Đã từ rất lâu, Tô Như Mạn luôn có thói quen dậy sớm, vì ở trong căn biệt thự này, quản gia sẽ không cho phép bất kì ai có suy nghĩ lười nhác không chịu làm việc trong đầu. Vậy nên từ khi mở mắt cho đến chiều tà, cô cũng không được nghỉ ngơi, không theo hầu tiểu thư thì cũng phải quỳ trên sàn lau đi lau lại mấy lần mới có thể khiến quản gia hài lòng. Không những vậy, hôm nay còn là một ngày đặc biệt, nên từ sáng sớm ai nấy trong biệt thự đều không được ngơi nghỉ.
"Nhanh tay nhanh chân lên đi! Ngao gia sắp đến rồi mà các người còn ở đây lề mề cái gì, có phải muốn bị phạt không?" Người hầu trưởng vốn trời sinh nóng tính, mỗi lần hét lên, âm thanh vang khắp cả ngôi biệt thự khiến những người hầu khác đều phải khiếp sợ.
Mà Tô Như Mạn cũng không ngoại lệ, cô cúi đầu, cặm cụi làm công việc lau sàn của mình không dám ngẩng đầu lên, nhưng không ngờ lại đụng phải Tôn Kim Ngọc.
Ở trên cao, cô ấy nheo mắt nhìn cô, hai tay khoanh lại, dáng vẻ này chắc chắn là đang muốn mắng người.
Nhưng ngay lúc đó, quản gia lại vội vàng bước vào: "Tiểu thư, Ngao gia đến rồi, lão gia và phu nhân đang ở ngoài tiếp đón."
"Gì? Đến rồi? Thật sao?" Nghe thấy Ngao gia đến, Tôn Kim Ngọc liền mừng rỡ chạy ra ngoài, không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa.
"Nghe thấy gì chưa? Ngao gia đến rồi, các người còn không mau cút đi? Muốn lão gia và phu nhân mất mặt sao?"
Người hầu trưởng có những lời lẽ không hay nhưng Như Mạn từ lâu cũng đã quen rồi, cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà cô lại không cảm thấy buồn khi bị mắng nữa. Chỉ là đôi lúc cô lại cảm thấy tủi thân, cảm thấy uất ức.
Tô Như Mạn bò dậy từ sàn nhà, cơ thể gầy gò ốm yếu bước đi loạng choạng với một xô nước to trên tay.
Đột nhiên, vì một người hầu khác cảm thấy cô chướng mắt liền gạt chân cô, nước bẩn đổ ra khắp sàn nhà, quần áo của cô cũng vì vậy nà bị ướt, trông vô cùng thảm hại.
"Này! Cái đồ ăn hại? Cô đang làm gì vậy hả?" Người hầu trưởng bước đến đánh mấy cái thật mạnh vào vai cô, còn tát vào mặt cô, lời lẽ thô tục: "Có nhiêu đó làm cũng không xong, đúng là vô dụng. Hôm nay đừng hòng ăn cơm nữa, chỉ tổ phí phạm mà thôi. Nuôi loại người như cô, thà nuôi một con chó còn hơn."
Chợt, bên ngoài vang lên tiếng rôm rả, Ngao lão gia, Ngao phu nhân và Ngao Viễn Khải cùng với sự tiếp đón của Tôn gia, vui vẻ bước vào.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người liền cau mày, bầu không khí cũng trở nên gượng gạo.
Còn Ngao Viễn Khải, anh vốn không có thái độ gì, vậy mà khi nhìn thấy cô hầu gái với thân thể ốm yếu đang loay hoay dọn dẹp ở dưới sàn, gương mặt đỏ ửng vì bị đánh, không hiểu sao anh lại có chút chạnh lòng, muốn ra tay giúp đỡ cho cô.
Nhưng khi anh vừa tiến lên một bước, Như Mạn đã bị người hầu trưởng thúc giục, vội vàng bỏ đi, thậm chỉ còn không dám ngẩng đầu lên dù chỉ một lần, khiến người ta... bất giác dâng lên một loại cảm giác - thương hại.
Đúng, đơn giản chỉ là một bậc cao quý đột nhiên trỗi dậy lòng trắc ẩn với một kẻ yếu thế hơn mình.
Còn Tôn Kim Ngọc thì không giống vậy, cô ấy thầm mắng một tiếng rồi bước đến ôm lấy cánh tay Ngao Viễn Khải: "Anh Viễn Khải, anh đừng để ý đến cô ta, cô ta chỉ là một con hầu vô tích sự thôi, một lát nữa em sẽ dạy dỗ cho cô ta một trận."
"Không cần đâu, cũng không có ảnh hưởng gì lớn, ba mẹ tôi cũng không để ý, đừng để mấy chuyện nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng đến tâm trạng." Ngao Viễn Khải đẩy Tôn Kim Ngọc ra, mặc dù có phần hờ hững nhưng lại không lộ ra trên mặt.
Thật ra đối với anh, mối hôn ước này có hay không cũng không quan trọng, bởi vì trước sau gì thì anh cũng phải kết hôn, nhưng một cuộc hôn nhân thương mại đương nhiên sẽ tốt hơn so với việc kết hôn chỉ để sinh con nối dõi. Với cả, không phải cũng chỉ là một người phụ nữ sao? Có gì khác biệt đâu chứ? Không phải ba mẹ anh cũng vì một cuộc hôn nhân thương mại mà sinh ra anh à?
Suy cho cùng, cho dù là Tôn Kim Ngọc hay là bất cứ vị tiểu thư nào khác, chỉ cần họ mang lại cho anh được lợi ích, danh vọng, tiền tài, anh đều có thể cùng họ kết hôn. Bởi vì trong suy nghĩ của anh, chưa từng tồn tại hai chữ "luyến ái".