ với ba mẹ, có người nhất quyết bắt cô gọi điện thoại cho bạn trai ngay tại đó, làm Chúc Ôn Thư suýt nữa phải giả vờ bất tỉnh.
Cũng may sự tò mò của họ hàng thân thích không nhiều, sau khi Chúc Ôn Thư cương quyết từ chối, sự nhiệt tình dần mất đi.
Nhưng Chúc Ôn Thư cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại Hối Dương nữa, nên kế hoạch rời đi vào ngày 10 đi được chuyển đến ngày 7.
Trước khi xuất phát một ngày, Chúc Ôn Thư ăn xong cơm tối, khi đang chuẩn bị xem tivi, mẹ cô đột nhiên buông việc trong tay xuống, đi tới bên cạnh.
"Haizz."
Lại đến rồi, lại đến rồi.
Chúc Ôn Thư nhìn chằm chằm vào màn hình, coi như không nghe thấy.
"Nói với mẹ chút đi, Châu Tư Tư bảo là bạn học tằm nhỏ chính là con, thật à? Không phải con nói là cấp ba các con không thân sao?"
Mẹ kéo tay áo cô: "Sao nhiều năm thế rồi lại gặp được con? Nó có quen biết nhiều minh tinh không? Con và nó gặp những minh tinh nào rồi? Trong wechat nó có những người nào? Có vòng bạn bè để xem không?"
"..."
Chúc Ôn Thư đứng dậy nói: "Con đi dọn đồ đây."
"Này, vẫn còn sớm mà? Vội làm gì?"
Mẹ theo cô vào phòng, khoanh tay dựa vào cửa lẩm bẩm nói: "Con còn hai chiếc áo len, mẹ thấy con chưa mặc bao giờ, nhân dịp này mang đến Giang Thành luôn đi."
"Con không mang đâu."
Chúc Ôn Thư mở vali: "Tháng sau nhiệt độ tăng rồi."
Lần này Chúc Ôn Thư không mang gì về nhà, chưa đến mấy phút đã thu dọn xong hết tất cả.
Thấy cô rảnh rỗi, đã làm hết chuyện nhưng lại không muốn nghỉ, cứ sờ mó từ cái này tới cái nọ, bà bật cười bất lực.
"Con không có chuyện gì làm nữa thì dọn giá sách đi."
Mẹ hất cằm, nói: "Ba con bảo bây giờ con rất ít khi trở về, nên định chiếm nó đấy."
"Dạ, vậy để ba dùng đi ạ."
Chúc Ôn Thư quay đầu đi về phía bàn học nhìn khắp một lượt, thật ra bên trong không có gì có thể dùng nữa, toàn là sách giáo khoa, sách bài tập và một số sách nâng cao thời cấp hai, cấp ba.
Lúc trước tiếc không nỡ vứt, xem ra hiện tại chiếm khá nhiều diện tích.
"Mẹ lấy thùng giấy cho con nhá, dọn xong để đấy bảo ba con đem bán giấy vụn."
Mẹ Chúc Ôn Thư đi được hai bước, sau đó đột nhiên quay người: "Ba con cũng lớn tuổi rồi, không thể để ông ấy làm mấy việc nặng thế này."
Chúc Ôn Thư nghĩ thầm, sáng sớm ba cô còn khoẻ như vâm đánh một bài quyền, nào giống người không chuyển được số giấy này.
Kết quả lời còn chưa nói ra, mẹ cô đã lên tiếng trước: "Khi nào con kêu bạn trai tới?"
Chúc Ôn Thư: "..."
May mà cô không nói ngày mai Lệnh Sâm đến đây đón, nếu không có lẽ hai người sẽ chẳng thể đi.
Lúc mẹ đem thùng giấy vào, Chúc Ôn Thư đã dọn xong đống sách cũ.
Trong ngăn kéo cũng toàn là bút không thể dùng và mấy món đồ chơi nhỏ, nên cô định ném luôn một thể.
"Đây là gì thế?"
Mẹ lật đống đồ mà Chúc Ôn Thư đã ném, thì nhặt được một sợi dây xích, bên dưới có vật gì đó hình tròn treo lủng lẳng: "Ấy, đồng hồ quả quýt này."
Bà mở ra xem: "Không phải cái này vẫn chạy à? Vứt đi nữa không?"
Chúc Ôn Thư nhìn chiếc đồng hồ, lắc vài cái, sau đó cầm nó.
Đây là chiếc đồng hồ quả quýt kiểu dáng La Mã cổ, không hề nặng, lớp sơn bên ngoài đã bị thời gian bào mòn thành rỉ sét.
Chúc Ôn Thư đứng ngây ngốc chốc lát, sau đó bất chợt cầm đồng hồ đi: "Không ném nữa."
Trong ba năm cấp ba, rất nhiều lần Chúc Ôn Thư nhận được quà nặc danh. Con trai mười mấy tuổi đa phần sẽ không giấu được tình cảm, Chúc Ôn Thư hỏi vài câu đã tìm được ngọn nguồn, cuối cùng mấy món quà đó bị cô trả về hết.
Chiếc đồng hồ quả quýt này là cô nhận được vào ngày tốt nghiệp lớp 12 năm đó, hỏi bao người cũng không biết ai tặng, hơn nữa cô cảm thấy chất liệu chiếc đồng hồ không giá trị lắm nên quyết định giữ lại.
Sau đó vài năm, thỉnh thoảng Chúc Ôn Thư mở ngăn kéo thấy nó ở trong đó, cô lại cầm lên đặt trong lòng bàn tay.
Mặc dù không biết tại sao người kia tặng mình món quà này, nhưng Chúc Ôn Thư cảm thấy trong thời đại điện tử hiện tại, một chiếc đồng hồ quả quýt hoài cổ xinh xắn rất ý nghĩa.
Chỉ có điều sau khi học xong cao học và đi làm, số lần trở về nhà càng ngày càng ít, dần dần cô cũng quên mất thứ đồ nhỏ xinh đó.
"Cái này chắc cũng nhiều năm rồi nhỉ?"
Mẹ Chúc Ôn Thư đột nhiên hỏi: "Con mua khi nào thế?"
Chúc Ôn Thư lắc đầu: "Không phải con mua."
Mẹ Chúc Ôn Thư biết con gái mình được rất nhiều người yêu quý, nên lập tức hiểu ra: "À, ai tặng thế?"
Chúc Ôn Thư chăm chú nhìn chiếc đồng hồ trong tay, yên lặng không trả lời.
Trước kia cô suy nghĩ không biết bao nhiêu lần là chiếc đồng hồ này do ai tặng, nhưng hiện tại, hình như bản thân đã có đáp án rồi.
Đúng lúc này, điện thoại của mẹ cô đổ chuông.
Chúc Ôn Thư vốn đang im lặng, đột nhiên dây thần kinh nào đó bị tác động, cô nhìn chằm chằm điện thoại của mẹ mình.
Nhạc chuông này, hình như là ca khúc "Nhịp tim không nghe thấy" của Lệnh Sâm?
"Sao mẹ lại đổi nhạc chuông thành bài này?"
Mẹ Chúc Ôn Thư cầm điện thoại xem tên người gọi, thấy cuộc gọi mời mua hàng, bà lập tức cúp máy.
"Mẹ ủng hộ con rể của mẹ". Bà nói: "Thế nào? Châu Tư Tư cài giúp mẹ đấy."
"..."
Chúc Ôn Thư không nói nữa, cô lại nhìn chiếc đồng hồ quả quýt trong tay.
Lát sau, cô lấy điện thoại tìm đến khung chat với Lệnh Sâm, muốn hỏi anh có phải là người tặng đồng hồ không.
Trước lúc gửi tin nhắn, Chúc Ôn Thư bất chợt nghĩ đến gì đó, cô xoá toàn bộ nội dung tin nhắn đang gõ đi.
Sau đó lập tức lấy khăn giấy lau chiếc đồng hồ, rồi bỏ vào trong túi áo khoác.
-
Buổi chiều ngày hôm sau, Chúc Ôn Thư từ chối sự nhiệt tình của ba mẹ, cô đi một mình tới bến xe.
Trong lòng ba mẹ cũng nghĩ đến việc chơi bài, nên họ không kiên trì nữa.
Vừa ra khỏi cửa, Chúc Ôn Thư liền gọi điện thoại cho Lệnh Sâm, bảo anh đến giao lộ nào đấy đón mình.
Lệnh Sâm đang lái xe, sau khi xác định được địa điểm thì anh không nói nữa, chỉ bảo cô hôm nay đường hơi tắc, có thể sẽ đến muộn.
Vì thế Chúc Ôn Thư xách theo chiếc vali nhỏ đi tới chỗ giao hẹn.
Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ Tết Âm Lịch, thấy trên đường có rất nhiều người kéo hành lý, Chúc Ôn Thư cũng không bất ngờ mấy.
Tới địa điểm đã hẹn, cô tìm chiếc ghế dài rồi ngồi xuống, hai tay để lên tay kéo vali, nhìn khắp giao lộ.
Những chiếc xe xa lạ đến rồi đi, tiếng còi inh ỏi kéo dài, Chúc Ôn Thư nhìn chốc lát, cô biết Lệnh Sâm sẽ không đến nhanh như thế, nên đút đôi tay lạnh cóng vào trong túi áo khoác.
Ngón tay bất ngờ đụng phải chiếc đồng hồ ngày hôm qua, xúc cảm lạnh lẽo đột nhiên lan từ đầu ngón tay đến trái tim khiến cả người cô run lên.
Giác quan thứ sáu của Chúc Ôn Thư không phải là thứ vô duyên vô dụng, trong cuộc sống có rất nhiều chi tiết nhỏ để chứng minh chiếc đồng hồ này là Lệnh Sâm tặng, chỉ là từ trước đến nay anh chưa từng nhắc đến.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Chúc Ôn Thư thấy buồn bực vô cớ.
Tại sao lại là đồng hồ quả quýt?
Cô hoàn toàn không hiểu.
Chúc Ôn Thư nhớ thời đại học cô từng đọc một tác phẩm nước ngoài nổi tiếng mang tên 《Bức từ người phụ nữ xa lạ》 ở thư viện, trong tác phẩm đó có đoạn trích mà đến giờ cô vẫn nhớ như in.
"Lòng tôi căng chặt như dây đàn, anh vừa xuất hiện, chiếc đàn ấy lập tức tấu không ngừng. Vì anh, tôi lo lắng kích động mọi thời khắc, nhưng anh lại không hề có cảm giác với chúng, hệt như việc anh thờ ơ không chút quan tâm tới dây cót chiếc đồng hồ quả quýt kéo căng trong túi áo. Dây cót kiên trì âm thầm, đong đo cân đếm từng giờ phút của anh, dùng nhịp đập không nghe thấy bên cạnh anh trên mọi nẻo đường. Mà trong hàng triệu giây tích tắc ấy, anh chỉ vội vã liếc nhìn đúng một lần duy nhất."
Có lẽ Lệnh Sâm không nghĩ như vậy, chắc do bản thân cô đa sầu đa cảm. Nhưng Chúc Ôn Thư cảm thấy, ngày tốt nghiệp lớp 12 ấy Lệnh Sâm lặng lẽ tặng chiếc đồng hồ, là mang theo tâm tình chia tay ly biệt, cho rằng từ nay về sau hai người sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Thế nhưng anh cũng hy vọng Chúc Ôn Thư có thể hiểu nhịp tim không nghe thấy đã ở bên cô hơn chín mươi triệu giây kia của mình.
Đám mây đen mùa đông u ám bao vây thành phố nhỏ, ngón tay Chúc Ôn Thư lặng lẽ vuốt ve chiếc đồng hồ cũ kỹ trong túi, ánh mắt nhìn khắp giao lộ.
Mãi không thấy xe Lệnh Sâm, nhưng lại gặp được người quen.
Người phụ nữ trung niên mặc áo khoác lông màu kaki, tay dắt một bé gái khoảng 3 4 tuổi mua bóng bay bên đường.
Chúc Ôn Thư chăm chú nhìn bóng dáng người ấy, sau đó bất giác nở nụ cười.
Đợi người tới gần, cô mới lên tiếng chào hỏi: "Cô Trương."
Người phụ nữ trung niên dắt đứa bé quay lại, nhìn Chúc Ôn Thư một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Chúc Ôn Thư? Phải về Giang Thành à?"
"Dạ, lát nữa em về ạ."
Trước kia cô giáo Trương không nói cười tuỳ tiện, lại nghiêm khắc nên học sinh trong lớp rất sợ cô.
Chỉ là hai năm này nghe mấy người bạn ở Hối Dương nói, sau khi có cháu gái, cô giáo Trương như biến thành người khác, gặp ai cũng cưới tít mắt.
Chúc Ôn Thư cảm thấy mấy bạn học đó không hề lừa mình, ví dụ như bây giờ, cô giáo Trương đã ôm cháu gái ngồi xuống bên cạnh cô.
"Sao rồi, làm giáo viên có tốt không?"
"Rất tốt ạ."
Chúc Ôn Thư cười nói: "Mấy đứa nhỏ hơi khó quản thôi ạ."
Sau khi hai người hàn huyên về nỗi lòng nghề giáo, cô giáo Trương nghĩ tới gì đó, lập tức hỏi: "Em và Lệnh Sâm ở bên nhau chứ?"
"Dạ."
Chúc Ôn Thư không ngạc nhiên khi cô giáo Trương biết chuyện này.
Dù sao vẫn có rất nhiều bạn học còn liên lạc với cô giáo.
"Haizz, cô cũng không ngờ."
Cô giáo Trương phủi cánh tay cháu gái, sau đó đột nhiên thở dài: "Lúc trước cô cảm thấy hai người các em chắc chắn không thể làm nên gì, vì dù sao cũng có một Doãn Việt Trạch ở giữa."
Chúc Ôn Thư chớp mắt, dơ dự hỏi: "Cô...biết ạ?"
"Sao cô lại không biết được chứ! Chuyện năm đó lớn như thế!"
Cô giáo Trương cười nói: "Lệnh Sâm cũng thật là, bình thường im lìm không nói, kết quả năm lớp 12 lại vì em mà chạy đến đánh nhau với mấy đứa bên khối thể dục, suýt chút nữa bị đuổi học, nếu cô không..."
Lời còn chưa dứt, thấy vẻ mặt Chúc Ôn Thư đầy ngạc nhiên, cô giáo Trương vô cùng bất ngờ, nói: "Em không biết à?"
-
Tết Âm Lịch năm nào lúc kết thúc kỳ nghỉ, đường cao tốc cũng rất tắc, Lệnh Sâm tới muộn hơn 20 phút so với thời gian dự kiến.
Sau khi đỗ xe ven đường, anh hạ cửa kính xuống, vẫy tay về phía Chúc Ôn Thư đang ngồi trên ghế dài.
Nhưng lúc này cô đang nhìn chằm chằm mặt đất, hoàn toàn không chú ý tới anh.
"Nghĩ gì thế?"
Lệnh Sâm xuống xe, khẩu trang chưa đeo, anh lộ liễu đứng trước mặt Chúc Ôn Thư, vươn tay nâng cằm cô lên: "Không muốn xa nhà à?"
Chúc Ôn Thư vẫn im lặng như cũ, khi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt cô dao động.
Đường phố năm mới tràn ngập rộn ràng, vài cửa hàng bật nhạc vui tươi truyền khắp phố phường.
Trong bầu không khí vui mừng hân hoan, biểu cảm trên mặt Chúc Ôn Thư lại không hề vui vẻ mừng rỡ. Hàng lông mi cô như có lớp sương mù bao phủ, miệng hơi dẩu ra, giống như có thể khóc bất cứ lúc nào.
Thấy Chúc Ôn Thư như vậy, vẻ mặt Lệnh Sâm đột nhiên nghiêm trọng, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
"Sao thế? Chịu ấm ức à?"
Chúc Ôn Thư mím môi lắc đầu, sau khi hít thở vài lần, cô mới lên tiếng: "Không có."
Trên đường phố người đến người đi, họ có thể nhận ra Lệnh Sâm bất cứ lúc nào. Không đợi anh lên tiếng, Chúc Ôn Thư đã đứng dậy trước: "Về nhà thôi."
Ánh mắt Lệnh Sâm dõi theo bóng lưng Chúc Ôn Thư, tới tận khi cô tới trước ghế phó lái.
"Sao anh lại tự lái xe đến đây?"
"Một tài xế đang nghỉ phép, người còn lại bận việc khác."
Lệnh Sâm cầm lấy vali trong tay cô, đi đến sau xe, vừa cất vali vừa nói: "Sao thế?"
Chúc Ôn Thư chăm chú nhìn Lệnh Sâm, sau đó đột nhiên đi vòng qua xe tới ghế lái.
"Để em lái đi."
"Em?"
Lệnh Sâm kinh ngạc: "Em có bằng lái chưa?"
"Tất nhiên là có rồi."
Trong lúc nói chuyện, Chúc Ôn Thư đã ngồi vào ghế lái: "Mấy hôm trước em còn lái xe hộ ba đấy."
Sau khi cất vali xong xuôi, Lệnh Sâm lập tức ngồi vào ghế phó lái.
Anh đóng cửa lại, cũng không vội thắt dây an toàn, thay vào đó là nhìn Chúc Ôn Thư thao tác thành thạo bảng điều khiển trung tâm và bật đèn chiếu sáng.
"Muốn lái thật à?"
"Vâng."
Chúc Ôn Thư nghiêm túc gật đầu: "Không phải sáng nay anh mới về Giang Thành à? Lát nữa anh nghỉ ngơi trên xe đi, em lái xe rất vững đấy."
Nghe thấy vậy, nhưng Lệnh Sâm vẫn không thắt dây an toàn, anh chỉ nặng nề nhìn Chúc Ôn Thư.
"Rốt cuộc em bị sao vậy?"
"Anh nghỉ ngơi trước đi, về rồi nói sau, không phải chuyện gì lớn đâu."
Chúc Ôn Thư quay đầu nhìn Lệnh Sâm, sau đó cô cúi người thắt dây an toàn giúp anh: "Bảo anh ngủ thì anh ngủ đi, hỏi nhiều thế."
Lệnh Sâm thấy mặc dù Chúc Ôn Thư không vui, nhưng cũng không giống như gặp chuyện xấu gì đó. Chỉ có điều với chiều cao của mình, cô vẫn phải vươn người qua bảng điều khiển trung tâm để thắt dây an toàn giúp anh, nhìn có vẻ hơi khó khăn.
"Được rồi." Anh ấn tay Chúc Ôn Thư: "Để anh tự làm."
"Vâng."
Chúc Ôn Thư không cố gắng nữa, sau khi buông tay, cô bất chợt vùi mặt trên vai Lệnh Sâm, cọ nhẹ vào cổ anh.
Đồng thời nói nhỏ bên tai anh: "Em rất yêu anh, Lệnh Sâm."
-
Lệnh Sâm an tâm ngủ suốt cả đoạn đường.
Khi anh mở mắt, chiếc xe đã dừng trong bãi đỗ xe ngầm.
"Anh dậy rồi à?"
Chúc Ôn Thư vừa mới tắt xe liền thấy Lệnh Sâm thức dậy, cô đột nhiên buồn bực: "Anh còn nói là anh không mệt, dọc đường có thức dậy lần nào đâu."
Lệnh Sâm im lặng, sau khi tháo dây an toàn thì lập tức xuống xe.
Anh tới cạnh ghế lái mở cửa xe, Chúc Ôn Thư vừa mới cầm được chiếc chìa khoá, cả người đã bị người đàn ông bên ngoài kéo ra.
Bước chân Lệnh Sâm nhanh hơn bình thường, hệt như muốn về nhà ngay tức khắc.
Chúc Ôn Thư yên lặng mặc cho anh kéo nhanh vào thang máy.
Khu dân cư này thuộc kiểu mỗi tầng chỉ có một hộ, cho nên không cần lo lắng việc sẽ gặp người khác.
Nhưng hai người ở trong thang máy vẫn im lìm như cũ, Chúc Ôn Thư cúi đầu nhìn mặt đất, mà lòng bàn tay Lệnh Sâm lại nóng lên. Anh nắm chặt tay Chúc Ôn Thư, thỉnh thoảng còn dùng ngón cái xoa nhẹ mu bàn tay cô.
Chuyến thang máy lần này bỗng thật dài, không gian bịt kín gần như bị cảm xúc của hai người phủ đầy.
"Đinh" một tiếng, đã lên đến tầng.
Cửa thang máy còn chưa mở ra hết, Lệnh Sâm nhanh chóng kéo Chúc Ôn Thư ra ngoài, bước chân còn nhanh hơn lúc ở hầm để xe khi nãy.
Lát sau.
Cửa nhà mới mở một bên, Chúc Ôn Thư còn chưa kịp vươn tay đẩy hết, Lệnh Sâm đã ôm eo cô ấn lên cửa.
Một tay anh đỡ đầu, tay còn lại thì ôm eo.
Hô hấp bất ngờ hoà vào nhau, Lệnh Sâm cúi đầu chống lên trán Chúc Ôn Thư, cười hỏi: "Yêu anh bao nhiêu?"
Chúc Ôn Thư không nói, anh nghiêng đầu, chóp mũi lướt qua sườn mặt cô, hôn nhẹ xuống vành tai.
"Nói đi."
Lệnh Sâm không nghe thấy câu trả lời, mà thay vào đó là âm thanh hệt như tiếng khóc nức nở.
Ánh mắt Lệnh Sâm run rẩy, khi anh định ngửa ra sau để nhìn vẻ mặt cô. Đột nhiên Chúc Ôn Thư lại vươn tay ôm thắt lưng Lệnh Sâm, đầu vùi vào ngực anh.
Lệnh Sâm nhẹ nhàng nâng tay vỗ sau lưng cô, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
"Không thoải mái sao?"
"Không phải."
Chúc Ôn Thư đáp lại, cổ họng khó chịu, bao nhiêu lời nói ấp ủ từ lúc ở trong thang máy lại không được thốt ra chữ nào.
Lát sau, hai tay cô xuyên qua vạt áo hoodies, chạm vào eo anh.
Ngón tay ấm áp của Chúc Ôn Thư đi tới đâu lại mang theo cảm giác ngứa ngáy tê rần như điện tới đó, cả người Lệnh Sâm đột nhiên căng chặt, anh không thể khống chế mà phát ra tiếng rên khẽ bên tai cô.
Giây tiếp theo, đầu ngón tay Chúc Ôn Thư dừng lại trên miệng vết thương bên hông người đàn ông.
Dường như Lệnh Sâm nhận ra gì đó, cơ thể anh chợt cứng ngắc.
"Còn đau không?"
Chúc Ôn Thư tựa vào ngực anh, hỏi.
Qua chốc lát, Lệnh Sâm mới trả lời.
"Không còn đau từ lâu lắm rồi."
Trong nhà không bật đèn, khiến cho xúc giác và thính giác của con người trở nên vô cùng mẫn cảm.
Lệnh Sâm cảm giác đầu ngón tay Chúc Ôn Thư nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo của mình, giống như muốn vuốt phẳng phần sẹo lồi ấy.
"Về sau đừng thế nữa." Giọng nói cô mang theo chút nghẹn ngào: "Nếu xảy ra chuyện, em sẽ..."
Chúc Ôn Thư nghẹn ngào, không nói thêm gì khác, chỉ kiễng chân hôn khoé miệng Lệnh Sâm.
"Anh không hối hận."
Lệnh Sâm khom người đáp lại nụ hôn của cô.
Đêm nay gió lạnh gào thét, thổi tan những đám mây dày đặc.
Nhiệt độ trong phòng tụ lại giữa bóng đêm, sau đó dần dần tăng cao.
Lệnh Sâm ôm eo Chúc Ôn Thư, nghiêng ngả lảo đảo hôn về phía phòng ngủ, quần áo vương vãi khắp nơi.
-
Hơi nước trắng xoá lượn lờ trong phòng tắm, vệt nước kéo dài từ bồn rửa mặt tới cạnh giường.
Chúc Ôn Thư vẫn mặc áo sơ mi của Lệnh Sâm, trên tóc dính bọt nước chưa khô.
Cô dựa vào lòng anh, hai chân vô lực cuộn lại.
"Ai nói với em?"
Thanh âm của Lệnh Sâm lúc này hơi khàn, ngón tay quấn lấy lọn tóc ẩm ướt của cô: "Cô giáo Trương?"
Chúc Ôn Thư không trả lời, cô chống người ngồi dậy, chăm chú nhìn vết sẹo trên thắt lưng anh một lúc, sau đó cúi người hôn người đàn ông.
Đêm nay Lệnh Sâm không biết đã bị cô hôn bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn cảm thấy khó có thể kìm chế.
Anh nhắm mắt, ngửa cổ dựa vào đầu giường, trái cổ liên tục lăn lộn.
Đột nhiên Lệnh Sâm cảm giác ngực mình lành lạnh.
Khi mở mắt ra, anh thấy một chiếc đồng hồ quả quýt cũ kỹ được đeo trước ngực.
Chúc Ôn Thư nằm sấp lên ngực anh thêm lần nữa, tai dán lên chiếc đồng hồ kia, rõ ràng là đang nghe tiếng kim đồng hồ chạy.
"Lệnh Sâm". Cô nói: "Em nghe thấy rồi."