Cô Ấy Không Giống Như Mọi Người


“Cô!” Tô Mạn Giai tức đến đỏ mặt, nghiến răng xoe tròn hai mắt, bộ dạng đó như hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.
Tiểu Lâm cũng không sợ cô, hai tay đặt trươc ngực, mắc cười mà nhìn cô, “Tôi nói này Tô tiểu thư, có phải cô rảnh rỗi sinh nông nổi không?Tôi đúng là thắc mắc đó, cô rảnh rỗi thì đi nghiên cứu kịch bản đi?Làm gì mà cứ đi làm phiền người khác?”
“Tôi cũng đâu nói chuyện với cô, cô xía mỏ vào cái gì?” Tô Mạn Giai bị chặn họng tức đến đỏ mặt, ngửa cố liếc nhìn Tiểu Lâm.
“Này!” Tiểu Lâm khẽ thở dài, cũng mặc kệ sự tức giận của cô, nhún vai nở nụ cười tiếp tục nói:“Dù là bây giờ đang trên con đường lưu lượng, nhưng người không có thực lực, rất nhanh sẽ hết thời, Tô tiểu thư vẫn nên dành thời gian nâng cao bản thân, đừng có nhìn ai cũng không thuận mắt.”
“Cô!” Tô Mạn Giai tức đến ói máu, tức giận mà nhìn Tiểu Lâm, trong lòng rất uất ức, lúc nãy bị Từ Triệt châm biếm một trận, nể mặt của Chu Lịch Sâm, cô không tính toán với anh ta, bây giờ giờ lại bị một trợ lý không có danh tiếng gì làm cho tức đến chết đi sống lại, nếu cô còn kìm nén, đối phương chẳng phải sẽ không xem cô ra gì mất sao?
Tô Mạn Giai choáng váng, vươn tay muốn tát đối phương một cái vừa giơ lên đã bị người ta chặn lại, Hạ Ảnh lạnh lùng nhìn cô, nói:“Tô tiểu thư, cô muốn làm gì?”
Tô Mạn Giai hung dữ mà nhìn cô, nói:“Miệng mồm trợ lý của cô không sạch sẽ, tôi muốn dạy dỗ cô ra, để cô ta nhớ kỹ, lần sau chú ý một chút”
Hạ Ảnh nghe xong thì cười lạnh, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt, ngữ khí không nặng không nhẹ, “Bao nhiêu ánh mắt đang nhìn như vậy, Tô tiểu thư xác định là muốn động thủ?” Hạ Ảnh cúi xuống nói, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, “Còn nữa, xin cô làm rõ, là cô kiếm chuyện trước, tôi đã sớm nói với cô rồi, chân trần thì không ngại đi giày, tôi không có danh tiếng, fan cũng không nhiều bằng cô, cùng lắm thì rời khỏi giới giải trí, nhưng cô thì không giống, bây giờ cô đang nổi tiếng, ba lần bảy lượt như vậy không sợ danh tiếng bị phá hoại sao?”
“Cô!” Tô Mạn Giai lại một lần nữa bị cứng miêng, nhiều người như vậy, cô thật sự không dám động thủ, chỉ có thể cắn răng nhìn Hạ Ảnh.
Hạ Ảnh nhìn bộ dạng hận không thể bắt sống mình của cô ta, cười nói, “Tôi rất không hiểu, mỗi lần cô kiếm chuyện với tôi thì có được ích lợi gì, sao cứ không buông tha vậy?”
Tô Mạn Giai nổ tung rồi, chỉ cảm thấy bản thân mình đang bị người ta tát hai bạt tai,  thấy nhiều người đang nhìn về phía này, Tô Mạn Giai hận không thể đào một cái hang để chui xuống, giận dữ mà liếc Hạ Ảnh một cái, cọc cằn mà rời đi.
“Cậu nói xem Tô Mạn Giai này có phải có bậnh không?” Từ Triệt đặt hai tay trước ngực, nheo mắt nhìn qua bên đây, nói một câu hỏi rất kỳ lạ.
Chu Lịch Sâm liếc nhìn anh, Từ Triệt nhìn bóng lưng của Tô Mạn Giai, tiếp tục nói:“Rõ ràng là không có ích lợi gì, còn thích gây chuyện như vậy, đầu óc của cô ta có vấn đề sao”
“Cậu đi hỏi cô ta xem.” Chu Lịch Sâm cũng không ngẩng đầu nói.
Từ Triệt ngây người, nheo mắt nửa ngày mới tỉnh táo, tức giận mắng một câu, hạ cằm liếc anh một cái, vô cùng khinh bỉ nói:“Tôi không có rảnh như vậy.” Nói xong thì duỗi hai chân ra, một bộ dạng xem kịch hay, “Nếu cô ta thật sự chạy đến đây tỏ tình với cậu, cậu sẽ làm sao”
“Vô vị!” Chu Lịch Sam liếc nhìn anh, nói ra hai chữ, cúi đầu xem kịch bản, khi anh nhìn thấy danh sách diễn viên của “Phấn Đấu”, nhướng mày lên, “Sao cô ta cũng nhận bộ phim này?”
Từ Triệt liếc ngang qua, điềm đạm nói:“Không phải đã sớm nói với cậu rồi sao?Là cậu không tin, nghĩ rằng tôi nói đùa với cậu.” Từ Triệt hừ lạnh, “Tôi không có rảnh rỗi mà đi nói đùa.”
Lời nói này nói ra mang theo chút khinh thường, Chu Lịch Sâm mặc kệ anh, sơ lược nhìn danh sách diễn viên rồi nhìn qua sơ đồ quan hệ của nhân vật, sau đó chỉ một nhân vật hỏi:“Diễn viên của vai này đã định chưa?”
Từ Triệt lại nhìn qua, trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh, một bộ dạng “Tôi biết thế nào cậu cũng hỏi thế”, “Vẫn chưa, sao hả?Cậu muốn nhận vai này?” Nói xong, bỏ hai chân đang gác lên nhau xuống, nghiêm chỉnh mà nói nhìn Chu Lịch Sâm, “Tôi nói lão Chu, cậu làm việc có thể nhanh nhẹn chút không?Chậm chạp như vậy, không giống phong cách của cậu?”
Chu Lịch Sâm liếc nhìn anh, không vui không buồn nói:“Cậu hiểu cái gì, kéo cần câu ra xa mới bắt được cá lớn.”
“Mẹ nó!” Từ Triết rất không cho mặt mũi mà mắng một câu, khinh bỉ nói:“Rõ ràng cá lớn đã nằm trong chiếc lưới mà cậu đã văng ra rồi, chỉ đợi cậu thu lưới thôi.” Từ Triệt nói, nheo mắt hoài nghi mà nhìn anh “Cậu cứ dây dưa vậy, rốt cuộc cậu đang làm cái gì thế?Không phải là muốn con gái nhà người ta mất kiềm chế, mới chạy đến tỏ tình đó chứ?”
Chu Lịch Sâm hơi nhíu mày lại, anh đúng thật có suy nghĩ này, cô quá nhát gan rồi, vả lại không hề có một chút tự tin nào trước mặt anh, anh sợ mình chạy đi tỏ tình với cô, sẽ dọa đến cô.
Từ Triệt thấy anh cau mày, nhịn không được đẩy anh một cái, “Này, cậu đang nghĩ gì đó?”
Chu Lịch không bất mãn mà liếc anh, chỉ cảm thấy tên này quá phiền, sao lúc trước anh không phát hiện ra nhỉ?
Nhân thời gian nghỉ ngơi, Hạ Ảnh đem kịch bản của cảnh quay buổi chiều xem qua một lần, lại là quay cùng Chu Lịch Sâm, Hạ Ảnh nhìn kịch bản biểu cảm có chút thống khổ, vừa nghĩ đến việc anh muốn nhận “Phấn Đấu”,tim cô lại đập thình thịch không ngừng, sau đó những suy nghĩ tự mình đa tình của cô bắt đầu giống như ngọn gió sau cơn mưa vậy, cứ tăng dần, thật sự rất đòi mạng!
Buổi chiều lúc quay phim, Hạ Ảnh rõ ràng là không tập trung, một cảnh quay bị hô dừng vài lần, đạo diễn Lưu tức giận với cô, Hạ Ảnh ngại ngùng mà nói xin lỗi, đạo diễn Lưu rất khó chịu mà nhìn cô, nói:“Hôm nay cô bị sao vậy?Cảnh quay đơn giản như vậy, lại làm lại nhiều lần như thế, đây không giống với trạng thái bình thường của cô.”
Hạ Ảnh nghe xong vô cùng ngượng ngùng, đúng thật là một cảnh quay rất đơn giản, nhưng cần phải mắt đối mắt với Chu Lịch Sâm, chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó, cô đều không tập trung, sau đó thì não bộ đi chơi ở nơi xa.

Có thể là vì nghe thấy anh có ý muốn vào đoàn phim của cô, hưng phấn quá độ nên vậy.
Thấy trạng thái của cô không tốt, đạo diễn Lưu mất kiên nhẫn mà thở dài, sau đó kêu mọi người nghỉ ngơi một lúc, sau đó chuyển qua quay cảnh khác.

Vào đoàn phim lâu như vậy, lần đầu bị đạo diễn Lưu nghiêm túc phê bình, Hạ Ảnh rất xấu hổ, thầm mắng mình không có tài cán, xuất đạo lâu như vậy, nhan sắc thần tiên nào mà chưa nhìn qua, sao lại nhìn anh, cô liền giống như mất đi linh hồn?
“Em không sao chứ?” Chu Lịch Sâm thấy Hạ Ảnh buồn bã, một bộ dạng rất tự trách, nhịn không được hỏi.
Hạ Ảnh định thần, lắc đầu, cười nhẹ nói:“Không sao.”
Chu Lịch Sâm đánh giá cô vài lần, an ủi nói:“Ngồi xe một buổi trưa, lại không nghỉ ngơi, quay phim khó tránh sẽ bị mất tập trung, buổi tối nghỉ ngơi cho tốt.”
Hạ Ảnh gật đầu, nói tiếng cảm ơn.

