Tình hình gì đây, chị Tử Đan nhìn Trạch Huân, Trạch Huân nhìn tôi, tôi dùng tay che mặt, nằm lật người sang hướng khác. Nếu Trạch Nhân không lên tiếng thì chắc tôi sẽ nằm đây mãi.
"Về nhà thôi. "
Tôi ôm bụng còn hơi đau, Trạch Nhân bế tôi ra xe cùng Luân và Ân, còn anh thì ở lại. Tôi không để ý họ nói gì nữa, nhưng tôi thấy vẻ mặt chị Tử Đan rất vui.
"Tiểu Nghi, em còn không? " Trạch Ân
"Còn gì? " Tôi nhướng đôi mày, gương mặt nhợt nhạt lộ rõ nét không hiểu
"..."
Tôi nhìn sang Trạch Nhân, anh né. Trạch Luân cười cười rồi lắc đầu.
"Trạch Ân! Ý anh là sao? "
"Thôi, về nhà rồi nói! "
Chiếc xe lăn bánh khỏi Tây Bắc và Trạch Huân đã không lên xe. Tôi bồn chồn không biết anh ở lại nói gì với chị ấy. Nhìn qua thôi tôi cũng biết chị Tử Đan thích anh rồi, nếu mà ở lại vì chuyện của tôi... Nghĩ cũng không dám nghĩ.
...
Tôi được Trạch Nhân bế hẳn vào phòng, anh đặt nhẹ tôi lên giường, kéo chăn đắp ngang bụng tôi. Anh cười dịu dàng, nhìn gương mặt này sao tôi lại nhớ đến hôm anh bệnh.
"Ngủ đi, chút anh mang cháo nóng cho em! " Trạch Nhân xoa đầu tôi, rồi quay đầu ra cửa.
Bụng vẫn còn đau râm ran, tôi không buồn nghĩ nhiều, sau khi anh đi khỏi thì tôi nhắm mắt nghỉ ngơi. Chưa được bao lâu..
"Chết rồi, mình không còn... "
Giờ thì tôi hiểu Trạch Ân định hỏi gì rồi! Thật là.. Sao lại quên chuyện quan trọng như vậy, nãy chị Tử Đan cho tôi hai cái nhưng chắc chắn sẽ không đủ. Tôi ngã mạnh ra gối "Đình Nghi, chuyện nên nhớ toàn quên, còn chuyện không cần thiết thì cứ nhớ!! "
Không biết hồi mang tôi, mẹ có ăn cá vàng không? Thật là!
...
Những chuyện tưởng chừng không thể nhưng lại xảy ra, thậm chí rất bất ngờ..
Tôi đang phải lết khỏi giường khi nghe tiếng gõ cửa, mệt mỏi nắm tay cửa mở ra, nhìn người đang đứng tôi chợt đứng nghiêm chỉnh lại. Anh cầm một túi màu đen lớn.
"Trạch Huân! "
Anh mang túi đó vào thẳng phòng, không thèm để ý đến tôi, đến mắt cũng không thèm nhìn. "Có tất cả 30 nhãn hiệu, khi nào dùng hết nói anh! " Dứt lời anh đóng mạnh cánh cửa.
Nhìn chiếc túi tôi nheo nheo đôi mắt, từ từ mở ra.. Cái gì đây??! Cả trưa anh không về nhà là để mua? Trước mặt tôi là cả túi BVS, nãy anh nói gì, 30 loại? Anh đùa hả? Tôi muốn cười, nhưng cũng muốn khóc, có nên cười vì sự ngốc nghếch của anh? Hay nên khóc vì cảm động?
Tôi trấn tĩnh bản thân "Anh chỉ vô tình thôi, không cố ý! ", rồi mang chiếc túi cất đi.
[...]
Sau khi mọi người ra khỏi phòng y tế đi khuất xa, Trạch Huân tập trung nhìn Tử Đan, hắng giọng rồi nói.
"Tử Đan! "
"Dạ? " Cô ngại ngùng cúi mặt, chờ đợi câu nói của anh.
"Con gái khi đến kỳ, họ nên dùng gì? Và không nên dùng gì?" Trạch Huân thở mạnh sau câu nói ấy.
Không tin vào những gì mình đã nghe được, cô nhìn người đàn ông nghiêm túc trước mặt, hỏi lại "Dạ ?"
Nhưng anh không nói câu khi nãy "Tôi hỏi rồi, cô trả lời đi! "
Lần này thì cô không hỏi nữa, cô nói ra hết những gì chuyên môn mình biết cho anh, cô vừa nói gương mặt cũng vừa ửng đỏ. Anh rất tập trung lắng nghe, thi thoảng gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.
"Cảm ơn! " Trạch Huân quay đi.
Tử Đan nhìn theo bóng lưng của anh đi khá xa, bất giác mỉm cười "Đến chuyện tế nhị anh còn dám hỏi, em không tin đây là mối quan hệ bình thường."
[...]
Trạch Huân lái xe của mình đến siêu thị, anh vào đúng chỗ thứ cần mua. Xung quanh anh là các bà chị, bà dì đang đứng chọn, họ xì xào khi thấy anh bước đến.
"Anh.. Cần gì ạ? " Một cô gái mặc đồng phục mất 10 giây nhìn anh, rồi hỏi
"Tôi muốn mua, cô tư vấn đi! " Vẻ mặt anh rất bình thản.
Nhưng cô gái không kịp nói, anh đã giành nói "Thôi, lấy loại tốt cho con gái tuổi 16, mỗi loại một gói, cả ngày và đêm, gói vào túi tính tiền cho tôi! "
Cô gái bị Trạch Huân làm cho cứng miệng, cả mấy bà cô đang xì xào cũng im nốt. Họ đổ dồn ánh mắt vào anh, không khỏi ngạc nhiên.