Cô Ấy Là Đoá Hoa Của Riêng Tôi

Sau một lúc cùng Tôn lão gia thảo luận về dự án sắp tới, cũng đã đến lúc Ngao Viễn Khải nên rời đi, nhưng trong lúc rời khỏi anh lại vô tình nhìn thấy một chiếc váy của nữ hầu thấp thoáng sau gốc cây, chần chừ không dám bước ra.

Ngao Viễn Khải nhếch môi, anh chậm rãi bước về phía đó, cố gắng không để phát ra tiếng động.

"Cô đang chờ tôi sao?" Giọng anh trầm thấp, không cố tình doạ cô nhưng lại khiến cô giật mình.

Như Mạn đang đấu tranh tâm lí, cô không biết có nên tìm anh hay không, vậy mà anh đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cô làm cô hoảng hồn, xém nữa thì đã bị doạ ngất.

Cô gái nhỏ cúi đầu, vẫn còn bị chuyện lúc nãy làm cho lúng túng, xấu hổ, nhưng anh thì ngược lại, thậm chí còn không có chút gì là bối rối, vô cùng thản nhiên. Thấy vậy, trong lòng cô có chút hụt hẫng nhưng sau đó đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Tôi... tôi... tôi có thứ này cho anh." Cô nhét vào tay anh một chiếc hộp nhựa, lúng túng nói: "Lúc nãy tiểu thư có kêu tôi làm bánh đãi khách, khi đó tôi đã nghĩ ngay đến anh nên là tôi lén chừa lại một ít, xem như là quà gặp mặt, mong anh đừng chê."


Ngao Viễn Khải mở chiếc hộp ra, sắc mặt cũng vì vậy mà thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn: "Bánh đậu xanh?"

Thái độ của anh làm cho cô cảm thấy căng thẳng, hai tay siết chặt vào nhau: "Anh... anh không thích sao? Vậy... vậy... hay là..."

"Bánh này là do cô làm sao?" Anh hỏi.

"Hả? À, đúng vậy." Đột nhiên cô lại nở nụ cười khờ khạo, ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại cười, chắc là anh sẽ cảm thấy cô rất ngốc.

Chợt, Ngao Viễn Khải phì cười, còn xoa đầu cô: "Trông cô kìa, đúng là nhát gan. Đừng lo lắng, tôi không những thích mà còn rất thích nữa là đằng khác."

"Tôi... tôi còn tưởng là... anh không thích chứ." Như Mạn thở phào nhẹ nhõm, trên môi hiện lên nụ cười ngọt ngào.

"Mà lúc nãy cô nói gì? Cô đã nghĩ đến tôi đầu tiên sao? Có thật không vậy? Cô sẽ không lừa tôi đó chứ?"

"Đương nhiên rồi, sao tôi có thể lừa anh được chứ? Lời tôi nói đều là lời thật lòng. Hơn nữa mẹ tôi nói, nếu như tôi mà nói dối thì sẽ rất dễ bị phát hiện, vậy nên, tôi không hay nói dối, tôi sợ người khác sẽ nhìn ra được."

Ngao Viễn Khải đột nhiên cúi đầu xuống, anh dồn cô vào gốc cây, trên môi hé nở nụ cười gian manh: "Vậy tôi hỏi cô, cô có thích tôi không?"

Như Mạn bị câu hỏi của anh làm cho cứng họng, bờ môi mím chặt, ánh mắt tránh né không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô muốn chạy trốn nhưng hai chân lại như chôn tại chỗ, không cử động được.


"Anh... sao anh lại hỏi vậy?"

"Cô trả lời tôi trước đi, có thích hay là không?"

Khung cảnh trước mắt cứ như một con hắc lang gian xảo và một con bạch thỏ nhút nhát, mà ai là sói, ai là thỏ có lẽ mọi người cũng đã đoán ra được.

Anh nuốt nước bọt, còn không thèm che đậy sự đói khát của bản thân, chậm rãi tiến gần đến bờ môi cô, vẫn chưa từng rời mắt.

Hai tay Như Mạn siết chặt vào váy, cô không biết trong tình huống này mình nên làm gì, có nên đẩy anh ra không, bởi vì... thật ra... trong lòng cô vẫn có chút mong chờ, có chút tò mò, không biết hôn thật sự thì sẽ có cảm giác như thế nào.

Nhưng mà như vậy liệu rằng có quá dễ dãi không? Liệu anh có cảm thấy cô là một cô gái hư hỏng, mất nết, còn nhỏ tuổi mà đã có những suy nghĩ không đúng đắn?

Ngay lúc đó.


"Tô Như Mạn, mày lại trốn đâu rồi? Sao còn chưa đi rửa bát, giặt giũ quần áo cho bọn tao nữa? Có phải mày muốn ăn đòn không?" Một người hầu nọ hét lên, ra lệnh cho cô phải làm theo ý bọn họ, còn phải giặt đồ cho người hầu, nếu cô không chịu làm thì họ lại làm khó mẹ của cô.

Như Mạn không còn thời gian nữa, cô nhanh chóng đẩy anh ra sau đó vội vã chạy đi: "Tôi ở đây, đợi một chút!"

"Chết tiệt! Xém nữa thì được rồi." Đang lúc cao trào lại bị làm cho cụt hứng, Ngao Viễn Khải thầm mắng một tiếng, tâm trạng cũng vì vậy mà xuống dốc.

Nhưng chỉ một giây sau đó, khi nhìn lại hộp bánh mà cô tặng cho anh thì bất giác anh lại mỉm cười, dường như từ khi gặp được cô, tần suất anh cười càng lúc càng nhiều hơn, đúng là lạ thật.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận