Sau khi miếng trứng kia vừa kịp đáp xuống mặt bàn, thì không chỉ mặt của tôi mà ngay cả mặt của anh cũng đổi màu, đỏ ửng hết lên. Tôi không biết là mình đang ngại vì đã phụt thức ăn ra bàn hay đang không chịu nổi vì sự lạ lùng của Trạch Huân nữa. Tâm tư lộn xộn, vô cùng lộn xộn!
Trạch Huân đổi hướng nhìn, anh đang cố tình tránh né để tôi không bắt gặp sự ngại ngùng của anh ư? Nếu là người khác nói với tôi câu còn ngọt ngào hơn cũng chẳng bằng cú sốc tác động bằng lời nói của anh.
Sau khi ăn xong, dọn dẹp lau chùi, tôi cũng có được thời gian dò xét. Tôi từ từ ngồi xuống ghế, ậm ừ từng chữ:
"A... Anh.. Anh đang nói gì, nãy giờ em không hiểu cho lắm?"
Hai tay tôi đang nắm chặt lấy nhau, bối rối tay này bóc da tay kia trong khi đợi chờ người đối diện trả lời. Trạch Huân cũng mau quay lại khi nghe tôi hỏi, nhưng sắc mặt đã trở lại bình thường tự lúc nào rồi.
"Nếu em không hiểu, thì xem như anh chưa nói cũng được."
Tôi trợn mắt, anh nghĩ sao có thể bảo tôi xem như là chưa nghe gì được? Trong khi từng chữ từng từ nó thông qua não trong mấy phút trước đó rồi!
Trạch Huân bù lại, nói một câu khác:
"Anh sẽ sống ở đây cùng em, khi nào em không thích ở đây nữa thì chúng ta về! "
Tôi không biết anh đang nghĩ gì nữa, có phải anh đã quên rằng chúng tôi đã không còn như trước hay anh đang cố ý muốn bắt cá hai tay?
"Trạch Huân à, anh đừng đùa nữa... Chúng ta đã chia tay rồi! " Tôi nhìn anh, nói ra.
Trong lúc này, Trạch Huân trước mặt tôi như một người khác, thái độ nghiêm chỉnh như bóp chết người hằng ngày giờ đã thành con người đến liêm sỉ cũng bay mất.
"Anh từng nói chia tay sao? Hình như là chưa... Vậy nên anh sẽ ở đây. "
Trạch Huân... Anh ấy cởi áo khoác rồi máng vào cây treo đồ, đi lên lầu, không quên nói với tôi một câu dặn dò: "Em đợi hai người kia về đi, anh nghỉ ngơi. "
"..." Thôi rồi, như vậy thì tôi hết cách.
Khi chị Nhan Tử về, tôi có hỏi. Chị nói là chị không dám cản Trạch Huân muốn thế nào là thế ấy! Dược Đông thì ra ngoài từ sớm nên đã không biết sự có mặt bất thình lình của Trạch Huân.
...
Vào giờ trưa, trong căn phòng ăn chật hẹp đủ để đặt một chiếc bàn ăn cho 6 người. Nhưng trong lúc này ở không gian chỉ bao nhiêu đó, có 4 con người đang ngồi đầy đủ trên chiếc bàn đã được dọn sẵn rất nhiều món.
Không chỉ đơn giản là bữa cơm trưa, có rất nhiều ánh mắt cứ đâm đâm vào nhau. Là một người trong cuộc, thật sự tôi đã rất mệt mỏi!!
Năm phút trôi qua, đồ ăn cũng đã bay hết khói nóng nhưng hai người đàn ông kia vẫn chưa chịu động đũa. Chị Nhan Tử phải lên tiếng để giải vây bầu không khí này, chị gắp cho tôi một miếng rau xào, nói:
"Em ăn đi! Mọi người cũng ăn luôn đi, để thức ăn nguội sẽ ăn không ngon. "
Tôi liếc qua hai người rồi cho đũa rau vào miệng. Lúc này, Dược Đông gắp cho tôi một lát ớt chuông vào chén, anh ta nói:
"Ăn thứ này, rất tốt cho da. " Rồi anh ta nhìn Trạch Huân cười trừ, anh ta còn nói: "Những món này hình như Trạch Huân nhà người ta không thích, có phải không?"
Không đâu, Trạch Huân rất dễ nuôi, những gì tôi ăn không được anh đều có thể ăn được. Ví dụ như miếng ớt chuông Dược Đông đã gắp cho tôi, tôi cũng không ăn được...
Tôi hơi cúi đầu nhìn chén cơm, không thể ăn được thì chỉ có thể nhìn rồi gắp nó để sang một bên. Nhưng tôi vẫn mỉm cười với người đã có thành ý gắp cho mình: "Cảm ơn! "
Trạch Huân đã thấy, anh vội đổi chén với tôi, nhanh chóng đưa miếng ớt chuông qua cho người kế bên mình: "Tốt thì ăn đi. "
Tôi ngạc nhiên, nói với anh: "Không được, chén đó em đã cho đũa vào rồi! "
"Từ nhỏ còn việc gì mà chúng ta không dùng chung sao?" Trạch Huân đã nói mà không nhìn biểu hiện của chúng tôi.
Chị Nhan Tử miệng chữ o quay sang nhìn tôi, tôi cười cười cho qua. Không thể phủ nhận được, vì đó đã là hiển nhiên rồi! Dược Đông thì tỏ ra khó chịu, anh ta dằn đũa rồi vội ăn cho thật nhanh.
Bữa ăn của chúng tôi trưa hôm đó chỉ có vậy. Ngoài sự vùng vằn của Dược Đông còn có sự thản nhiên của Trạch Huân, sự ngỡ ngàng của chị Nhan Tử, sự ngại ngùng của tôi. Chỉ có một bữa ăn thôi nhưng chứa nhiều cung bậc trạng thái thú vị.
...
Trạch Huân thật sự có ý định ở đây, chị Nhan Tử đã sớm dọn dẹp phòng của Dược Đông từ chiều. Tôi đã làm cùng chị, thay luôn cả gra giường, gối ngủ, tất cả đều cho Trạch Huân. Do nhà hẹp, nên chỉ còn cách duy nhất là hai chị em tôi một phòng, còn Trạch Huân và Dược Đông một phòng.
Trong khi hai người đang ở trên lầu, không biết hai người đàn ông ở trên đó lâu như vậy là để làm gì, thì hai chị em tôi đang phải loay hoay chuẩn bị cho bữa tối:
"Dược Đông nó muốn uống bia, em lấy vài lon trong tủ lạnh giúp chị! "
"À.. Dạ. "
"Mà Nghi này.. Hmm.. Thêm vài lon nữa, cho cả Trạch Huân luôn! "
"Không cần đâu chị, anh ấy không có thói quen dùng bia vào buổi tối."
Tôi đang ôm ba lon bỏ lên trên bàn, đang định đóng tủ thì ở phía cầu thang vang xuống tiếng gọi.
"Em cứ lấy đi, anh cũng muốn thử uống bia cùng cậu ấy!"