Đạo diễn Lưu cũng nhìn ra, Hạ Ảnh hôm nay mất tập trung, cho nên đã điều chỉnh lại lịch quay buổi chiều, vốn dĩ cô có hai cảnh quay.
Buổi chiều cô không có chuyện gì làm, Hạ Ảnh xin nghỉ quay về khách sạn, sau khi tỉnh dậy thì trời đã tối, Hạ Ảnh đứng trước cửa sổ, nhìn quang cảnh đường phố dưới lầu, đột nhiên gọi cho Tiểu Lâm, vừa gọi đến thì bên kia đã truyền đến âm thanh, “Dậy rồi sao?Tìm mình có chuyện gì?”
“Mình đói rồi, đi ra ngoài ăn cơm.” Hạ Ảnh thẳng thắn nói.
“OK, mười phút sau gặp dưới lầu.” Tiểu Lâm vui vẻ nói.
Sau mười phút, hai người tập hợp ở dưới lầu, khách sạn mà bọn họ ở cách trung tâm thành phố không xa, bắt xe thì hơn hai mươi phút là đến.

Hai người đến thành phố B lâu như vậy, vẫn chưa đến trung tâm thành phố chơi bao giờ, vừa nghe thấy ra trung tâm thành phố, Tiểu Lâm rất vui vẻ, nơi mà hai người ở đó cũng không xem là xa, nhưng so với thành phố phồn hoa, thì nơi này cũng chỉ một nơi hoang vu.
Hai người đến trung tâm thành phố, tìm đại một quán ăn đêm ăn cơm tối, thấy không còn sớm, đã đến trung tâm thương mại đi vòng vòng.

Trung tâm thương mại rất nhiều người, Hạ Ảnh không hề mua gì cả, nhưng Tiểu Lâm lại mua một đống đồ, quần áo túi xách cộng lại gần mười mấy túi, Hạ Ảnh cạn lời nhìn cô, “Cậu thật sự nên tìm bạn trai!”
Tiểu Lâm nhìn cô một cái, “Sao mình lại nghĩ không thông mà tìm bạn trai, là tiền không đủ dùng hay là điện thoại chơi không vui?Tìm bạn trai không có tác dụng với mình.”
Hạ Ảnh giơ những túi mua hàng trong tay ra, bất lực nói:“Ít nhất khi cậu đi mua sắm, anh ấy có thể cầm đồ giúp cậu.”
Tiểu Lâm:“……” Đây là chê cô mua nhiều đồ, đem cậu ấy thành nhân viên lao động miễn phí?
Thấy bản thân mình mua nhiều như vậy, mà đối phương không hề mua gì cả, Tiểu Lâm có chút ngại, nhún vai cố ý nhướng mày nói:“Không phải có cậu đi cùng mình sao?Tìm bạn trai cái gì.”
Hạ Ảnh trợn mắt, “……” Được thôi!Đương nhiên là cô không nói gì!
“Tương lai ai cưới được cậu, đúng là có tích phúc đức ở kiếp trước.” Tiểu Lâm thấy bộ dạng cạn lời của cô, nhịn không được nói.
“Sao lại nói vậy?” Hạ Ảnh nhướng mày, kỳ lạ mà nhìn cô.
“Bởi vì cậu biết kiếm tiềm, lại không dùng tiền phung phí, sẽ là người vợ và người mẹ tốt.” Tiểu Lâm nói, “Không giống mình, nhìn thấy gì cũng muốn mua, mua xong thì lại quăng một chỗ không dùng, chỉ thích quá trình vung tiền, để thỏa cơn mua sắm của mình.”
Hạ Ảnh:“……” Tiểu Lâm chắc chắn mỗi khi cô ra ngoài cái gì cũng không mua, chỉ đơn giản là vì lười cầm đồ sao?
Lúc đi xong thì đã sắp mười giờ rồi, Tiểu Lâm kéo cô đi một vòng xung quanh lần nữa, Hạ Ảnh cảm thấy hai chân mình đi không nổi nữa rồi.

Hai người đợi ở bên đường rất lâu, có mười mấy chiếc taxi ngang qua, bên trong đều có người, Hạ Ảnh không khỏi có chút cọc cằn, rất muốn về tắm rửa đi ngủ !
Sau đó, có một chiếc xe dừng lại, cửa sổ thủy tinh hạ dần xuống, đạo diễn Lưu ló đầu ra, nói với hai người, “Lên xe.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui