Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi

“Chúc Ôn Thư, em biết em đang làm gì không?”
 
Chúc Ôn Thư ngậm miệng không nói, ngơ ngẩn nhìn anh ta hồi lâu, mới hỏi: “Có ý gì?”
 
“Tuy rằng bây giờ chúng ta không phải người yêu của nhau nữa nhưng tôi vẫn hy vọng em sống tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khóe miệng Doãn Việt Trạch khẽ cong lên: “Mà không phải là nhảy vào một cái bẫy ngọt ngào.”
 
Vẻ mặt Chúc Ôn Thư dần dần nghiêm trọng, không nói gì, trong mắt lại có thêm chút nghi ngờ.
 
“Không hiểu sao?” Doãn Việt Trạch nói: “Em biết Lệnh Sâm là người nào không? Em có gánh nổi hậu quả khi làm người yêu của anh ta không?”
 
“…”
 
Sau một lúc lâu, Chúc Ôn Thư quay đầu đi bật cười.
 
Dù sao thì người trước mắt là người đã theo đuổi cô tận hai, ba năm, mặc dù đã chia tay rất lâu rồi nhưng Chúc Ôn Thư vẫn phải có hiểu cơ bản về anh ta.
 
Vốn dĩ cô không tính nhắc lại chuyện xưa với Doãn Việt Trạch nhưng những lời đêm nay anh ta nói ra thật sự khiến cô tức giận.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc mới ở bên nhau mấy tháng cô đã nhận ra hai người không hợp nhau, cũng chỉ là xuất phát từ trực giác của bản thân. Lúc ấy Doãn Việt Trạch hỏi cô tại sao lại không hợp, cô hoàn toàn không nói rõ được là nguyên nhân gì, chỉ cảm thấy là mình đã phụ tấm lòng của người ta.
 
Cho đến sau này khi dần nhiều tuổi lên, cũng hiểu rõ hơn về bản tính của con người, cô mới hiểu được vì sao hai người lại không hợp.
 
“Doãn Việt Trạch.” Chúc Ôn Thư đột nhiên mở miệng nói: “Anh biết lúc trước tại sao tôi lại nói chúng ta không hợp không?”
 
Ánh mắt Doãn Việt Trạch dại ra, ngẩn ngơ nhìn Chúc Ôn Thư, hiển nhiên không ngờ cô sẽ nhắc tới chuyện này.
 
“Lúc điền vào đơn xin học đại học, tôi nói tôi thích trẻ con, muốn làm giáo viên tiểu học, anh đã nói như thế nào nhỉ?”
 
Đương nhiên Doãn Việt Trạch nhớ rõ, bởi vì đó là lần đầu tiên anh ta xảy ra tranh chấp với Chúc Ôn Thư.
 
Lúc ấy anh ta nói một câu giống y như câu vừa nãy.
 
“Anh hỏi tôi có biết chính mình đang làm gì không? Anh hỏi tôi có hiểu được điểm của tôi có thể đến học ở một ngôi trường đại học tốt hơn nữa không, sau này có thể làm luật sư, làm nhà ngoại giao, cũng có thể làm giáo sư đại học, cái nghề giáo viên tiểu học này hoàn toàn không xứng với tôi.”
 
Sở dĩ Chúc Ôn Thư còn nhớ rõ như vậy, cũng là vì lần đầu tiên mơ ước nhiều năm của cô bị người khác phủ định, lại còn là bạn trai của cô. Lúc ấy đúng là cô đã cảm thấy mê mang mất một thời gian.
 
“Tận khi trưởng thành tôi mới hiểu được, đâu phải anh cảm thấy cái nghề giáo viên tiểu học không xứng với tôi, mà anh cảm thấy không xứng với anh mới phải.”
 
“Bởi vì bản thân anh giỏi giang, gia cảnh và ngoại hình mọi thứ đều xuất sắc, cho nên anh hy vọng bạn gái của anh cũng phải hoàn hảo giống như anh vậy. Tôi chỉ giống như một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ được anh tỉ mỉ nâng niu. Tôi cũng không dám lộ ra bất kỳ khuyết điểm gì, ngay cả chuyện tôi thích xem mấy bộ phim thần tượng Mary Sue máu chó cũng không dám nói cho anh biết, mỗi ngày xem mấy bộ phim văn nghệ nhàm chán với anh, anh nói xem tôi có mệt không?”
 
Khi Chúc Ôn Thư nói đến đây, chiếc màu đen xe thương vụ kia của Lệnh Sâm đã quay đầu lại đây, đỗ ở ven đường.
 
Nhưng anh không xuống xe, cũng không kéo cửa sổ xe xuống.
 
“Tôi biết anh đối xử rất tốt với tôi nhưng tôi thật sự không có lỗi gì với anh cả.”
 
Chúc Ôn Thư thản nhiên mà nhìn vào đôi mắt của anh ta: “Cũng đừng nói Lệnh Sâm, thật ra anh mới là cái bẫy ngọt ngào kia.”
 
Không biết Doãn Việt Trạch nghĩ gì mà không nói gì nữa.
 
Chúc Ôn Thư bước đi hai bước ra ven đường, nghĩ đến cái gì, lại quay đầu lại nói: “Còn nữa, sau này anh cũng đừng lấy thân phận bạn bè nhúng tay vào chuyện của tôi. Đáp án của tôi vẫn giống như năm đó, con đường mà tôi chọn thì tự tôi sẽ chịu trách nhiệm với nó.”
 
“Thì ra là vậy.”
 
Ánh mắt Doãn Việt Trạch hơi lóe lên, cười lạnh rồi nói tiếp: “Vậy em có biết ba của Lệnh Sâm là một người mắc bệnh tâm thần không?”
 
Đôi mắt Chúc Ôn Thư đột nhiên trợn to, nhìn chằm chằm Doãn Việt Trạch thật lâu.
 
Tâm thần, người bệnh?
 
Thấy Chúc Ôn Thư ngạc nhiên như vậy, Doãn Việt Trạch bước đến gần cô một bước: “Em có thể chắc chắn sẽ không di truyền không?”
 
Thật ra những lời sau đó hoàn toàn không lọt vào tai Chúc Ôn Thư nữa, bốn chữ “Bệnh nhân tâm thần” vẫn còn xoay vòng trong đầu cô.
 
“Ông ấy…”
 
Chúc Ôn Thư vừa mới nói một chữ, chiếc xe ven đường kia đã mở cửa.
 
Cô quay đầu theo bản năng, thấy người đàn ông trong xe bước xuống, không đội mũ cũng không đeo khẩu trang, cứ trắng trợn táo bạo như vậy mà đi về phía cô.
 
“Nói chuyện xong chưa em?”
 
Lệnh Sâm đứng bên cạnh Chúc Ôn Thư, cúi đầu hỏi cô.
 
Chúc Ôn Thư hơi bất đắc dĩ, dáng vẻ này của bọn họ có chỗ nào giống như đang “Nói chuyện phiếm” hả?
 
“… Nói xong rồi.”
 
“Ừ.”
 
Lệnh Sâm nắm chặt tay Chúc Ôn Thư, quay đầu nhìn về phía Doãn Việt Trạch: “Vậy chúng tôi đi trước.”
 
Thấy Doãn Việt Trạch không nói gì, Lệnh Sâm nắm chặt tay Chúc Ôn Thư đi mất.
 
Khi bọn họ quay mặt đi, trên mặt Doãn Việt Trạch mới toát ra vẻ tức giận.
 
Cho nên vừa rồi Chúc Ôn Thư vẫn luôn biết Lệnh Sâm đang ở bên cạnh nhìn anh ta hả?
 
Coi anh ta là khỉ mà đùa giỡn?
 
-
 
Trên xe, hai người ngồi ở hàng ghế giữa, cách nhau một lối đi nhỏ.
 
Sau khi Lệnh Sâm lên xe thì không nói chuyện nữa, tuy rằng nhìn qua sắc mặt vẫn tốt nhưng Chúc Ôn Thư vẫn luôn cảm thấy không khí hơi ngột ngạt.
 
Cô ho khan hai tiếng, Lệnh Sâm quay đầu lại nhìn cô.
 
Chúc Ôn Thư chớp chớp mắt, Lệnh Sâm lại quay đầu sang bên cửa sổ, vẫn không nói chuyện như cũ.
 
Cơ hồ viết rõ mấy chữ “Anh ghen” ở trên mặt.
 
Trên xe còn có tài xế, Chúc Ôn Thư cũng không dám nói gì, chỉ có thể lén lút vươn tay qua, ngoắc vào ngón út Lệnh Sâm một cái.
 
Anh rũ mắt nhìn tay Chúc Ôn Thư, tầm mắt lại lần nữa chậm rãi rời từ điện thoại sang cô, nhướng mi: “Chỉ như vậy?”
 
Chúc Ôn Thư mím môi, nhìn thẳng phía trước, không dấu vết mà mở tay Lệnh Sâm ra, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh.
 
Cô không nói chữ nào nhưng Lệnh Sâm lại cảm thấy ngứa ngáy khắp người.
 
Bỗng nhiên, anh nắm lấy tay Chúc Ôn Thư, dùng sức nhéo một cái, mới quay đầu nói: “Nói chuyện gì với người yêu cũ thế?”
 
Chúc Ôn Thư đang muốn mở miệng, lại nghe thấy anh khẽ nói: “Mà lại nói lâu như vậy.”
 
Chúc Ôn Thư ngạc nhiên: “Lâu lắm sao?”
 
“Suốt…” Lệnh Sâm gằn từng chữ: “Bảy phút.”
 
Chúc Ôn Thư: “…”
 
Không biết còn tưởng rằng cô hàn huyên với người yêu cũ bảy tiếng đồng hồ cơ đấy.
 
“Nói về anh đó.”
 
Ánh mắt Lệnh Sâm khựng lại, im lặng một lát, giọng điệu cũng không tuỳ tiện nữa.
 
“Nói cái gì anh?”
 
Chúc Ôn Thư nói: “Em nói với anh ta, sớm biết vậy thì lúc học cấp ba đã không yêu đương với anh ta trước mặt anh rồi, miễn cho bây giờ ngày nào cũng bị người ta ghen, ây dà, hối hận chết em luôn.”
 
Vốn cô nói lời này chỉ định trêu chọc Lệnh Sâm một chút thôi, lại không ngờ bầu không khí trong xe lại đột nhiên trở nên nghiêm túc.
 
Cô quay đầu, thấy Lệnh Sâm đang nhìn cô thật chăm chú.
 
“Đúng là anh không thể thản nhiên thong dong như anh ta được.”
 
Lời này nghe vẫn giống ghen nhưng tại sao giọng điệu lại lạ thế nhở?
 
Chúc Ôn Thư đang cân nhắc, lại nghe anh nói: “Nhưng anh không cảm thấy trước kia em và anh ta yêu nhau có gì không tốt cả.”
 
Chúc Ôn Thư chớp chớp mắt: “Hả?”
 
“Không hiểu sao?”
 
Anh cúi đầu cười cười: “Dù sao không phải là anh, có một người tốt như vậy ở cùng em ba năm, cũng khá tốt.”
 
Trong lòng Chúc Ôn Thư hơi mềm ra, lắc lắc tay anh: “Thật ra cũng không tốt đến như vậy, không thì sao em lại chia tay với anh ta.”
 
Lệnh Sâm đột nhiên giương mắt: “Anh thì sao?”
 
Chúc Ôn Thư: “Hả?”
 
Lệnh Sâm hỏi: “Bây giờ anh với anh ta, ai tốt hơn?”
 
Nói nửa ngày vẫn là đang ghen.
 
Chúc Ôn Thư làm ra vẻ nghiêm túc: “Anh muốn nghe lời nói thật hả?”
 
Vẻ mặt Lệnh Sâm cũng trở nên nghiêm túc.
 
“Ừ.”
 
“Đương nhiên là…” Chúc Ôn Thư quay đầu nhìn anh: “Anh tốt, anh tốt nhất.”
 
Thật lâu sau, Lệnh Sâm quay đầu không nói chuyện, cũng không biết có tin hay không nữa.
 
Chúc Ôn Thư suy nghĩ một lát, đột nhiên móc một thứ từ trong túi ra nhét vào trên đùi Lệnh Sâm.
 
Lệnh Sâm cầm lên nhìn, không rõ lý do.
 
“Đây là cái gì?”
 
“Quà năm mới.”
 
Thật ra lúc ấy Chúc Ôn Thư rối rắm rất lâu, sợ một cái điện thoại hoàn toàn không vào mắt Lệnh Sâm nhưng cô lại thật sự không nghĩ ra được Lệnh Sâm đang thiếu cái gì.
 
Thấy Lệnh Sâm chỉ nhìn chằm chằm mình, lại không nói lời nào, Chúc Ôn Thư thấp thỏm hỏi: “Anh không thích sao?”
 
Lệnh Sâm không đáp hỏi lại: “Em đây là… đang dỗ anh hả?”
 
Chúc Ôn Thư chớp chớp mắt, cũng lười phản bác.
 
“Vậy coi như là em đang dỗ anh đúng không.”
 
Lệnh Sâm cúi đầu nhìn hộp điện thoại được đóng gói kỹ càng, thấp giọng nói: “Anh cũng không dễ dỗ như vậy.”
 
Chúc Ôn Thư: “… Vậy thì em lại nghĩ cách khác.”
 
Lệnh Sâm khẽ bật cười, quay đầu mở hé cửa kính xe, một trận gió lạnh thổi thẳng vào mặt anh.
 
Qua một lát, đột nhiên anh nói với tài xế: “Anh Chu, anh đã một ngày không hút thuốc rồi nhỉ?”
 
Tài xế không ngờ mình lại đột nhiên bị nhắc tới, suýt chút nữa dẫm vào chân phanh.
 
“Hả? Tôi cai rồi.”
 
“Cai rồi?”
 
“Đúng vậy, tôi đã cai được nửa năm rồi.”
 
“Ồ.”
 
Lệnh Sâm lại không nói gì nữa.
 
Chúc Ôn Thư không biết anh định làm gì, cũng không mở điện thoại ra nhìn xem, cũng không bật mí xem rốt cuộc muốn được dỗ như thế nào.
 
Cũng may khu Hối Dương nhỏ, không vài phút đã đến nơi.
 
Xe chầm chậm tiến vào một bãi đỗ xe ngầm, Lệnh Sâm đeo khẩu trang, kéo Chúc Ôn Thư xuống xe.
 
Chúc Ôn Thư cũng không biết đây là bãi đỗ xe ở đâu, cũng không hỏi, nghĩ thầm chờ chút nữa đi lên sẽ biết.
 
Ai ngờ đi chưa được mấy bước, Lệnh Sâm đã đột ngột túm lấy cánh tay Chúc Ôn Thư, ấn cô vào góc tường.
 
Trong lúc hoảng loạn Chúc Ôn Thư liên tục lui về phía sau, muốn tìm một điểm chống đỡ nhưng sau lưng còn chưa dựa vào tường, bên eo đã bị anh ôm lấy.
 
Dường như không có thời gian tạm dừng, Lệnh Sâm kéo khẩu trang xuống, cúi người hôn lên khóe miệng cô.
 
Đỉnh đầu Chúc Ôn Thư bỗng tê dại.
 
