Vì làm đổ xô nước trước mặt Ngao lão gia và Ngao phụ nhân, Như Mạn bị quản gia phạt không được ăn cơm, còn phải dọn dẹp nhà kho, mặc dù đó không phải là lỗi của cô mà do một người hầu khác cố tình hãm hại.
Chỉ là, ở nơi này, cô làm gì có tiếng nói của riêng mình chứ, chỉ cần cô lên tiếng họ sẽ cho rằng cô đang xảo biện, đang chống đối, không những không có tác dụng mà còn bị phạt nặng hơn, thậm chí là bị đánh. Vậy nên từ nhỏ mẹ cô đã dạy cô, phải biết cam chịu, nhẫn nhịn và đặc biệt hơn hết là phải biết nghe lời. Bởi vì những người có thân phận thấp hèn như mẹ con cô, chưa bao giờ tồn tại sự công bằng, chỉ cần họ nói là sai thì chính là sai, họ nói là đúng thì chính là đúng, cô không có quyền cãi lại họ, càng không được phép làm phật ý họ.
Tô Như Mạn loay hoay trong phòng kho lớn ở sau vườn, không biết nên bắt đầu dọn dẹp từ đâu. Xung quanh bụi bám đầy, nào là mạng nhện, gián chết, còn có cả chuột, cũng không biết bao lâu rồi không có người dọn dẹp.
Chợt, Tô Như Mạn nhìn thấy một chiếc đàn piano cũ được đặt ở một góc nhỏ, chiếc đàn bám đầy bụi, dưới ánh nắng vàng chiếu rọi từ cửa sổ, bỗng lại có một cảm giác thần tiên như đang ở trong làn khói huyền ảo.
Như Mạn bước đến, cô cúi đầu thổi đi lớp bụi dày cộm, ngón tay lướt trên những phím đàn.
Thật ra chiếc đàn này là của Tôn Kim Ngọc, sau khi được ba mẹ tặng cho một chiếc đàn mới vào ngày sinh nhật, cô ấy liền vứt bỏ chiếc đàn này một cách không thương tiếc, thứ mà cô hằng ao ước.
Tô Như Mạn vốn rất thích âm nhạc, cô có một giọng hát trời phú, cảm âm cũng rất tốt, mỗi lần Tôn Kim Ngọc học đàn cô đều lén lút đứng bên cửa sổ để nhìn trộm, chỉ là lần nào cũng bị phát hiện, còn bị người hầu trưởng đánh. Nhưng cũng nhờ vậy mà cô đã học được một chút, còn thuộc được giai điệu của một bài hát.
Cô ngồi xuống ghế, nhớ lại những gì mà mình đã học lõm được, chậm rãi lướt ngón tay trên phím đàn tạo ra những nốt trầm du dương.
Đây là lần đầu tiên cô được đàn một khúc nhạc trên một chiếc đàn piano thật chứ không phải là trong tưởng tượng, trong lòng bỗng có cảm giác hân hoan, vui sướng không thể diễn tả được thành lời, cô cất giọng hát ngân vang, tự mình chìm đắm trong một không gian riêng, trên môi chớm nở nụ cười dịu dàng như cánh hoa mai vàng khẽ bay trong gió.
"Cạch!"
Âm thanh mở cửa vang lên, Tô Như Mạn giật bắn cả người, hốt hoảng đứng dậy, hai tay siết chặt vào váy, nụ cười cũng vì đó mà bị dật tắt chỉ trong chốc lát.
Người đàn ông kia đứng ngược sáng, tiến từng bước về phía cô, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ tràn đầy sự tò mò: "Một người hầu sao?" Chợt, trong đầu anh thoáng qua một loạt hình ảnh, chỉ một giây sau đã nhận ra: "Là cô à?"
Tô Như Mạn sợ hãi lùi lại phía sau, cô không biết người này là ai, điều cô quan tâm lúc này chỉ có một: "Đừng tố cáo tôi có được không? Tôi hứa sẽ không lười biếng nữa đâu, tôi thật sự không muốn bị đánh."
Anh khẽ cười, gương mặt anh tuấn như bước ra từ trong tiểu thuyết, anh mang theo một dáng vẻ thanh lịch, cao ngạo, giọng nói trầm ấm: "Cô không biết tôi?"
Tô Như Mạn lắc đầu, cô không biết anh là ai, với lại... cô nên biết anh là ai sao?
"Khúc nhạc lúc nãy... là do cô đàn sao?" Anh lại hỏi.
Cô gái ngây thơ gật đầu rồi lại lắc đầu, cô sợ nếu mình nói thật thì anh sẽ đi nói với quản gia, như vậy thì cô sẽ tiêu đời mất.
Nhưng sơ hở của cô rõ ràng như vậy sao anh có thể không nhìn ra chứ?
"Ở đây ngoài tôi và cô ra, còn có ai khác nữa à? Không lẽ... con chuột kia biết đàn?" Anh chỉ tay vào con chuột không biết đã đứng trên chiếc đàn từ lúc nào, làm nó giật mình phóng vào người cô.
Như Mạn cũng bị con chuột đó doạ cho giật mình, cô không kiểm soát được nỗi sợ mà lao về phía anh, anh cũng vì vậy mà không phản ứng kịp, mất thăng bằng, khiến cả hai bị ngã xuống sàn nhà bụi bặm, khói bay lên mù mịt.
Trong vô thức, anh ôm lấy eo cô, cơ thể ma sát vào nhau có chút ám muội.
Nhân lúc cô còn hốt hoảng, chưa phát giác ra, anh không những không buông ra mà còn ôm chặt lấy eo cô hơn, đôi môi mỏng nhếch lên tràn ngập cảm giác vô sỉ: "Một cô hầu gái vừa biết đàn... lại vừa biết nhào vào lòng người khác, thú vị thật đấy!"
Như Mạn mím chặt môi, trố mắt nhìn anh, hoảng loạn đến mức quên mất bản thân nên làm gì, cứ ú ớ không rõ đang nói gì: "Tôi... tôi... tôi..."
"Sao vậy? Không định đứng lên luôn à? Cô thích cơ thể của tôi đến vậy?" Anh giở thói lưu manh, dùng gương mặt đầy cuốn hút của mình đến gần cô hơn, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Như Mạn bị doạ của hồn bay phách lạc, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với một người đàn ông như vậy, cô lúng túng đẩy anh ra, vội vàng đứng dậy, gương mặt đỏ bừng.
"Đúng là dễ xấu hổ! Vậy thì tôi sẽ chơi với cô thêm một chút vậy." Anh cong khoé môi lên cười thích thú, lẩm bẩm gì đó rồi cũng đứng dậy, phủi đi lớp bụi dính trên quần áo.