Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi

Cảnh tượng bên trong bức ảnh giống như là hậu trường của phòng phát sóng, hỗn loạn chen chúc, bóng dáng của chàng trai đang được trang điểm hắt vào gương, anh mặc áo khoác hoa lệ, trên tóc còn vương lại vài sợi pháo giấy nhỏ vụn màu xanh.
 
Thật ra Chúc Ôn Thư không thích loại phong cách này nhưng nếu Lệnh Sâm đã gửi ảnh thì cô cũng đành che đi lương tâm mà khen một câu.
 
[Chúc Ôn Thư]: Đẹp trai ghê!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[c]: ?
 
Sao hả, sức mạnh của rắm cầu vồng không đủ lớn ư?
 
Xem ra cần phải triển lãm giọng văn của giáo viên ngữ văn một phen rồi.
 
[Chúc Ôn Thư]: Anh đúng là ngọc thụ lâm phong! Khí vũ bất phàm! Phong lưu phóng khoáng! Phẩm mạo phi phàm!
 
[c]: Đây không phải anh.
 
Chúc Ôn Thư: “…”
 
Không phải anh thì anh gửi ảnh cho em làm cái gì.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 [c]: Quả nhiên.
 
[c]: Một ngày không gặp thôi mà em đã quên bạn trai em trông như thế nào rồi.
 
Gần như là khi nhận được hai tin nhắn này, lời mời gọi video của Lệnh Sâm cũng đã gửi qua đây.
 
Chúc Ôn Thư không hề nghĩ ngợi đã tắt video, lúc nhìn về Ứng Phi đang ngồi ở phía đối diện, còn hơi có cảm giác có tật giật mình.
 
[c]: ?
 
[Chúc Ôn Thư]: Em đang ăn cơm ở bên ngoài với bạn.
 
[c]: Ồ.
 
[c]: Vậy 11 giờ 40 em có thể về tới nhà không?
 
[Chúc Ôn Thư]: Chưa chắc.
 
[Chúc Ôn Thư]: 11 giờ 40 anh về rồi hả?
 
[c]: 11 giờ 40 anh mới lên hình.
 
[Chúc Ôn Thư]: ?
 
Đợi vài phút, phía bên kia mới trả lời lại một tin nhắn.
 
[c]: Vừa mới đánh nhau với Lệnh Hưng Ngôn một trận.
 
[Chúc Ôn Thư]: ?
 
[c]: Cái tin nhắn kia là anh ấy gửi.
 
Chúc Ôn Thư cúi đầu che miệng cười.
 
Cười một hồi, trực tiếp bò lên trên bàn cười tiếp.
 
“Được rồi đó.”
 
Ứng Phi ở đối diện ho khẽ một tiếng: “Trước mặt cậu còn có một con chó độc thân đang ngồi đấy.”
 
“Ặc… Xin lỗi nha.”
 
Chúc Ôn Thư ngồi thẳng dậy, ấn ấn khóe miệng: “Lần sau mình sẽ chú ý.”
 
Bởi vì trong lòng nhớ tới chương trình của Lệnh Sâm, bỗng nhiên Chúc Ôn Thư lại hơi hối hận khi ra ngoài ăn bữa cơm này, nên ở nhà canh TV mới phải.
 
Vì thế Ứng Phi vừa mới buông đũa xuống, Chúc Ôn Thư đã nói ngay: “Vậy chúng ta về nhà đi?”
 
“Được.” Ứng Phi nhìn thời gian, cau mày: “Đã hơn 10 giờ rồi, cũng không biết còn kẹt xe nữa không đây.”
 
Kẹt.
 
Đương nhiên là kẹt rồi.
 
Kẹt đến mức Chúc Ôn Thư và Ứng Phi đợi nửa giờ vẫn phải xếp hàng gọi xe trên phần mềm sau 304 người nữa.
 
Các cô lại thử đến trạm tàu điện ngầm, kết quả tàu điện ngầm còn kẹt đến mức trực tiếp nghỉ luôn.
 
Hai người đứng ở ga tàu điện ngầm, gió lạnh thổi qua, mắt to trừng mắt nhỏ.
 
“Làm sao bây giờ?”
 
“Đi bộ về đi?”
 
“Bảy km…”
 
“Vậy thì chờ đi.”
 
Mắt thấy đã sắp 11 giờ, trong lòng Chúc Ôn Thư biết chắc là có lẽ mình không về kịp giờ phát sóng của Lệnh Sâm, không nhịn được đứng ở ven đường thở dài.
 
“Sớm biết vậy đã không ra ngoài rồi.” Trong lòng Ứng Phi cũng nhớ thương buổi biểu diễn của Diệp Thiệu Tinh, tính tình cũng bắt đầu nóng nảy: “Cậu nói mấy đôi tình nhân kia, ngày lễ lớn như vậy mà không ở nhà lăn giường lại chạy ra chen chúc cái gì thế không biết!”
 
“…”
 
Chúc Ôn Thư không nói chuyện, mà yên lặng nhìn điện thoại.
 
Đêm nay người đăng bài trên trang cá nhân nhiều hơn bình thường rất nhiều, Chúc Ôn Thư lướt lướt, thấy vài phút trước Thi Tuyết Nhi cũng đã đăng một vài.
 
[Thi Tuyết Nhi]: Đường Trường Hưng bị hỏng rồi, mọi người đừng đi sang bên này [phát điên] có thể phái một cái máy bay trực thăng đến dẫn tôi đi không, tôi còn muốn về nhà xem buổi biểu diễn cuối năm nữa!
 
Chúc Ôn Thư bình luận vào bài đăng của cô ấy một câu: [Tôi cũng vậy.]
 
Không tới vài phút, Thi Tuyết Nhi đã gửi tin nhắn riêng cho cô.
 
[Thi Tuyết Nhi]: Cậu cũng bị kẹt ở đường Trường Hưng hả?
 
Vốn ý Chúc Ôn Thư muốn nói là mình “Cũng muốn về nhà xem buổi biểu diễn tất niên” nhưng khi thấy tin nhắn của Thi Tuyết Nhi, cô ngẩng đầu lên liếc qua biển báo giao thông.
 
Lại đúng là như thế.
 
[Chúc Ôn Thư]: Tôi ở ga tàu điện ngầm của đường Trường Hưng này.
 
Thi Tuyết Nhi lập tức gọi điện thoại đến.
 
Vừa nghe máy, Chúc Ôn Thư đã nghe thấy tiếng ồn ào.
 
“Cô Chúc à, cậu đi tàu điện ngầm hả? Đêm nay tàu điện ngầm ngừng chạy rồi!”
 
“Tôi biết.”
 
Chúc Ôn Thư nói: “Tôi đang đợi xe nè, mãi không thấy đến.”
 
“Đêm nay chắc chắn là không gọi được xe đâu. Như vậy đi, cậu cứ đứng ở đó đừng nhúc nhích, chúng tôi vượt qua một ngã tư đằng trước nữa là đến, tiện đường đến chỗ cậu luôn.”
 
Vốn Chúc Ôn Thư đã muốn đồng ý rồi nhưng nghĩ lại thôi, bên này còn có đối thủ một mất một còn của Thi Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh đây, vì thế nói: “Không cần đâu, phiền lắm, bọn tôi chờ một chút…”
 
“Ôi dào, có gì đâu mà phiền, chúng tôi đã lái xe đến đó rồi, cậu cứ chờ đó.”
 
“Này ——”
 
Khi nói chuyện, quả nhiên Chúc Ôn Thư đã nhìn thấy một chiếc Audi màu trắng ở ngã tư cách đó không xa đang đi qua đây, đang chậm chạp nhích đến.
 
Mà Thi Tuyết Nhi mở cửa sổ thò đầu ra, điên cuồng vẫy tay với cô.
 
“…”
 
Vài phút sau, xe chạy đến bên đường.
 
Thi Tuyết Nhi vươn đầu, đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy Ứng Phi đang đứng bên cạnh, giật nảy cả người.
 
Nhưng vẫn mở miệng nói: “Cô Chúc lên xe đi, đứng ở bên ngoài lạnh lắm.”
 
Ứng Phi đương nhiên cũng nhìn thấy Thi Tuyết Nhi nhưng cô ấy không nói câu nào mà chỉ quay mặt nhìn đám người ở đầu kia.
 
“Vậy…”
 
Chúc Ôn Thư nhìn Ứng Phi, lại nhìn Thi Tuyết Nhi, nhất thời không biết nên làm sao cho ổn.
 
“Cậu đi theo bọn họ đi.”
 
Ứng Phi nói: “Mình chờ thêm chút nữa.”
 
“Thôi, mình với cậu ra ngoài cùng nhau mà.”
 
Chúc Ôn Thư quay đầu nói với Thi Tuyết Nhi: “Bọn tôi vẫn nên chờ thêm…”
 
“Chờ cái gì mà chờ!”
 
Chúc Khải Sâm bị kẹt xe đến nóng nảy: “Hôm nay trời lạnh như vậy, các cậu muốn chờ ở chỗ này đến hừng đông hả? Nhanh lên xe đi! Phía trước đang di chuyển kìa!”
 
Thấy Ứng Phi vẫn cứng đầu, Thi Tuyết Nhi chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, chống cằm, cười tủm tỉm nói: “Không lên xe thật hả? Nhiệt độ đêm nay đang hạ xuống đấy, chờ mấy tiếng nữa thì trực tiếp biến thành người tuyết luôn.”
 
Giằng co một lúc lâu sau, Chúc Ôn Thư kéo tay áo Ứng Phi: “Vậy…”
 
“Đi thôi.”
 
Ứng Phi đột nhiên cất bước tiến lên mở cửa xe, nhanh như chớp ngồi xuống: “Cảm ơn nha.”
 
Thi Tuyết Nhi từ từ xoay người: “Không khách sáo, con người tôi từ trước đến nay rất rộng rãi.”
 
Chúc Khải Sâm tuy rằng là thẳng nam nhưng cũng cảm giác được bầu không khí giữa hai người này không khí dường như không đúng lắm.
 
Chờ Chúc Ôn Thư ngồi trên xe, anh ấy đưa mắt ra hiệu với Chúc Ôn Thư nhưng cô không nói thêm câu gì mà còn làm một động tác kéo khóa ngậm miệng, ý bảo anh ấy cũng đừng nói chuyện lung tung.
 
Một xe người cứ im lặng như vậy mà nhích từng tí một, qua nửa tiếng mới nhích được 200 mét.
 
Nhưng ít nhất trên xe còn có máy sưởi, không phải chịu lạnh.
 
Chúc Ôn Thư lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã 11 giờ 35.
 
Xem tình hình trên xe lúc này, cô cũng không tiện lấy điện thoại ra xem buổi biểu diễn tất niên.
 
Haizz.
 
Thật là phức tạp.
 
Vừa nghĩ đến đây, cô thấy Thi Tuyết Nhi ngồi ghế trước lại vô cùng tự nhiên móc điện thoại ra, mở video buổi biểu diễn lên.
 
Mở loa to còn không nói, lại còn lẩm bẩm: “Tại sao Lệnh Sâm của chúng ta còn chưa xuất hiện chứ?”
 
“Ài, 11 rưỡi rồi, nên lên sân khấu rồi.”
 
Chúc Khải Sâm dỗ dành cô ấy: “Người nổi tiếng, là phải xuất hiện sau cùng.”
 
Chúc Ôn Thư ho nhẹ, không ai thèm để ý đến cô, vì thế cô đành phải lấy điện thoại ra đóng vai người qua đường.
 
Tin nhắn của Lệnh Sâm vừa lúc cũng gửi qua.
 
[c]: Về đến nhà chưa?
 
[c]: Anh chuẩn bị lên sân khấu rồi.
 
“Đúng vậy, quá nổi tiếng, không còn cách nào khác cả.”
 
Thi Tuyết Nhi còn đang lẩm bẩm nói: “Những cái tiết mục linh tinh vớ vẩn kia cũng đã kết thúc rồi, hẳn là Lệnh Sâm đang ở sau hậu trường chuẩn bị lên sân khấu rồi nhỉ?”
 
Ứng Phi ở ghế sau thình lình nói: “Cũng có thể là ở hậu trường nói lời âu yếm với chị dâu nhà cô không chừng đó.”
 
Tay của “Chị dâu” chính gốc run lên, điện thoại thiếu chút nữa đã rơi xuống đất.
 
Nhưng lúc này bên trong xe không ai chú ý tới hành động của cô.
 
Thi Tuyết Nhi quay đầu lại cười: “Chị dâu thì làm sao? Mấy fans chúng tôi còn ước gì Lệnh Sâm nhanh chóng yêu đương đấy, chờ đến lúc anh ấy kết hôn chúng tôi sẽ đốt pháo hoa ba ngày cho anh ấy, dù sao anh ấy cũng dựa vào thực lực để ăn cơm, lại là idol nổi tiếng, chẳng lẽ chúng tôi còn ngu ngốc mà mơ tưởng anh ấy vẫn là xử nam hả?”
 
Nói xong, cô hất cằm với Chúc Ôn Thư: “Đúng không, cô Chúc?”
 
“Hả?”
 
Chúc Ôn Thư bị điểm danh, nói: “Làm sao tôi biết anh ấy có phải xử nam hay không?”
 
“…”
 
Trong xe nháy mắt lặng ngắt như tờ, Thi Tuyết Nhi phì cười: “Cô Chúc à, cô biết bắt trọng điểm ghê.”
 
Chúc Khải Sâm ở bên cạnh ngây ngốc quay đầu lại vỗ vào bả vai Thi Tuyết Nhi: “Cục cưng à, em xem kìa, màn hình lớn bên kia đang phát chương trình tất niên cuối năm đó.”
 
Tất cả mọi người trong xe đều quay sang nhìn về bên đường.
 
Con đường này ở ven sông, một bên là đường đi, một bên là quán ăn đêm bên bờ sông.
 
Một cửa hàng bên cạnh đường ngồi đầy người, chủ quán bày một cái máy chiếu, đang chiếu buổi biểu diễn tất niên.
 
“A! A! Lệnh Sâm ra rồi!” Cả người Thi Tuyết Nhi sắp đè lên người Chúc Khải Sâm: “Anh tránh ra chút coi! Đừng chắn em!”
 
Dòng người trong quán ăn khuya náo nhiệt ồn ào, chen chúc xô đẩy, có người đang uống rượu, có người đang luyện quyền, có người đang nhìn màn hình lớn.
 
Cách nửa con phố, trong xe không nghe thấy rõ âm thanh của chương trình, chỉ có thể nhìn thấy hình người.
 
Cũng phải thôi.
 
Chúc Ôn Thư cong khóe môi, tầm mắt lướt qua đám người rộn ràng nhốn nháo vừa “Xem” xong ba bài hát của Lệnh Sâm.
 
Chờ đến khi anh xuống sân khấu, năm nay chỉ còn vài phút cuối cùng.
 
Toàn bộ sáu MC lên trên sân khấu nói lời chúc mừng, quán ăn khuya cũng không còn ai nhìn màn hình lớn nữa.
 
Cho đến khi bắt đầu đếm ngược, toàn bộ con phố lại náo nhiệt hơn, lại ầm ĩ rất đồng đều.
 
“10, 9, 8, 7…”
 
Dần dần, người qua đường và trong quán ăn khuya đều đếm ngược theo MC trong TV.
 
“6, 5, 4…”
 
Tất cả mọi người bị không khí sở lây nhiễm, ngay cả Ứng Phi vẫn luôn lạnh mặt cũng ghé vào cửa sổ xe nhìn chằm chằm lên bầu trời, vẻ mặt cũng thả lỏng.
 
“3, 2…”
 
Một tiếng đếm ngược cuối cùng rơi xuống, trên bầu trời nở rộ pháo hoa rực rỡ, chiếu xuống mặt sông khiến nó trở nên rực rỡ lung linh.
 
“Năm mới vui vẻ!”
 
Trong xe, ngoài xe, tất cả đều hô lên những lời này.
 
Thi Tuyết Nhi cười cong mắt, quay đầu nói với những người ngồi ghế sau: “Chúc mọi người năm mới vui vẻ!”
 
Ứng Phi sửng sốt, giọng nói cứng đờ: “Năm mới vui vẻ.”
 
Chúc Ôn Thư mải cúi đầu, gửi tin nhắn cho Lệnh Sâm.
 
[Chúc Ôn Thư]: Chúc anh năm mới vui vẻ ^^
 
Lại ngẩng đầu, nhìn về phía màn hình lớn, màn ảnh đang đảo qua hàng ghế khách mời.
 
Khi máy quay dừng lại ở khuôn mặt Lệnh Sâm, anh quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt sâu thẳm.
 
Dường như xuyên qua màn ảnh, xuyên qua khoảng cách xa xôi, nhìn thẳng vào người người nào đó đang ở trước màn hình TV.
 
Anh giật môi, lại nghe không thấy tiếng.
 
“Có phải Lệnh Sâm vừa nói chuyện không thế? A?” Thi Tuyết Nhi lay lay bả vai Chúc Khải Sâm: “Anh ấy nói cái gì?! Em không nhìn ra được!”
 
Chúc Khải Sâm: “Không nói, anh ta cũng không mở microphone mà.”
 
“Anh ấy nói…”
 
Chúc Ôn Thư nghiêng đầu, ánh mắt còn dừng lại trên màn hình lớn nhưng hình ảnh đã biến thành pháo hoa trên bầu trời: “Năm mới vui vẻ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui