Vẫn như thường ngày, Như Mạn vẫn làm những công việc dành cho người hầu, nào là lau sàn, quét sân,… Dù sao thì từ lâu cô đã làm quen với nó nên cũng không có cảm giác bị đày đoạ, chỉ cần làm tốt công việc của mình, chỉ cần được ăn cơm ba bữa, vậy đã là hạnh phúc lắm rồi.
Vậy mà có những người lại luôn rắp tâm hại người khác, còn xem đó là một thú vui, hả hê, cười cợt.
…
Hôm nay trời nắng đẹp, Như Mạn giặt sạch chăn đệm và đem ra ngoài phơi, ngặt nỗi, dáng người cô thì nhỏ xíu mà chiếc xào lại cao hơn cô một cái đầu, đã vậy chăn đệm khi bị ngấm nước còn rất nặng, muốn phơi hết đống này, phải nói là vô cùng khó khăn.
Như Mạn bắt một chiếc ghế, dùng hết sức lực của mình để phơi chiếc chăn lên xào, trông cô không những vừa cồng kềnh mà còn rất chi là chật vật.
Chợt, chiếc ghế vang lên tiếng “rắc, rắc” giòn tan, cô có cảm giác như nó không chịu được trọng lượng cơ thể của cô.
Vào lúc đó, ở phía sau bụi cây, Tiểu Lan, chính là cái người lần trước vu oan cho cô ăn cắp đồ ăn, hại cô bị phạt roi, cô ta che miệng cười, dáng vẻ cực kì là đắc ý: “Hừ, cho chừa cái tật thái độ với tao. Sau này xem mày còn dám phách lối nữa không.”
Như Mạn cố gắng giữ bình tĩnh, cô không dám cử động mạnh, chậm rãi đưa chân bước xuống ghê, nhưng chân còn chưa chạm tới đất, âm thanh “rắc, rắc” lại vang lên, cái ghế đó không trụ thêm được nữa, sau đó thì…
“Á!”
Như Mạn sợ hãi nhắm chặt hai mắt, cô đã chuẩn bị tinh thần bị ngã sấp mặt, nhưng kì lạ thật, sao cô lại không có cảm giác đau còn có cảm giác rất ấm áp.
“Cô không sao đó chứ? Có bị trẹo chân không?”
Một giọng nói trầm ấm và dịu dàng vang lên bên tai cô, cô chậm rãi hé mắt, có chút thất thần. Cô không ngờ mình lại ngã vào lòng của Tôn Thừa Ngạn, cứ như là trong những câu chuyện cổ tích mà cô từng đọc vậy, công chúa sẽ ngã vào lòng của hoàng tử. Nhưng mà… cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô… không phải là công chúa, kịch bản này có phải là đưa nhằm người rồi không?
Như Mạn có hơi lúng túng, cô vội vàng đứng dậy, thay vì cảm ơn cô lại nói xin lỗi: “Tôi thành thật xin lỗi thiếu gia, tôi… tôi không cố ý muốn ngã vào người anh đâu. Tôi cũng không biết tại sao cái ghế này tự nhiên lại bị hỏng nữa.”
“Đừng sợ, tôi đâu có ăn thịt cô.” Anh ấy cười nói, thái độ vừa nhã nhặn lại lịch thiệp, không giống như đang đối xử với một người hầu.
Nhưng sau đó, anh ấy đột nhiên đanh mặt lại, trong giọng nói có chín phần là tức giận: “Đứng lại đó cho tôi!”
Người hầu nữ núp sau bụi cây kia vốn định bỏ chạy nhưng cô ta không ngờ lại bị Tôn Thừa Ngạn phát hiện ra, sợ sệt bước đến.
“Thiếu… thiếu gia.” Tiểu Lan run rẩy nói, không dám nhìn thẳng vào Tôn Thừa Ngạn, có lẽ là cô ta đang cảm thấy chột dạ.
“Cô còn gì muốn biện minh không?” Tôn Thừa Ngạn lạnh giọng, không giống với con người thường ngày của anh ấy.
Tiểu Lan: “Thiếu gia, anh đang nói gì vậy, tôi… không hiểu cho lắm.”
“Không hiểu sao?” Anh ấy chỉ vào chiếc ghế bị gãy kia, nói: “Vậy cái này là gì đây? Còn không phải do cô làm à? Còn nữa, cô núp ở sau bụi cây đó làm gì? Có phải cô cảm thấy tôi dễ bị lừa lắm không?”
Cô ta run sợ, gương mặt tái xanh, nhất thời không nói được lời nào, cùng đường bí lối chỉ đành quay sang cầu xin Như Mạn: “Như Mạn à, cô phải tin tôi, tôi không có làm việc như vậy đâu. Không phải chúng ta là bạn tốt sao? Cô nói gì đi! Nói đây chỉ là hiểu lầm.”
Cô gái nhỏ có phần ngờ nghệch, cô vẫn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, tại sao cái ghế này và Tiểu Lan lại liên quan đến nhau? Còn nữa, từ khi nào mà cô và cô ta lại trở thành bạn tốt rồi?
Nhưng mà Như Mạn vốn không phải là kiểu người thích so đo, cô không muốn gây thù chuốc oán với bất kì ai, thay vì thêm một chuyện thì tốt nhất là nên bớt một chuyện.
Cơ mà, khi Như Mạn vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì Tôn Thừa Ngạn đã kéo cô ra khỏi Tiểu Lan, nghiêm khắc nói: “Có tôi ở đây, tôi làm chủ giúp cô, không cần sợ, có biết không?”
“Nếu cô đã không giải thích được thì không cần giải thích nữa, tự giác dọn dẹp nhà vệ sinh một tuần đi. Nhưng mà cô nên nhớ, đây chỉ là một hình phạt nhẹ để răn đe mà thôi, nếu còn để tôi bắt gặp cô ức hiếp người quá đáng thì đừng trách tôi không nhắc nhở trước. Đã nghe rõ chưa?” Anh ấy nghiêm giọng, vừa dứt khoát lại vừa quyết đoán. Thì ra anh ấy chỉ dịu dàng, điềm tĩnh chứ không phải là không biết tức giận, nếu không nhìn thấy cảnh này, cô còn tưởng rằng anh là một vị thiếu gia nhu nhược.
Cũng vì vậy mà cô đột nhiên có một suy nghĩ, nếu như cô có một người anh trai như Tôn Thừa Ngạn, vậy thì chắc có lẽ cô đã không sợ trời không sợ đất, suốt ngày cứ lẻo đẻo sau lưng anh của mình, để anh ấy gánh vác tất cả thay cô và mẹ cô. Nhưng tiếc rằng cô không có anh trai, nếu không thì cô và mẹ cô chắc cũng không đến nỗi phải đi làm đầy tớ cho người ta.