Cô Ấy Là Đoá Hoa Của Riêng Tôi

Hai tuần sau, cũng chính là ngày hôm nay, bữa tiệc sinh nhật của Tôn Kim Ngọc được tổ chức rất rình rang, không chỉ có bạn bè của cô ấy mà còn có cả đối tác làm ăn của Tôn gia từ trước đến giờ.

Dưới ánh trăng huyền ảo, Tôn Kim Ngọc như được bao phủ bởi một loại ánh sáng vàng, cô ấy rực rỡ và tỏ sáng còn hơn cả ánh minh nguyệt kia. Bởi vì trong bữa tiệc này cô ấy chính là nhân vật chính, là một vị tiểu thư như hoa như ngọc được mọi người săn đón, tán dương.

Còn cô, chỉ có thể đứng trong một góc tối, nhìn mọi người vui đùa, nhìn Tôn Kim Ngọc cắt bánh kem, sau đó được mọi người tặng rất rất nhiều món quà đắt tiền và sang trọng.

Chính vào những lúc như này là lúc cô cảm thấy tủi thân nhất, cô tự nhủ với bản thân mình rằng cô chỉ đang ngưỡng mộ cô ấy nhưng thật ra lại có một chút ganh tị.

Cô đứng ở một góc, vô tri vô giác mỉm cười mà quên mất rằng bản thân vẫn chưa ăn gì, cô nhìn dĩa bánh ngọt trước mặt, rất muốn nếm thử mùi vị của nó ra sao nhưng cô lại không dám.

Chợt, Ngao Viễn Khải lại xuất hiện, anh cầm lấy dĩa bánh ngọt và đưa nó cho cô: “Muốn ăn không?”

Như Mạn gật đầu nhưng cô lại nói: “Tôi chỉ là người hầu, không được phép ăn những thứ này đâu, nếu bị phát hiện ra thì tôi sẽ bị mắng.”

Ngao Viễn Khải phì cười, anh múc một miếng bánh rồi đút cho cô: “Cứ ăn đi, là tôi cho cô, đâu phải cô tự lấy đâu mà sợ.”

Như Mạn mỉm cười vui vẻ, cô nhận lấy dĩa bánh từ anh.

“Ngon đến vậy sao?” Anh nhìn cô, cảm thấy cô lúc nào cũng nhốc nghếch, không khá lên được.

Cô gật đầu lia lịa, còn mỉm cười rất tươi, dường như giữa anh và cô đã không còn khoảng cách, thậm chí cô còn nói thật lòng mình cho anh nghe, không cần phải che giấu: “Rất ngon, lần đầu tiên tôi được ăn món bánh ngon đến như vậy.”

“Có muốn ăn thêm không?” Anh dịu dàng hỏi.

“Có thể không?” Cô nhỏ giọng, ngượng ngùng nói.

“Đương nhiên rồi.” Anh lấy thêm bánh ngọt bỏ vào đĩa cho cô, còn quan tâm dặn dò: “Ăn chậm thôi, không ai giành với cô đâu.”

“Tống An! Sao anh không ăn vậy? Anh không thích ăn bánh ngọt sao? Ngon lắm đấy!” Cô vừa ăn vừa hạnh phúc nói.

Ngao Viễn Khải khẽ mỉm cười, anh đột nhiên nâng cằm cô lên, liếm vụn bánh dính trên môi cô: “Đúng là ngon thật!”

Như Mạn xấu hổ quay mặt đi, mặt dù không phải là lần đầu bị anh cưỡng hôn nhưng cô vẫn cảm thấy rất ngại ngùng. Nhưng còn anh thì khác, anh vô cùng điềm tĩnh, đã vậy còn cười vui vẻ, đôi lúc anh làm cho cô có cảm giác như chỉ có một mình cô là rung động vì anh, còn anh thì không.

Một lúc sau, anh nói: “Có muốn cùng tôi khiêu vũ không?”

Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Khiêu vũ?”

“Không phải cô nói muốn được làm công chúa khiêu vũ cùng hoàng tử sao? Hôm nay tôi sẽ làm hoàng tử của cô, còn cô chính là công chúa được tôi để mắt đến.” Anh nắm lấy bàn tay cô, hôn lên mu bàn tay mềm mại của cô, chốc lát đã hoá thành một vị hoàng tử lịch thiệp.

Trong lòng Như Mạn cảm thấy xao xuyến, cô không nhịn được mà hỏi: “Chỉ hôm nay thôi sao?”

Ngao Viễn Khải hơi khựng lại, anh không nghĩ rằng cô sẽ hỏi câu này, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Nhưng sau đó, Như Mạn lại mỉm cười dịu dàng như ánh trăng rằm, cô cất giọng nói ngọt ngào: “Không sao, chỉ hôm nay thôi cũng được, miễn là được ở cùng anh, như vậy tôi đã cảm thấy rất vui rồi.”

Khoé môi anh dần cong lên, lời nói của cô vô cùng thản nhiên nhưng lại khiến cho anh cảm thấy hơi kì lạ, gần như là tội lỗi. Anh tự hỏi, tại sao cô lại có thể đơn giản và thuần khiết đến như vậy, thậm chí ngay cả ánh trăng trên cao cũng không đẹp bằng cô.

“Nhưng mà… tôi không biết khiêu vũ.”

“Không sao, tôi dạy cho cô.”

Ngao Viễn Khải dắt tay cô đến phía sau vườn, ở đó có hồ nước và ánh trăng phản chiếu, có hoa cỏ và cây xanh, còn có thể nghe thấy tiếng nhạc du dương, êm ả, tất cả hoà vào nhau tạo nên một khung cảnh lắng đọng, tràn ngập ý thơ.

Một tay anh nắm lấy tay cô, một tay anh để tay cô đặt lên vai mình sau đó đặt lên eo cô.

“Cô chỉ cần bước theo tôi là được, cũng không khó lắm đâu.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà, cô chắc chắn sẽ làm được.”

Như Mạn mỉm cười gật đầu, cô có thể không tin tưởng vào bản thân mình nhưng cô lại tin tưởng vào những lời mà anh nói một cách vô điều kiện.

Nhưng mà…

“Á, xin lỗi, tôi giẫm vào chân anh rồi.”

“Không sao, chúng ta tiếp tục.”

Như Mạn trở nên lúng túng, mặc dù anh đã di chuyển rất chậm nhưng cô vẫn không theo kịp tiến độ của anh. Bộ môn khiêu vũ này nói dễ cũng dễ mà nói khó cũng khó, chỉ trong chốc lát cũng không thể học được ngay.

Cũng giống như tình yêu, trên dời này vốn dĩ không tồn tại thứ gọi là tình yêu sét đánh, có thể vào khoảnh khắc đó ta bị thu hút bởi vẻ bề ngoài của họ hay là tính cách của họ nhưng ta lại không thể hiểu hết con người của họ, phải trải qua quá trình tiếp xúc, tìm hiểu lẫn nhau thì mới thu được kết quả ngọt ngào. Còn nếu không, tình yêu sét đánh đó cũng chỉ là một thoáng rung động không đáng nhắc tới mà thôi.

Như Mạn buồn bã rũ mắt, cô nhỏ giọng: " Tống An! Tôi thật sự không làm được."

Ngao Viễn Khải xoa đầu cô, anh cúi thấp người xuống, an ủi cô: “Không sao, nào, cô cởi giày ra đi, đứng lên chân của tôi, tôi chỉ cho cô.”

“Không… không được đâu, tôi nặng lắm.” Cô xua tay, chưa gì đã bắt đầu ngượng ngùng.

“Cô cảm thấy tôi yếu đuối đến vậy sao?” Anh cau mày, giả vờ như đang nổi giận để hù doạ cô.

“Tôi không có ý đó.” Cô sợ hãi giải thích, cô sợ anh sẽ hiểu lầm cô.

“Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời tôi.” Anh nghiêm giọng, cứ như là một thầy giáo nghiêm khắc.

Như Mạn không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nghe theo lời anh, cởi giày ra và rụt rè đứng lên chân của anh.

“Có phải là nặng lắm không?” Như Mạn hỏi, hình như cô nghĩ rằng mình thật sự rất nặng.

Ngao Viễn Khải ung dung bước đi, không có một biểu hiện nào của chữ “nặng”: “Cũng bình thường, không hề nặng một chút nào.”

Như Mạn đứng lên chân của anh, cảm giác vô cùng thích thú, cứ như anh và cô đã hoà thành một, vui đến mức không giấu được nụ cười.

“Có thích không?” Anh đắc ý hỏi.

“Ừm.” Như Mạn gật đầu.

“Vậy nếu như người khiêu vũ cùng cô không phải là tôi thì cô có vui giống như bây giờ không?” Trong lòng anh có chút mong chờ câu trả lời từ cô.

Cô ngẩng mặt nhìn anh đồng thời lắc đầu: “Sẽ không, bởi vì…”

Như Mạn còn chưa dứt lời anh đã không chờ thêm được nữa mà ôm chặt lấy eo cô, hôn lên bờ môi mềm mại của cô, không kiềm chế được mà cắn nhẹ vào bờ môi ấy.

Anh thở hắt ra, lại hỏi: “Bởi vì cái gì?”

Như Mạn rụt rè nhìn anh, giọng nhỏ nhẹ, không dám nói lớn: “Bởi vì… bởi vì… anh là… bạch mã hoàng tử trong lòng tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui