Cô Ấy Không Dỗ Anh Nữa


Edit: Giản Sương

Ngày thứ ba Giang Kiều đến lớp.

Hứa Tứ nhìn nam sinh đến gõ cửa sổ, nam sinh kia đầu tiên là dè dặt nhìn lướt qua Hứa Tứ, sau đó nói với Giang Kiều: “Bạn học Giang, cái này tặng cho cậu, uống nhé.”

Giang Kiều cũng không phải người không biết gì, cô mỉm cười với cậu trai: “Tôi không uống, cảm ơn cậu.”

Nam sinh còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy biểu cảm mất kiên nhẫn của Hứa Tứ, cậu ta vội vàng chạy đi.

Tuy là Giang Kiều rất đẹp, nhưng cậu ta cũng không muốn chọc phải ôn thần này.

Hứa Tứ day huyệt thái dương, đi đến bàn học nghỉ ngơi thì lại nghe thấy tiếng bạn nữ đến nói chuyện với Giang Kiều, mấy người họ vừa nói vừa cười.

Anh mở mắt ra liếc ba bạn nữ nọ.

La Tinh liếm môi, cảm thấy giọng mình có hơi lớn: “Anh Tứ, làm phiền anh rồi à?”

Hứa Tứ nhăn mi, vẻ mặt tỏ ý “cậu đoán xem”.

La Tinh kéo hai bạn kia chạy vội, còn không quên quay đầu nói với Giang Kiều: “Lát nữa sẽ đến tìm cậu sau.”

Giang Kiều nói “ừ”, sau đó cẩn thận nhìn Hứa Tứ chuẩn bị gục lên bàn, thở dài.

Hứa Tứ: ?

Tiết học đã được hơn mười mấy phút, Hứa Tứ vẫn còn ngủ, Giang Kiều nhìn giáo viên trên bục giảng, nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào anh: “Dậy đi, học bài.”


Dương Thế Côn nghe được câu cô nói thì sợ đến mức tim đập chậm nửa nhịp, anh Tứ dậy thì sẽ tức giận, cậu ta vội quay đầu nói nhỏ với Giang Kiều: “Đừng gọi anh Tứ, anh ấy…”

Cụm “dậy là sẽ tức giận” còn chưa kịp nói ra, Hứa Tứ đã tỉnh, trên mặt còn nét buồn ngủ chưa hết, đôi mắt cũng hơi đỏ, biểu cảm nhìn qua có hơi đáng sợ.

Anh đổi tư thế: “Ông Phương đến thì gọi tôi.”

Giang Kiều “ò” một tiếng, chăm chú đọc sách của mình.

Dương Thế Côn: Này… chỉ như thế thôi hả? Đây có phải là anh Tứ mà tôi quen không vậy?

Hôm nay là ngày Giang Kiều cần phải đến bệnh viện, tiết học thứ ba của buổi sáng vừa tan, cô đã soạn xong đồ, chuẩn bị ra ngoài.

La Tinh nhìn cô đeo cặp sách, hình như là định ra ngoài: “Bạn học Giang đi đâu đấy?”

“Mẹ đăng ký lớp học phụ đạo cho tớ, tớ đi trước đây.”

La Tinh mỉm cười vẫy tay với cô: “Vậy à, đi sớm về sớm nhé.”

Cô chậm rãi bước xuống cầu thang, cảm giác quen thuộc bỗng ập đến lần nữa, cô thấy ngực bắt đầu đau, hô hấp cũng khó, bụng đau đến mức không thể duỗi thẳng eo.

Giang Kiều chậm chạp bước đến WC, dựa vào tường WC ngồi bệt xuống, nuốt mấy viên thuốc vào.

Cô ngồi ở WC nửa tiết, cánh tay trắng nõn bị cô véo đến mức tím đỏ, bụng cũng đã đỡ đau hơn chút, cô mới chậm chạp bước ra ngoài.

Cứ với tình trạng thế này, chắc là cô cũng sẽ không ở trường học được bao lâu nữa.

Giang Kiều chọn lối vắng vẻ trong trường học mà đi, cô không muốn để bạn học nhìn thấy mình lúc bệnh tình tái phát.


Đi ngang qua hành lang, cô thấy một nhóm người đang đánh nhau.

Trong đó có một người vẫn đang mặc đồng phục, cổ áo cởi đại một chiếc cúc, nhìn qua có hơi không kìm được, anh đá một chân lên người nam sinh khác: “Mồm miệng nói năng sạch sẽ cho ông.”

Mắng xong, anh nhìn thấy Giang Kiều đang nghệt mặt đứng đó, ma xui quỷ khiến, anh bước đến trước mặt Giang Kiều, hơi cúi đầu, cố dùng giọng nói ôn hòa bình thường nhất: “Bị dọa rồi à?”

Dù vậy thì nghe vẫn thấy hơi hung dữ.

Giang Kiều gật đầu: “Ừ.”

Hứa Tứ chắc cũng không ngờ là cô sẽ bình tĩnh thừa nhận như thế, trong phút chốc tay chân luống cuống, nói ra một câu vô vị: “Đừng sợ.”

“Ừ.”

Ngày thường Hứa Tứ toàn nói với Dương Thế Côn là “câm miệng” hay “cút đi”, nhưng nghe thấy có ai đó nói Dương Thế Côn là thằng không được dạy dỗ, anh dứt khoát đưa người đến đây.

Lần đầu tiên Dương Thế Côn nhìn thấy Hứa Tứ là năm cấp hai, cậu ta bị một bọn côn đồ theo dõi, những người đó cứ hai ba ngày lại đòi tiền cậu ta, không đưa tiền thì sẽ đánh.

Cậu ta thường xuyên mang thân thể đầy thương tích trở về, nhưng cũng không dám nói với người nhà, bởi vì bọn chúng cảnh cáo rằng nếu nói cho gia đình thì sẽ đánh cậu ta nặng hơn.

Ba Dương cho cậu ta tiền sinh hoạt hai tuần, cậu ta đều đưa hết cho bọn chúng, nhưng mà những người này vẫn không bỏ qua cho cậu ta.

Cậu ta thật sự không có tiền nữa!

Tên cầm đầu vươn tay về phía Dương Thế Côn: “Hôm nay có mang tiền không?”

Dương Thế Côn cắn răng, không biết lấy dũng khí từ đâu ra mà nói một câu: “Tôi không có tiền cho mấy người!”


Người kia giữ cằm Dương Thế Côn, một chân đá vào bụng cậu ta: “Tao không phải đã bảo mày rồi à? Nói với người nhà là mày cần tiền, sao? Nghe không hiểu tiếng người à?”

Dương Thế Côn chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Tôi không có tiền!”

Bộ dạng như thế của cậu ta chọc tức tên cầm đầu của bọn lưu manh này.

Mấy người đè đầu cậu ta xuống đất đánh.

Vào lúc mà cậu ta nghĩ là mình xong đời rồi.

Hứa Tứ xuất hiện.

Lúc đó Hứa Tứ trông rất non trẻ, mặc áo đen quần đen, làn da lại rất trắng, anh lạnh nhạt nói: “Lúc nào cũng đến trường bọn tao đòi tiền, quá đáng quá nhỉ?”

Tên lưu manh kia nhìn Hứa Tứ: “Vậy… vì thể diện của anh Tứ đây, sau này chúng tôi sẽ bỏ qua cho tên nhóc này vậy.”

Hứa Tứ “chậc” một tiếc, đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất, sau đó vươn tay về phía Dương Thế Côn: “Có đứng dậy được không?”

Là Hứa Tứ cứu cậu ta, còn kéo cậu ta đứng lên, từ đó về sau, cậu ta cứ như cái đuôi nhỏ lải nhải sau lưng Hứa Tứ nói muốn làm bạn với anh.

Hứa Tứ ngại phiền, lại bị cậu ta làm phiền đến điên, cuối cùng đồng ý.

Tuy rằng tính Hứa Tứ lạnh lùng, nhưng cậu ta biết ở sâu trong xương cốt, Hứa Tứ là một người rất lương thiện.

Dương Thế Côn bỗng nhìn thấy một người đàn ông tóc vuốt keo, đi giày da ở đằng trước, hô to: “Mẹ nó, ông Hà đến rồi, chạy nhanh anh Tứ ơi.”

Hà Quốc Sĩ là chủ nhiệm trong trường học, sở dĩ có thể làm đám học sinh bọn họ sợ là vì thầy nói cực kỳ nhiều, có thể ngồi yên mà nói hết cả một ngày.

Hứa Tứ cũng từng may mắn được trải nghiệm.

Nhưng mà chạy cũng không kịp nữa, Hà Quốc Sĩ đi đến trước mặt hai người bọn họ, đầu tiên là thầy híp đôi mắt nhỏ nhìn qua Hứa Tứ: “Lại đánh nhau? Lần trước thầy bảo gì hả? Em lại coi lời thầy như gió thoảng bên tai à? Thầy đã bảo em thế nào, là một học sinh cấp ba, chúng ta phải đoàn kết thân thiện, hiểu không? Đoàn kết thân thiện là văn hóa tinh hoa truyền đời của chúng ta…”


Giang Kiều khẽ ho một tiếng: “Em chào thầy ạ, bạn học Hứa đưa em ra ngoài ạ, em và bạn ấy là bạn cùng bàn, em thấy hơi mệt, thầy để bạn ấy đưa em đi nhé.”

Giang Kiều là một học sinh vừa ngoan vừa giỏi, lúc nói chuyện không hề lúng túng, khiến người ta bỗng dưng cũng cảm thấy tin tưởng cô.

Quả nhiên, chủ nhiệm Hà nhìn qua hai người, sau đó nói: “Không khỏe hả? Đi nhanh đi.”

Nói rồi, thầy lại nhìn Hứa Tứ: “Cuối cùng cũng được một chuyện ra trò.”

Chủ nhiệm Hà đi rồi, Hứa Tứ trêu chọc nói: “Nghĩa hiệp quá đi bạn học nhỏ à.”

Giang Kiều định phản bác anh là mình không nhỏ nữa, sau lại cảm thấy nói chuyện đó thì vô nghĩa quá, cô lại kéo quai cặp, nói với Hứa Tứ: “Tớ đi trước đây.”

Nhìn thấy Hứa Tứ vẫn đi theo, cô không nhịn được mà quay đầu hỏi: “Cậu cũng ra cổng à?”

“Không phải cậu vừa nói là tôi đưa cậu ra ngoài à, phải diễn cho giống chứ.”

Giang Kiều cũng không phản bác, vẫn tiếp tục đi.

Đi ra đến cổng, Hứa Tứ nhìn cô lấy giấy xin nghỉ học ra, anh hơi nhíu mày: “Sao thế? Không khỏe à?”

“Không phải, xin nghỉ học để ra ngoài học phụ đạo thôi.”

Nếu anh nhớ không nhầm, lúc Dương Thế Côn chuyển tin, ngoài sai giới tính ra thì những cái khác cũng không sai, thành tích tốt như vậy mà còn ra ngoài học phụ đạo, quả là một đứa trẻ ngoan.

Anh mỉm cười với Giang Kiều: “Hôm nay cảm ơn cậu.”

“Không cần khách sáo, lúc trước hôm đầu đến lớp cậu cũng giúp tớ.” Bộ dáng nề nếp của Giang Kiều thành công chọc cười Hứa Tứ.

Anh bỗng nhìn thấy vết xanh tím trên cổ tay Giang Kiều, muốn hỏi gì đó nhưng chẳng nói thành lời: “Đi đi.”

Giang Kiều “ừ” một tiếng rồi rời đi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận