Sáng sớm ngày đầu năm mới, vì tránh việc đi ra ngoài vào đúng giờ cao điểm, Chúc Ôn Thư đã đến nhà ga từ sớm.
Cả thành phố dường như vẫn còn chưa tỉnh lại sau đêm cuồng hoan, mấy hôm nay thời tiết âm u, hành khách trên xe cũng nghiêng nghiêng ngả ngả.
Chúc Ôn Thư xem như là người duy nhất có chút sức sống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên không phải bởi vì tinh thần tốt, mà là cô đã suýt chút nữa bỏ lỡ thời gian tàu chạy.
Tối hôm qua khi cô về đến nhà rửa mặt xong đã là 1 giờ 30 sáng, ngày thường có bận đến lúc này thì chắc chắn cô sẽ lăn lên giường ngủ ngay nhưng hôm nay Chúc Ôn Thư vẫn cầm điện thoại lướt một lát.
Không thấy tin nhắn trả lời của Lệnh Sâm, cô biết chắc là anh vẫn đang bận.
Nhưng lại không dám gọi điện qua, sợ quấy rầy công việc của anh.
Đợi khoảng chừng hai mươi phút, mí mắt Chúc Ôn Thư thật sự không chịu nổi nữa, cô dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Trước khi mất đi ý thức, cô vẫn đang nghĩ, yêu đương đúng là việc dày vò người mà, ngay cả thói quen làm việc và nghỉ ngơi cũng bị đảo lộn.
Vì thế ngày hôm sau, khi thức dậy Chúc Ôn Thư cảm thấy mình hơi bị sái cổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc cô lên xe, trên xe không còn thừa nhiều ghế trống lắm.
Chúc Ôn Thư ngồi vào hàng ghế cuối cùng, cất gọn đồ của mình xong mới móc điện thoại ra.
Mở khung chat của Lệnh Sâm ra, tin nhắn trên đó vẫn dừng lại ở tin nhắn “năm mới vui vẻ ^^” mà cô gửi đi kia, giống như trước khi cô ra khỏi nhà, vẫn không có tin nhắn trả lời.
Chúc Ôn Thư xoa cổ, tiếng nói chuyện điện thoại của một cô gái ngồi ở hàng ghế phía sau dần dần to lên.
“Cái gì mà đã rời giường hay chưa, em đã lên xe rồi!”
Giọng điệu của cô gái kia mang theo vẻ tức giận: “Anh có thể quan tâm đến em một chút được không hả? Uống rượu gì mà cả đêm không thèm trả lời tin nhắn của em?”
“À, điện thoại hết pin, hết pin thì anh không biết sạc vào hả?”
Chúc Ôn Thư không muốn nghe trộm chuyện nhà người ta nhưng giọng nói của cô gái ngồi ở hàng ghế phía sau càng lúc càng lớn.
Cô đột nhiên cảm thấy hơi buồn, lại nhìn điện thoại lần nữa, mấy người bạn mà ngày thường không quen thân lắm với cô cũng đều gửi lời chúc vào sáng sớm ngày đầu năm mới.
Chúc Ôn Thư lướt xuống bên dưới, lướt xuống nữa lại đột nhiên phát hiện Lệnh Hưng Ngôn đã gửi rất nhiều tin nhắn cho cô.
Cô khẩn trương lên theo bản năng, nghĩ thầm có phải Lệnh Tư Uyên xảy ra chuyện gì rồi không.
Tin nhắn đầu tiên là gửi đến vào lúc hai giờ sáng.
[Lệnh Hưng Ngôn]: Ngủ chưa?
[Lệnh Hưng Ngôn]: Bận xong rồi, chuẩn bị quay về khách sạn.
[Lệnh Hưng Ngôn]: Điện thoại của anh hỏng rồi, không mở nguồn được, tạm thời mượn điện thoại dùng tạm.
Hơn nửa giờ sau.
[Lệnh Hưng Ngôn]: Đã đến khách sạn.
[Lệnh Hưng Ngôn]: Ngày mai phải quay bù một chương trình gấp, vé máy bay quay về Giang Thành sửa thành buổi chiều.
Lại qua nửa giờ.
[Lệnh Hưng Ngôn]: Ngủ.
[Lệnh Hưng Ngôn thu hồi một tin nhắn]
[Lệnh Hưng Ngôn]: Thôi vậy, điện thoại của người khác, anh phải nói chuyện kiềm chế chút.
[Lệnh Hưng Ngôn]: Câu năm mới vui vẻ nói với em đó, em nghe thấy không?
Bởi vì dậy sớm cho nên đầu óc hơi ngáo, Chúc Ôn Thư nhìn đi nhìn lại mấy tin nhắn này đến hai lần mới ý thức được, đây là tin nhắn Lệnh Sâm gửi cho cô.
Cô quay đầu về phía cửa sổ xe, đưa lưng về phía người ngồi ghế bên.
Cô rất muốn biết cái tin nhắn Lệnh Sâm thu hồi kia là nói gì.
Nhưng ngại việc đây là điện thoại của người khác, Chúc Ôn Thư cũng chỉ có thể kiềm chế một chút.
[Chúc Ôn Thư]: Nghe thấy.
Vài phút sau, phía bên kia trả lời lại một tin nhắn.
[Lệnh Hưng Ngôn]: ?
[Chúc Ôn Thư]: ?
[Lệnh Hưng Ngôn]: Cô Chúc, cô nghe thấy cái gì?
Chúc Ôn Thư: “…”
Xem ra là vật về chủ cũ rồi, còn may mà mình không nói lung tung.
[Chúc Ôn Thư]: Không có gì, Lệnh Sâm cầm điện thoại của anh gửi tin nhắn cho tôi, tôi trả lời lại thôi.
[Lệnh Hưng Ngôn]: ? Nó lấy điện thoại của tôi hả? Đệch, tôi nói mà, buổi sáng lúc tôi dậy lại thấy điện thoại ở phòng khách!
[Lệnh Hưng Ngôn]: Nó còn xoá hết lịch sử đi rồi cơ!
[Chúc Ôn Thư]: Đừng kích động, chưa nói cái gì.
[Lệnh Hưng Ngôn]: Vậy là tốt rồi, điện thoại này của tôi vẫn còn trong sáng đó.
[Chúc Ôn Thư]: Vậy điện thoại của anh ấy có thể sử dụng chưa?
[Lệnh Hưng Ngôn]: Chịu thôi, lúc về có thời gian lại mua cái mới, cũng đã dùng đã nhiều năm rồi, mà nó cứ một hai phải chờ đến hỏng rồi mới đổi.
[Chúc Ôn Thư]: Vậy phiền anh nói với anh ấy một tiếng là tôi đã lên xe rồi.
[Lệnh Hưng Ngôn]: … Được thôi, chờ nó tỉnh ngủ tôi sẽ chuyển lời cho.
-
Thời gian sau đó, Chúc Ôn Thư không nhận được tin nhắn nào của Lệnh Sâm nữa nhưng cũng không còn cảm giác buồn bã kia nữa.
Cô về nhà ba mẹ ăn cơm trưa trước, buổi chiều sẽ ra khỏi nhà đi dạo phố với mẹ.
Cơm chiều theo như mọi năm là ăn ở nhà ông bà nội, đêm nay ông bà nội có một hội diễn văn nghệ, không ăn được mấy miếng đã cùng nhau buông đũa vội vã đi tập hợp. Mà ba mẹ Chúc Ôn Thư cũng có nhóm bạn bè, vội vàng ra khỏi nhà.
Chúc Ôn Thư một mình ở lại nhà ông bà nội rửa chén thu dọn phòng bếp sạch sẽ, ngồi ở phòng khách mở TV ra, đột nhiên lại hơi có chút mê mang.
Sớm biết như vậy thì cô đã đem máy tính về, còn có thể tìm chút chuyện cho bản thân làm.
Qua một lát, Chúc Ôn Thư đang lo không có nơi đi nhận được tin nhắn của một người bạn thời cấp ba.
[Trần Huyên Viện]: Cậu ăn xong chưa? Chúng tớ chuẩn bị đi hát karaoke, cậu tới không?
[Trần Huyên Viện]: Tới ngồi một lúc đi mà, đã lâu không gặp rồi.
Buổi sáng hôm qua Trần Huyên Viện đã hỏi Chúc Ôn Thư là tết Nguyên Đán có muốn cùng nhau ăn một bữa cơm hay không, đều là mấy người bạn cũ vẫn còn ở lại Hối Dương.
Chúc Ôn Thư lấy lý do là mình muốn ăn cơm với người nhà để từ chối.
Lúc này Trần Huyên Viện lại hỏi tiếp, quan hệ của hai người lúc còn học cấp ba thật ra cũng không tồi, Chúc Ôn Thư không từ chối nữa, cầm theo túi xách ra khỏi nhà gọi xe.
Trên đường, cô lấy điện thoại ra, sau khi cân nhắc một lúc lâu mới gửi một tin nhắn nhớ Lệnh Hưng Ngôn.
[Chúc Ôn Thư]: Anh Lệnh à, phiền anh chuyển lời cho Lệnh Sâm là tôi và mấy người Trần Huyên Viện đi hát Đài Bắc Kim chơi ^^ chắc khoảng 10 giờ sẽ về nhà.
[Lệnh Hưng Ngôn]: ?
[Lệnh Hưng Ngôn]: … Nó nói đã biết.
Qua một lát.
[Lệnh Hưng Ngôn]: Tôi vừa rảnh một cái là sẽ không dừng ngựa đi mua điện thoại cho Lệnh Sâm ngay.
[Lệnh Hưng Ngôn]: Mua mẹ nó mười cái!
-
Tới rồi quán karaoke, người ngồi ở đó đúng là chỉ có mấy người bạn học lúc trước.
Chỉ là không ngờ, Doãn Việt Trạch cũng ở đó.
Chúc Ôn Thư nhìn thấy anh ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao thì quan hệ của anh ta và bạn học cũ đều khá tốt.
Nhưng thật ra Doãn Việt Trạch lại hơi ngơ ngác, giơ tay nhìn về phía Chúc Ôn Thư ở cạnh cửa, thật lâu không nhúc nhích.
Cho đến tận khi điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay anh ta rơi bớt chút tàn thuốc xuống, anh ta mới vội vàng ngồi xuống.
Trần Huyên Viện vội vàng đứng dậy từ chỗ ngồi, kéo Chúc Ôn Thư đi về một phía khác, cũng nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Tớ không biết bọn họ gọi Doãn Việt Trạch, anh ta vừa mới đến, tớ còn chưa kịp nói cho cậu biết.”
Thấy Trần Huyên Viện căng thẳng như vậy, Chúc Ôn Thư ngược lại cười an ủi cô ấy: “Không sao đâu.”
“À… Vậy là tốt rồi.”
Trần Huyên Viện ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại vẫn rất hối hận.
Vốn dĩ hôm nay cô ấy gọi Chúc Ôn Thư lại đây là muốn hóng hớt chuyện của cô và Lệnh Sâm một chút, từ sau buổi biểu diễn, các bạn học ngầm nói chuyện mấy lần nhưng vẫn không được một đáp án chắc chắn, cũng không có ai không biết xấu hổ mà đi hỏi thẳng người trong cuộc.
Thật vất vả mới bắt được cơ hội, lại bị một tên Doãn Việt Trạch chặn ngang, bọn họ làm sao còn có thể mở miệng hóng hớt được nữa?
Sau khi Chúc Ôn Thư ngồi xuống, mấy người bạn học cũ đều ra vẻ không hiếu kỳ chút nào, ai nói chuyện thì vẫn nói chuyện, ai ca hát thì cứ ca hát. Ngay cả thái độ Doãn Việt Trạch cũng khác thường, dường như không nhìn thấy Chúc Ôn Thư vậy.
Vì thế không khí của cuộc gặp mặt này bắt đầu trở nên rất kỳ lạ, Chúc Ôn Thư rõ ràng có thể cảm giác được bạn học bên cạnh ngo ngoe rục rịch muốn nói lại thôi, mấy bạn nam lại cố tình vây quanh Doãn Việt Trạch nói chuyện, sợ anh ta rơi vào thế cô đơn.
Như vậy cũng tốt, ít nhất tránh cho việc phải xấu hổ giống như lần trước khi liên hoan với Từ Quang Lượng.
Hai tiếng sau, Chúc Ôn Thư đã bắt đầu mệt rã rời, đúng lúc này có tiếng chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ.
Trong phòng riêng rất ồn, Chúc Ôn Thư đi ra ngoài nhận điện thoại nhưng trên hành lang nhỏ vẫn có người đến người đi.
Trong hoàn cảnh ồn ào, Chúc Ôn Thư mở miệng nói: “A lô, xin hỏi là ai đó?”
“Bạn trai em.”
“…”
Tuy rằng người đi trên hành lang không có thể biết được ai gọi điện thoại đến cho cô nhưng sống lưng Chúc Ôn Thư vẫn giống như bị mạnh mẽ đè vào vậy, dây thần kinh cả người căng chặt, âm lượng khi nói chuyện cũng nhỏ lại.
“Anh mua điện thoại mới rồi hả?”
“Còn chưa kịp mua, mượn điện thoại của tài xế gọi cho em đó.”
Lệnh Sâm nói: “Anh đến Hối Dương rồi.”
“Hả?”
Phản ứng đầu tiên của Chúc Ôn Thư là ngạc nhiên, nghĩ lại cũng cảm thấy hợp lý: “Anh trở về ăn tết với người nhà hả?”
Đầu kia điện thoại im lặng một lát.
Lúc Lệnh Sâm nói tiếp, giọng điệu đã không nhẹ nhàng giống như vừa rồi nữa.
“Anh đã không còn người thân nào ở Hối Dương nữa.”
“Anh chỉ tới gặp em thôi.”
Trái tim Chúc Ôn Thư trầm xuống, lúc đang không biết nói gì, lại nghe thấy anh nói: “Còn ở chỗ đó hả? Chắc khoảng chừng mười phút nữa anh sẽ đến nơi.”
“Vậy thì em ra ngoài cửa chờ anh!”
Chúc Ôn Thư nói xong liền chuẩn bị trở về lấy túi xách, vừa đẩy cửa ra, ánh mắt cô bỗng lóe lên, nói tiếp: “Chuyện đó… Em nói với anh chuyện này, anh đừng nghĩ nhiều.”
Lệnh Sâm: “Ừm?”
Chúc Ôn Thư: “Hôm nay Doãn Việt Trạch cũng ở đây.”
“…”
Sau một lúc lâu, Lệnh Sâm ‘a’ một tiếng thật dài: “Anh có gì mà nghĩ nhiều chứ.”
“Hay là…” Anh không chút để ý mà nói: “Anh ở trên xe chờ thêm lát nữa?”
“…”
Chúc Ôn Thư không nói hai lời đẩy cửa đi vào, cầm túi xách lên rồi chào tạm biệt mọi người.
Vốn dĩ thời gian cũng không còn sớm, mọi người cũng không giữ cô lại. Chúc Ôn Thư liền hấp tấp xách túi lên rồi chạy đi ra ngoài.
Hối Dương không thể so với Giang Thành, mật độ dân cư ít hơn nhiều, quán karaoke này lại nằm trên khu thương mại mới phát triển, ven đường không có mấy người đi đường.
Chúc Ôn Thư đợi ở cửa chốc lát, quả nhiên kia chiếc xe thương vụ quen thuộc kia dừng lại ở bên đường đối diện.
Dù sao đã qua năm mới, cũng coi như hai năm không gặp nhau rồi, Chúc Ôn Thư hơi gấp không chờ nổi, không kịp chờ xe quay đầu lại đã tính đi qua lối đi bộ.
Vừa mới nhấc chân, phía sau lại có người gọi cô lại.
Vừa nghe giọng nói này, niềm vui trên mặt Chúc Ôn Thư nháy mắt tan biến, đổi thành nụ cười đoan trang lại xa cách.
“Có việc gì vậy?”
Doãn Việt Trạch vắt áo khoác ở khuỷu tay, chỉ mặc một cái áo hoodie, nhìn qua có chút gầy gò.
Anh ta đi đến trước mặt Chúc Ôn Thư, cách xa nửa mét, rũ mắt nói: “Hỏi em chuyện này.”
Chúc Ôn Thư: “Chuyện gì?”
“Tôi không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là quan tâm thôi.” Doãn Việt Trạch nói: “Bây giờ em và Lệnh Sâm đang yêu nhau đúng chứ?”
Kỳ thật khi Chúc Ôn Thư bị anh ta gọi lại đã có dự cảm rằng anh ra sẽ hỏi chuyện này, cho nên cũng không cảm thấy bất ngờ lắm, chỉ mỉm cười.
Doãn Việt Trạch nhìn ra đáp án, thở dài một hơi trong đêm lạnh.
Chúc Ôn Thư cho rằng đề tài đến đây đã dừng lại, lúc đang muốn đi, Doãn Việt Trạch lại gọi cô lại.
Anh ta hơi nhíu mày, là vẻ mặt Chúc Ôn Thư đã từng nhìn thấy.