Cô Ấy Là Của Chúng Tôi

Chuyện của Nhược Hạ xem như xong xuôi, mấy tuần nay không thấy cậu ấy buồn rầu, cũng không còn nhắc đến Trạch Nhân. Còn Trạch Nhân, anh cũng không còn uống say vào mỗi đêm nữa, cũng ít để tâm đến tôi hơn.

Nhưng vừa xong chuyện này, tôi lại bất ổn chuyện khác. Vấn đề là hai tuần nay tôi không liên lạc được với Trạch Huân, anh đã không có một cuộc gọi hay một tin nhắn gửi cho tôi. Mặc dù trước hai tuần đó, chúng tôi vẫn còn đang rất hạnh phúc, đêm cuối tôi còn cùng anh call video thâu đêm...

Tôi không biết có chuyện gì xảy ra với anh không, hiện giờ tôi đang rất sót ruột và trong lòng cứ bồn chồn khó tả. Tôi lại sắp có ý định qua Anh một chuyến nữa.

"Trạch Ân à, em thật sự rất lo lắng, anh cho em qua đó đi! "

"Em đừng cố vô ích, anh sẽ không cho em đi đâu hết! Anh đã hứa sẽ lo cho em học qua 6 tháng còn lại khi anh ấy ở Anh, em ngoan ngoãn chút đi! "

"Nhưng mà... Anh ấy đã không có chút liên lạc suốt 2 tuần rồi! Chắc chắn anh cũng lo giống em mà! "

"Em bình tĩnh chút đi, Trạch Huân anh ấy không phải là người hay khiến người khác lo, nên em yên tâm. "

Trạch Ân đâu biết, anh càng giải thích tôi lại càng lo lắng hơn. Gì mà không lo, lo chết được thì có.

Nếu không xin được, tôi sẽ tự đi. Tôi đành phải cầu cứu cô bạn Nhược Hạ, xem có được không.

"Nhược Hạ, cậu có biết đặt vé máy bay online không? "


Tôi nhìn chiếc đồng hồ treo tường, cũng đã 19 giờ rồi.

"Biết, cậu tính đặt hay gì? " vài giây sau cậu ấy trả lời.

"Đặt giúp tôi 1 slot sang Anh đi, gấp vào tối nay được không? "

"Gấp vậy thì tôi không chắc đâu, đợi chút! "

Cậu ấy bảo đợi chút, và tôi đã đợi được 40 phút, nhưng vẫn chưa nhận được kết quả. Cuối cùng là đợi đến 20 giờ, Nhược Hạ cũng thông báo.

"Đình Nghi, tôi đã đặt vé cho cậu rồi, chuyến bay cuối của ngày là vào 22 giờ, cậu chuẩn bị đi! "

"Được được. "

...

Tôi đã rất lo lắng cho Trạch Huân, tôi có thể bỏ hết, chỉ để được bên anh. Nhưng... Hình như tôi sai rồi, đáng ra tôi không nên thích anh nhiều như vậy.

Tôi lại lần nữa sang Anh sau nửa ngày bay, mệt mỏi có, háo hức có, lo lắng có. Tôi bắt taxi qua chỗ khách sạn anh sống, nhưng họ nói anh đã ra ngoài từ sớm rồi. Tôi có cố liên lạc mấy, nhưng vẫn không liên lạc được. Hay anh chặn số tôi? Tôi đành thử cách khác thôi.

Trạch Huân từng nói ở gần khách sạn này, có một viện nghiên cứu nhỏ, nó nằm khuất sau một khu vườn. Nhưng anh không nói rõ là ở đâu, buộc tôi phải tự mình đi tìm.

Những gì tôi muốn thấy không phải khó khăn gì, chỉ cần là anh còn ngồi làm việc mà thường ngày anh hay làm, dù có nhàm chán, nhưng miễn anh vẫn còn đó để làm thì việc gì xảy ra cũng được.

Hình ảnh hiện ra trong phòng lúc đó, nó cho tôi thấy được anh vẫn rất bình an, thân hình vẫn khỏe mạnh, nụ cười..cũng rất tươi. Tiếc là nụ cười đó không phải dành cho tôi.

Người phụ nữ anh ôm trong tay quen quá, nhưng tôi không nhớ đó là ai, nhưng tôi khẳng định cô gái đó lớn tuổi hơn tôi, đẹp hơn tôi, nét người Anh rất rõ.

Tôi đã đứng đó nhìn Trạch Huân và chị ấy, không biết đứng bao lâu nhưng chân đã rất mỏi. Nếu người chị đó không thấy tôi, thì không biết tôi phải đứng nhìn cảnh tượng đó bao lâu.

"Who? "


Trạch Huân bây giờ mới nhìn tôi, nhưng anh không có chút phản ứng nào. Trạch Huân chỉ hỏi tôi một câu, nhưng từng chữ như cứa vào tim tôi:

"Em đến đây làm gì? "

Trạch Huân có được coi là bị bắt gian không nhỉ? Mặt anh còn tỉnh hơn cả tôi.

"Tại sao không nghe máy của em? Còn chị này?" Tôi chỉ muốn nghe anh giải thích, chỉ cần anh nói không phải những gì tôi thấy chắc chắn tôi sẽ tin.

"Điện thoại cũ anh vứt rồi, còn đây là Alen con gái giáo sư của anh. "

Cô gái tên Alen ra vẻ vui mừng chào đón, nhìn tôi nói bằng tiếng Anh. "Oh, hello! "

Tôi hình như không thể nào kiềm chế được rồi, tôi nhanh chóng bước đến gần anh, khoảng cách đối với chúng tôi bây giờ chỉ còn dựa vào việc tôi đi nhanh hay chậm.

"Em cho anh giải thích tại sao khi nãy anh lại ôm chị ấy? " Tôi nhìn thật kỹ biểu hiện lúc đó của Trạch Huân, nhưng không tài nào đoán được anh đang nghĩ gì. Anh thậm chí còn không nhìn tôi, ra sức né tránh bằng cách bước lùi về sau.

Còn tôi thì càng muốn tiến tới.

Trạch Huân anh lúc đó có thể nói dối rằng mình không làm gì, biện minh cũng được. Nhưng anh lại không thể nói dối, một chữ cũng không. Và những lời tôi nghe được sau đó hoàn toàn là thật lòng, gương mặt đó không nói dối :

"Vì anh yêu cô ấy. "

"Vậy em thì sao? " Tôi cất giọng hơi run hỏi Trạch Huân.


Anh có chút né ánh mắt của tôi, trong thời khắc đó tôi nghĩ anh không muốn nhìn tôi khóc, anh còn quan tâm tôi. Nhưng lại lần nữa, anh nói một câu đâm vào tim tôi:

"Em nghĩ xem, con nít muốn nó nghe lời thì phải làm gì? "

"..."

"Phải ngon ngọt, yêu chiều chúng. Tôi đã làm cách đó đối với em, và rất thành công. "

[Chát]

Âm thanh vang dội khắp phòng. Tim tôi chẳng còn nguyên vẹn nữa. Cái tát đó chưa đủ để nói lên cảm giác của tôi lúc này.

Tôi không khóc, lúc đó tôi đủ can đảm nhìn anh, anh không cảm xúc nhìn lại tôi, ánh mắt vô cảm của anh làm tôi nhói kinh khủng:

"Thạc sĩ Trạch, ngài quả là người tài, đến việc dụ tình một đứa con nít kém ngài 7 tuổi ngài còn làm được. Vậy tôi tự hỏi, nhân cách ngài kém như vậy sao có thể làm thạc sĩ hửm?"

Sau khi nói xong, tôi cũng bỏ đi khỏi đó. Tôi đã chạy đi rất nhanh mà không kịp nhìn lại dáng vẻ của mình. Gương mặt tèm nhem mồ hôi và nước mắt, đôi môi tái nhợt thiếu sức sống. Tóm lại chỉ là ba chữ "Thật thê thảm".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận