Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi

Tối hôm nay, trang cá nhân của Chúc Ôn Thư có thêm một bài đăng mới.
 
Chỉ có một bức ảnh, kèm theo một chữ “today”.
 
Trong bức ảnh là hình ảnh ánh lửa đỏ hoàng hôn bị nước sông cắt ngang mất một nửa, ánh sáng chói lóa khắc ở giữa bầu trời đỏ ửng và dòng sông bao la hùng vĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng bởi vì góc độ chụp độc đáo mà hình ảnh to lớn trống trải như vậy lại có thêm vài phần mềm dịu tình cảm, giống như ánh mắt của thiếu nữ, dịu dàng mà chăm chú nhìn mặt trời lặn.
 
Đây là do Chúc Ôn Thư nhân lúc Lệnh Sâm không chú ý chụp trộm.
 
Vốn anh cũng có mặt ở trong bức hình nhưng vì muốn giữ bí mật cho nên Chúc Ôn Thư cố tình cắt sườn mặt của anh đi.
 
Sau khi đăng lên, chỉ trong chút thời gian Chúc Ôn Thư khom lưng đổi giày, bài đăng đã có rất nhiều bình luận trêu ghẹo.
 
Bởi vì bức ảnh của cô không có nội dung gì quá rõ ràng cả, cho nên phần lớn bình luận cũng chỉ khen phong cảnh hoặc là hỏi thăm xem đây là nơi nào.
 
Nhưng trong đó cũng có một người hỏi như vậy nhưng lại có vẻ giống hỏi đểu.
 
[c]: Đây là chỗ nào vậy?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong đầu Chúc Ôn Thư có thể vang lên giọng điệu khi anh nói những lời này, dường như anh đang gửi tin nhắn voice cho cô vậy.
 
Trở lại không gian quen thuộc, xung quanh bỗng nhiên trở nên yên lặng, chỉ còn lại một mình cô, nghĩ lại cảm giác môi răng chạm nhau lúc đó, trái tim cô lại đập loạn.
 
Chúc Ôn Thư sờ nhẹ vào khóe môi mình, không trả lời lại anh nhưng Lệnh Hưng Ngôn lại trả lời lại bình luận của anh.
 
[Lệnh Hưng Ngôn trả lời c]: Em nói cho anh biết đây là chỗ nào đi? Lần sau nếu anh nhảy sông thì anh đến chỗ này nhảy có được không?
 
Chúc Ôn Thư mỉm cười, không quan tâm đến hai người này nữa.
 
Cô cởi áo khoác, đang định vào phòng thì lại nhìn thấy Ứng Phi đi ra từ trong phòng vệ sinh.
 
Cô ấy nhìn thấy Chúc Ôn Thư, lại không chào hỏi nhau giống như bình thường mà lại nhìn chằm chằm vào cô, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
 
“Làm sao vậy?”
 
Chúc Ôn Thư hỏi.
 
“Hôm giáng sinh, cậu…” Ứng Phi nói: “Đi đến buổi concert của Lệnh Sâm hả?”
 
Dù sao thì đây cũng là người ở chung một nhà với mình, Chúc Ôn Thư nghe cô ấy thình lình hỏi như vậy, thần kinh cả người bỗng căng thẳng.
 
“Tại sao cậu lại biết?”
 
“… Mình nhìn thấy cậu xuất hiện ở trên màn hình lớn.”
 
“A…” Nghĩ đến Ứng Phi không thích Lệnh Sâm, Chúc Ôn Thư bước vào, cố gắng ra vẻ rất bình tĩnh: “Đúng là tớ có đi, tùy tiện đi xem thử chút thôi.”
 
Ứng Phi nhíu mày: “Nhưng không phải là cậu đi hẹn hò hả?”
 
“…”
 
Chúc Ôn Thư trợn tròn mắt, đột nhiên không biết nên giải thích như thế nào.
 
Cũng may Ứng Phi là người rất thông minh.
 
“Cậu hẹn hò, chính là đi xem buổi biểu diễn của Lệnh Sâm hả?”
 
Chúc Ôn Thư ngẫm nghĩ, hình như nói theo cách này cũng không sai.
 
“Đúng vậy.”
 
Được rồi.
 
Bây giờ trong lòng Ứng Phi đã có đáp án chính xác.
 
Đủ loại dấu hiệu trong mấy tháng này, bao gồm cả việc Chúc Ôn Thư và Tuyết Mị Nương quan hệ với nhau, đều có thể cho thấy cô rất thích Lệnh Sâm, vô cùng thích Lệnh Sâm, tuyệt đối là một fan cuồng.
 
“Ừ… Không có gì, tớ chỉ tiện miệng hỏi một chút thôi.”
 
Trên mặt Ứng Phi đầy vẻ phức tạp nhìn Chúc Ôn Thư: “Đêm nay nhiệt độ thấp hơn đấy, cậu nhớ đóng cửa sổ đấy.”
 
“Ừ, cậu cũng vậy.”
 
Chúc Ôn Thư trở lại phòng của mình, ngồi xuống gãi đầu.
 
Xem ra là Ứng Phi thật sự rất không thích Lệnh Sâm, vậy thì nhỡ đâu có một ngày… Quan hệ giữa cô và Lệnh Sâm bị cô ấy phát hiện, liệu cô có bị đuổi ra khỏi nhà không đây?
 
Nhưng Chúc Ôn Thư rất thích sống chung với Ứng Phi, cũng không muốn phí thời gian để hoà hợp với bạn cùng phòng mới nữa.
 
Nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cách giải quyết nào, Chúc Ôn Thư gục mặt xuống thở dài. Sau khi cô tắm rửa xong trở ra, bình luận trên bài đăng lại nhiều thêm rất nhiều.
 
[Chúc Khải Sâm]: Đây là chỗ nào vậy? Đi hẹn hò sao? [đầu chó]
 
[Thi Tuyết Nhi trả lời Chúc Khải Sâm]: Cái gì mà hẹn hò, anh có ngốc không thế? Đây là ảnh của Lệnh Sâm.
 
[Chúc Khải Sâm trả lời Thi Tuyết Nhi]: ?
 
[Thi Tuyết Nhi trả lời Chúc Khải Sâm]: Em đã nói mà, không ai có thể tránh thoát khỏi sức hút của Lệnh Sâm nhà chúng ta! Bây giờ cô Chúc cũng là fans rồi. Hì hì ~
 
Hả?
 
Mí mắt Chúc Ôn Thư giật vài cái.
 
Lời này của Thi Tuyết Nhi là có ý gì?
 
Chúc Ôn Thư không hiểu ra sao, hoang mang mở khung chat với cô ấy ra.
 
[Chúc Ôn Thư]: Cái gì mà gọi là… Đây là ảnh của Lệnh Sâm?
 
[Thi Tuyết Nhi]: Hả? Cậu nói cái bức ảnh trên trang cá nhân của cậu ấy hả? Đó không phải là ảnh chụp trên Weibo của Lệnh Sâm sao?
 
Chúc Ôn Thư lập tức mở Weibo ra.
 
Không cần cô phải cô gắng tìm kiếm, bài đăng trên Weibo của Lệnh Sâm đã hiện lên đầu trang chủ của cô.
 
Đúng là bức ảnh giống nhau, thậm chí ngay cả caption và thời gian đăng lên… Cũng giống nhau?
 
Chúc Ôn Thư cẩn thận xác nhận lại lần nữa, Lệnh Sâm đăng hình muộn hơn cô khoảng chừng mấy chục giây.
 
Này xem như lần đầu tiên Lệnh Sâm “Lộ mặt” sau khi buổi biểu diễn kết thúc, bình luận cũng nhiều hơn so với ngày xưa.
 
[Tôi thật sự ăn sâm rồi]: Bạn học Tiểu Tằm là có thật chăng???
 
[Hút một ngụm hương cay giòn sảng]: Ông xã tôi thất tình huhuhu!
 
[Bellasleep meer]: Là ảnh bìa mới hả? Chắc chắn là vậy phải không!
 
[Giữ tâm trạng tốt]: Anh à, trái tim của chúng em không tốt, bạn học Tiểu Tằm là có thật hay giả vậy?
 
Chúc Ôn Thư lướt qua mấy bình luận, hầu như là không có ai quan tâm đến chuyện nội dung mà bức ảnh này muốn nói đến là gì.
 
Đương nhiên cũng không có ai sẽ nghĩ đến chuyện, bức ảnh này là do Lệnh Sâm lưu lại ảnh của cô rồi lại đăng lên Weibo.
 
Cô khẽ lắc đầu, hơi bất đắc dĩ mà phì cười.
 
Lại quay về WeChat, một người bạn đã rất lâu không liên lạc cũng gửi cho cô một tin nhắn.
 
[Trương Tiêu Hạ]: Cậu cũng thích Lệnh Sâm hả?
 
Chúc Ôn Thư chỉ trả lời lại một chữ.
 
[Chúc Ôn Thư]: Ừ.
 
[Trương Tiêu Hạ]: À phải rồi, cậu còn đến cả buổi biểu diễn của anh ấy rồi mà.
 
-
 
Hôm sau là thứ sáu, cũng là ngày cuối cùng của năm nay.
 
Ba ngày nghỉ tết Nguyên Đán khiến cho học sinh xao động không yên, ngay cả giáo viên cũng chẳng còn tâm trạng đi dạy nữa.
 
Tới buổi chiều, rất nhiều giáo viên không có tiết đã lật đật về quê.
 
Chúc Khải Sâm xem như tương đối thảm, chỉ có một tiết dạy cuối cùng của buổi chiều.
 
Nhìn theo những đồng nghiệp khác đang vui vẻ phấn chấn mà đi về nghỉ tết, anh ấy rảnh rỗi không có việc gì làm mà đi dạo vài vòng quanh khu văn phòng, lúc đi qua văn phòng của Chúc Ôn Thư, lại ghé vào bên cửa sổ phòng cô hỏi: “Buổi tối cậu có dự định gì chưa?”
 
Chúc Ôn Thư liếc anh ấy: “Làm sao thế?”
 
“Ngày hôm qua Tuyết Nhi hỏi tôi đó, nếu cậu chưa có dự định gì thì qua ăn năm mới cùng với chúng tôi luôn đi.”
 
Chúc Ôn Thư dọn dẹp lại bàn làm việc, thầm thì nói: “Hai vợ chồng son các cậu ăn năm mới với nhau, tôi đi làm bóng đèn làm gì chứ.”
 
“Tôi còn gọi cả những người khác nữa, mấy giáo viên trong tổ thể dục của chúng ta, còn có hai bạn học khoá trên nữa, người nhiều lắm đó.”
 
Động tác tay của Chúc Ôn Thư dừng lại, hơi động lòng một chút.
 
Dù sao cũng là qua năm mới, cô cũng không muốn ở một mình, huống chi bên Chúc Khải Sâm lại còn toàn là người quen.
 
Còn không chờ cô mở miệng, Chúc Khải Sâm đã nhìn ra cô động lòng, cợt nhả mà nói: “Cái người bạn trai trong truyền thuyết kia của cậu đâu? Ngày cuối năm mà cũng không ở cùng cậu hả?”
 
“…”
 
Chúc Ôn Thư ngẩng cằm “A” một tiếng: “Ở cùng chứ, đương nhiên là phải ở cùng rồi.”
 
Chúc Khải Sâm lắc lắc đầu, không thể hiểu nổi Chúc Ôn Thư đây là vịt chết mỏ vẫn còn cứng hay là như thế nào.
 
Hai người đã làm bạn bè nhiều năm như vậy rồi, nếu thật sự đã có bạn trai thì làm sao phải giấu?
 
Nếu như không có bạn trai, cần gì phải ở trước mặt anh ấy tỏ vẻ cứng rắn chứ?
 
Anh ấy nghĩ không ra cũng chẳng buồn nghĩ nữa, đứng dậy duỗi người.
 
“Được rồi, đi học thôi, cô Chúc năm mới vui vẻ nha.”
 
“Đương nhiên ——” Anh ấy quay đầu lại nói: “Nếu mà cậu cô đơn không có chỗ đi, thì cứ gọi điện thoại cho Tuyết Nhi, nhiều thêm một người là cậu cũng không nhiều lắm.”
 
Chờ Chúc Khải Sâm đi khuất, Chúc Ôn Thư lập tức gục vào trên bàn thở dài.
 
Đêm nay đúng là cô phải cô đơn thật.
 
Bạn bè hoặc là đồng nghiệp xung quanh người thì tổ chức liên hoan người thì đi hẹn hò, cô cũng ngượng ngùng chen một chân vào.
 
Còn bạn trai mới nhậm chức của cô… Lúc này còn đang phải tham gia buổi tập cho buổi biểu diễn đêm tất niên.
 
Sau khi tan học.
 
Ven đường giăng đèn kết hoa, náo nhiệt ồn ào, khắp nơi tràn đầy không khí năm mới.
 
Phóng mắt nhìn lại, ngay cả chó ở ven đường cũng đều có đôi đi qua đi lại.
 
Chúc Ôn Thư giống như một con mèo lưu lạc, chậm rì rì mà đi dọc theo đường phố trở về nhà.
 
Đẩy cánh cửa nhà ra, Chúc Ôn Thư thấy một chậu lan quân tử lẻ loi bay lượn trong gió nơi cửa sổ ban công không đóng chặt, vô cùng đồng cảm giống như bản thân mình cũng bị vậy.
 
Thật ra năm ngoái cô cũng vượt qua tết Nguyên Đán một mình.
 
Lúc ấy cô vừa mới nhận chức, lại gần dịp thi cuối kỳ, trong tay còn lại rất nhiều công việc, từ chối lời mời của bạn bè, một mình ở nhà vượt qua năm mới cùng với máy tính.
 
Nhưng năm nay, cảnh còn người mất, cô cảm thấy mình đúng là càng ngày càng nhạy cảm.
 
Thật ra thì cô cũng không cần cứ một hai nhất định Lệnh Sâm phải ở bên cạnh mình, chỉ là cảm thấy thời khắc từ năm cũ qua năm mới, muốn chính tai nghe anh nói một câu “năm mới vui vẻ” mà cũng không được, cho nên ít nhiều cũng có chút phiền muộn.
 
“Tại sao cậu đã về rồi?”
 
Giọng nói của Ứng Phi cắt ngang cảm xúc đa sầu đa cảm của Chúc Ôn Thư: “Cậu không đi ra ngoài chơi hả?”
 
Chúc Ôn Thư lắc đầu: “Không, cậu cũng ở nhà hả?”
 
“Vốn đã hẹn một người bạn rồi, kết quả cậu trai mà cô ấy theo đuổi đột nhiên tìm cô ấy, cho nên mình lại bị cho leo cây.”
 
Nói đến đây, Ứng Phi nghi ngờ quan sát Chúc Ôn Thư: “Không phải là cậu có… một chàng trai đang theo đuổi cậu hả? Không hẹn cậu đi à?”
 
Chúc Ôn Thư liếm môi, thành thật trả lời: “Bốn, năm tháng trước anh ấy đã có kế hoạch làm việc rồi, không thay đổi được.”
 
“Hả?”
 
Ứng Phi hỏi: “Cái công việc gì mà phải ở ngay lúc này chứ?”
 
“Làm công việc giải trí, phải làm một buổi tiệc tối.”
 
À… Vậy thì có thể hiểu được.
 
Ứng Phi không hỏi thêm nữa, hai người ở trong phòng im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên đều ngẩng đầu nhìn đối phương.
 
“Vậy thì hai chúng ta…”
 
“Đi ra ngoài ăn cơm đi?”
 
Hai người nói đi là đi, thừa dịp trước khi dòng xe cộ đông đúc mà ra khỏi nhà.
 
Nhưng hiển nhiên bọn họ đã xem nhẹ sức mạnh của năm mới. Còn chưa đến 6 giờ, các nhà ăn đã đầy ắp người.
 
Hai người đợi hai tiếng đồng hồ rồi mã vẫn chưa được ăn cơm, Ứng Phi đánh trống lui quân trước, nói về nhà ăn mì gói thôi.
 
Nhưng lại nghe bạn bè nói lúc này đường xá vô cùng đông đúc, hoàn toàn không thể lái xe đi được, ngay cả tàu điện ngầm cũng chật chội muốn chết.
 
Vì thế hai người đành phải tiếp tục chờ, đến tận lúc 9 giờ tối mới ăn được cơm tối.
 
Bởi vì số lượng khách rất nhiều, cửa hàng này lên đồ ăn rất chậm, Chúc Ôn Thư chờ đến tận 9 rưỡi mới được ăn miếng cơm đầu tiên.
 
Tiếng chuông điện thoại bên cạnh bàn vang lên vài tiếng, cô còn chưa kịp nuốt đồ ăn trong miệng xuống đã vươn tay cầm điện thoại.
 
Ứng Phi thấy dáng vẻ luống cuống của cô, lắc đầu cười cười.
 
[c]: [hình ảnh]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui