Cô ngồi gọt táo, quay nhìn Hi Huyền vẫn còn mặc đồ vest công sở đang ở trên sofa vui đùa với Tiểu Bánh Bao thì thở dài. Nếu Tiểu Bánh Bao mang dòng máu của Hi Huyền thì tốt biết mấy. Như thế cô cũng sẽ không cảm thấy áy náy với Hi Huyền. Cô cảm thấy Hi Huyền yêu cô chính là thiệt thòi.
Lúc Hi Huyền muốn đưa Tiểu Bánh Bao vào gia phả nhà họ Hi cũng vậy. Các trưởng bối Hi gia phản đối vô cùng kịch liệt nhưng Hi Huyền vẫn một mực làm theo ý mình. Thật ra, cô cũng không mong Tiểu Bánh Bao có thể vào Hi gia, mang họ cô cũng được chỉ cần có một gia đình là đủ.
"Tiểu Bánh Bao, gọi pa pa đi." Hi Huyền đặt Tiểu Bánh Bao lên sofa đã trải nệm nhỏ. Hai người cứ một người nói, một người sẽ quơ tay chân qua lại như hù theo.
Mạc Thanh Tang nhìn chồng mình có chút ngốc thì bật cười. Nữ cường nhân trong giới thương nhân cũng có lúc ngốc thế này. Nhưng nhìn hai người tương tác quả thật rất đáng yêu.
Còn Tiểu Bánh Bao kia nếu không phải do cô đau đến chết đi sống lại mới sinh ra được thì cô sẽ nghĩ là tác phẩm của Hi Huyền đấy. Ngoài việc cho uống sữa ra thì hoàn toàn không cần cô. Có phải do lúc trước việc cô làm với nó mới khiến nó ghét cô không. Cô quả thật rất tổn thương.
"Đinh đinh." Hi Huyền cầm cái trống quay quay phát ra âm thanh thu hút sự chút ý của Tiểu Bánh Bao.
"Để em cho con bú rồi cho nó đi ngủ." Mạc Thanh Tang nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ tối thì nhắc nhở. Cô mà không nhắc hai ba con họ sẽ chơi đến quên trời đất.
Hi Huyền đành bế Tiểu Bánh Bao lên đưa cho cô, nét mặt còn khá lưu luyến. Cô thật sự không biết Hi Huyền lấy cô có phải vì Tiểu Bánh Bao không. Vì lúc này cô giống như mẹ kế độc ác chia cắt tình cảm của họ vậy.
"Chị đi tắm đi." Cô bế lấy Tiểu Bánh Bao xong liền vạch áo lên cho Tiểu Bánh Bao uống sữa. Thật ra, chồng cô cũng sợ Tiểu Bánh Bao không đủ sữa uống nên mua rất nhiều sữa bột cho Tiểu Bánh Bao uống dặm. Nhưng trời ban phúc sữa của cô nhiều đến nổi Tiểu Bánh Bao uống xong còn phải lấy bình hút ra ngoài.
Hi Huyền nhìn cô, ánh mắt có chút mờ ám.
"Dỗ Tiểu Bánh Bao ngủ đi tôi với em cùng tắm."
Mạc Thanh Tang trừng mắt. Sao lại không đứng đắn như vậy chứ. Nhưng quả thật chồng cô đã kiềm chế rất lâu rồi.
Cô bế Tiểu Bánh Bao về phòng chuẩn bị ru cho nó ngủ rồi giao cho thím Lưu. Tiểu Bánh Bao hơn một tháng tuổi vô cùng dễ ngủ, ăn no xong liền nhắm mắt đi vào giấc mộng.
Cô đợi Tiểu Bánh Bao ngủ say liền giao cho thím Lưu, y như bà mẹ kế róm rém về phòng.
Cửa phòng vừa mở ra Hi Huyền đã ôm lấy cô. Môi cô cũng bị chiếm giữ một cách bá đạo nhưng ngọt ngào. Cô lấy tay đóng cửa phòng lại rồi ôm lấy con người đói khát kia.
Hi Huyền không yên phận lấy tay cởi bỏ hết quần áo của cô thảy lên sàn rồi bế cô lên đi vào phòng tắm.
Bồn tắm đã pha sẵn nước ấm cùng những cánh hoa hồng, trên mặt bồn còn đặt sẵn ánh nến và rượu vang.
"Cởi giúp tôi." Hi Huyền đặt cô xuống còn thì thào vào tai cô.
Mạc Thanh Tang nhẹ nhàng cởi bỏ áo sơ mi lụa kia thảy xuống sàn, tiếp đó là cởi bỏ chiếc quần tây âu của chồng. Hai người chỉ còn mỗi đồ nội y trên người mà lao vào ân ái.
"Chúng ta chơi trò kích thích không?" Hi Huyền trong cơn động tình nhẹ thì thào vào tai cô.
Cô cảm nhận được ngón tay Hi Huyền đang làm loạn ở nơi tư mật thì rên lên một tiếng. Hơi nước trong bồn tắm càng làm cô thêm phần gợi tình điên dại.
"Được...ưmmm"
Hi Huyền nở nụ cười gian trá, cô cầm lấy ly rượu vang ngậm lấy một ngụm rồi hôn lên môi Mạc Thanh Tang.
Mạc Thang Tang cảm nhận được vị chua chua ngọt ngọt thì nuốt xuống. Cô vòng tay qua ôm cổ Hi Huyền, hoàn toàn thuận theo cô ấy.
Một lúc sau khi uống ngụm rượu vang đó cô mới biết có ý nghĩa gì. Cô nhìn Hi Huyền đặt mình lên giường cả một chút phản kháng cũng không thể. Cả người từ trước đã động tình bây giờ còn nóng lên, bên dưới cực kì khó chịu và trống rỗng. Hi Huyền lấy tay mò mẫn, mân mê ở bên ngoài nơi tư mật của cô. Miệng không ngừng ngậm lấy nhủ hoa của cô.
"Ưm...Chồng...ưm...em khó chịu..."
"Vợ à, trò chơi bắt đầu."
Mạc Thanh Tang nhìn thấy chồng cô đang cầm một cái gì đó vừa to vừa dài. Sau đó cô cảm nhận tay của mình bị còng lại lên cạnh giường. Hi Huyền bắt đầu hôn lấy môi cô, đưa lưỡi vào khoang miệng cô làm càn. Thứ vừa to vừa dài mà chồng cô cầm đó liên tục cọ sát vào đùi gần nơi tư mật của cô.
"Nói yêu tôi, tôi liền cho em." Hi Huyền nở nụ cười, lưỡi không ngừng liếm lấy cổ cô.
Mạc Thanh Tang có ngốc đến mấy cũng biết nó là thứ gì. Cô vừa động tình, vừa trúng xuân dược vô cùng khó chịu, bên dưới trống trãi càng khiến cô mất đi ý trí.
"Em yêu chị. Ưmmm"
"Lặp lại lần nữa."
"Em yêu...ưm...chồng."
Hi Huyền bật cười. Tay đang cầm thứ kia đút vào nơi tư mật đã ẩm ướt của Mạc Thanh Tang.
Thứ đó chạy vào nơi tư mật của cô không ngừng run lắc, đặc biệt càng lúc càng mạnh.
Cô thề sau này tuyệt đối sẽ không tin chồng cô nữa. Bây giờ cô biết chuyện lúc trước hai người làm quá nhẹ nhàng vì Hi Huyền sợ ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng. Bây giờ đứa nhỏ ra đời thì chính là tính một lần. Cô không biết đêm qua đã vượt qua như thế, cô chỉ biết gần như món đồ chơi tình dục nào chồng cô cũng cho cô thử qua. Cho dù cô khóc rống cầu xin cũng không hề dừng lại một chút.
Mạc Thanh Tang từ từ tỉnh lại, cô nhìn đồng hồ trên tường xác nhận đã quá trưa rồi. Nơi âm đạo đau nhức, sưng tấy do quá sức nói cho cô biết chồng cô chính là kẻ biến thái đội lớp người thanh cao, nho nhã. Cô nhớ hôm qua cô đã khóc từ tiếng người thành tiếng chó luôn mà chồng cô vẫn không chịu dừng lại. Mạc Thanh Tang cô xin thề lần sau mà cô để Hi Huyền chơi tiếp cô sẽ trực tiếp sủa gâu gâu.
Thế là cô lết cái thân tàn ma dại của mình đi kiếm những thứ tối qua. Cô nhất định sẽ vứt hết bọn chúng.
Thím Lưu đang bế Tiểu Bánh Bao vỗ vỗ thấy cô xuống thì cười cười, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng mờ ám.
Mạc Thanh Tang cũng giả vờ như không thấy. Co nhất định sẽ học cách chay mặt nếu không cô sẽ ở luôn trên phòng với những vết xanh đỏ từ cổ xuống hết người này rồi. Hi Huyền cũng quá biết chơi trò cầm thú rồi. Mà một người có thể đọc sách 21+ bằng tiếng anh thì có thể đứng đắn bao nhiêu chứ. À khoan sách 21+, cô quên nó nữa.
Cô lại xoay người chạy vào phòng ngủ. Để cô xem cuốn sách đó viết gì.
Mạc Thanh Tang cầm chìa khóa bắt đầu mở ngăn tủ đầu giường lấy cuốn sách ra đọc. Cô càng đọc, càng tra dò từ điển thì càng muốn mang cuốn sách này đốt đi.
Ai có thể viết ra cuốn sách này một cách biến thái như vậy chứ.
Thế là cô lại vứt luôn nó. Cô không thể để những thứ này trong nhà được. Nó sẽ làm hư chồng cô.
Hi Huyền về nhà thấy những thứ đồ chơi kia bị vứt thì cũng chỉ cười cười. Cùng lắm cô mua một bộ khác là được.