Tuy nói nơi này là bãi đỗ xe ngầm nhưng cũng sẽ có người qua lại!
 
Trái tim cô đập thật nhanh, lòng bàn chân nhũn ra, cả người đều treo ở trên người Lệnh Sâm, bên tai cũng ù đi.
 
Sau một hồi, Lệnh Sâm dừng động tác, rũ mắt nhìn cô.
 
“Không phải muốn dỗ anh sao?”
 
Tay chân Chúc Ôn Thư vẫn còn tê dại, không có sức lực gì, chỉ phát ra tiếng ‘ừm’ trong khoang mũi
 
Lệnh Sâm: “Sau này cứ dỗ anh như vậy.”
 
Chúc Ôn Thư cảm thấy như vậy cũng thật quá đáng, làm gì có ai dỗ người như vậy.
 
Cô vừa mới há mồm muốn nói chuyện, hơi thở của Lệnh Sâm đã ùn ùn xông vào.
 
Cả người cô căng thẳng theo bản năng, sau một lúc vẫn không mở mắt ra.
 
Chờ lý trí Chúc Ôn Thư dần dần quay về, mơ mơ màng màng mà cảm thấy anh dúi đầu vào cổ cô.
 
Giọng nói rầu rĩ của anh truyền ra từ trong khăn quàng của Chúc Ôn Thư.
 
“Về sau đừng tiêu tiền nữa, mấy chuyện này cứ để anh.”
 
-
 
Đêm đó.
 
Lệnh Hưng Ngôn xã giao xong, trên đường về nhà mới nhớ tới một chuyện, vội vàng nhắn tin qua cho Lô Mạn Mạn.
 
[Lệnh Hưng Ngôn]: Ngày mai em tìm thời gian đi mua điện thoại mới cho Lệnh Sâm.
 
[Lô Mạn Mạn]: Muốn kiểu máy, màu sắc với bộ như thế nào?
 
[Lệnh Hưng Ngôn]: Sao cũng được.
 
[Lô Mạn Mạn]: Được.
 
Lệnh Hưng Ngôn nghĩ lại, lại ấn bàn phím tiếp.
 
[Lệnh Hưng Ngôn]: Mua cho nó hai cái!
 
[Lô Mạn Mạn]: ?
 
[Lệnh Hưng Ngôn]: Ba cái!
 
Dặn dò xong, Lệnh Hưng Ngôn xoa xoa giữa mày, định gọi điện thoại cho Lệnh Sâm nói với anh là điện thoại mới đã sắp xếp xong rồi, sau này đừng trộm điện thoại của anh ấy nữa.
 
Đột nhiên lại nhớ ra, lúc này Lệnh Sâm không có điện thoại, hoàn toàn không liên lạc được.
 
Lệnh Hưng Ngôn thở dài, đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, điện thoại trong túi lại rung lên.
 
Anh ấy nhận được một tin nhắn từ một dãy số lạ. 
 
[17XXXXXXXX8]: Ở đó không?
 
Đây là số công việc của Lệnh Hưng Ngôn, đã chặn tất cả tin nhắn rác, cho nên khi nhìn thấy tin nhắn này, lòng đề phòng của anh ấy cũng nổi lên.
 
[Lệnh Hưng Ngôn]: Ai đó?
 
【17XXXXXXXX8]: Chuyển cho em mười vạn.
 
[Lệnh Hưng Ngôn]: ?
 
【17XXXXXXXX8]: Không biết em là ai hả?
 
Lệnh Hưng Ngôn suy nghĩ một lúc lâu sau, mới không chắc chắn mà trả lời lại: Lệnh Sâm hả?
 
Chỉ có thể là anh.
 
【17XXXXXXXX8]: Anh thông minh giống y con trai anh vậy.
 
【17XXXXXXXX8]: Sao anh biết bạn gái em đưa điện thoại cho em thế?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui