Cô Ấy Là Đoá Hoa Của Riêng Tôi

Anh cười khẽ sau đó cách xa cô ra, cảm giác như đang đùa giỡn nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, chỉ có cô là không nhận ra được điều đó.

"Tôi đùa với cô thôi, không cần phải hoảng sợ đến vậy đâu. Nhìn cô kìa, mặt đỏ như vậy, tôi sẽ hiểu lầm là cô thích tôi đấy."

Anh cố tình nói vậy, quả nhiên cô gái nhỏ liền trúng bẫy, mặt đỏ như khỉ ăn ớt, ánh mắt lẫn tránh, không dám nhìn thẳng vào anh.

Ngao Viễn Khải dựa vào kệ sách bên cạnh, chăm chú quan sát Như Mạn, đôi môi mỏng cong lên đem lại một cảm giác vô cùng gian xảo, cũng không biết là anh đang suy nghĩ điều gì.

"Hình như cô rất sợ bị phạt nhỉ? Lần đầu tiên gặp cô, cô cũng luống cuống giống như vậy."

Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn xem biểu cảm trên gương mặt anh rồi mới e thẹn gật đầu: "Không phải mọi người... đều như vậy sao?"

"Cũng đúng. Phải rồi, cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cô thích biển hả?" Anh bước đến gần cô hơn, đặt hay tên lên bả vai cô, cúi đầu xuống, khoảng cách rất gần: "Sao lại không trả lời? Hửm?"

Như Mạn bị hành động của anh làm cho cứng đờ, hai tay siết chặt vào váy, không biết nên đặt mắt ở đâu mới đúng, thập phần lúng túng.


Ngay lúc đó, Như Mạn đã tìm được cây chổi lông gà, cô vội vàng cầm lấy nó, giả vờ bình tĩnh như chưa xảy ra chuyện gì rồi tiếp tục làm công việc quét dọn của mình nhằm trốn tránh bầu không khí kì lạ này.

"Đúng vậy, tôi rất thích biển, chỉ tiếc là tôi chưa bao giờ được đi đến đó. Còn anh thì sao? Anh có từng được nhìn ngắm biển cả chưa? Có phải rất đẹp không?" Cô nói với giọng phấn khích, dường như cô đang tô vẻ cho trí tưởng tượng của minh về một vùng biển mênh mông, rộng lớn, cũng rất ngưỡng mộ những người đã từng được đi nhìn ngắm biển cả.

Theo bước chân của cô, trong lòng Ngao Viễn Khải bất giác dâng lên một cảm giác không tên, cũng đã rất lâu rồi anh không được vui vẻ đến như vậy, thiết nghĩ cô gái này cũng có chút thú vị, có chút ngốc nghếch, có chút đáng yêu, nếu cô không phải là người hầu mà là một cô gái lẳng lơ, gợi tình thì chắc chắn một điều rằng, cô sẽ trở thành một con mồi được nhiều tên đàn ông để mắt đến. Vì ở cô, có sự mới lạ mà những cô gái khác không có.

Anh thầm mắng một tiếng, vội gạt đi những suy nghĩ đồi bại trong đầu.

Chợt, cô quay sang nhìn anh, cất giọng non nớt, dáng vẻ có phần nhút nhát: "Mà... anh tên gì vậy? Anh nói khi gặp lại anh sẽ cho tôi biết, nhưng... tôi vẫn chưa biết anh là ai."

Ngao Viễn Khải có chút ngạc nhiên còn có chút nghi hoặc, anh không nghĩ rằng cô lại ngây ngô đến mức đó, đến bây giờ mà vẫn còn chưa biết thân phận của anh là gì. Cũng phải thôi, với tính cách rụt rè này của cô, nếu cô mà biết anh là Ngao Viễn Khải, Ngao thiếu của Ngao gia, chỉ e là cô đã sớm bỏ chạy, sao còn dám ở đây nói chuyện cùng anh.

Anh nhếch môi, cố tình tỏ ra nghiêm túc: "Tôi? Tôi tên là Tống An, trợ lí thân cận của Ngao Viễn Khải, còn là bạn thân của anh ta."

"Anh... anh là trợ lí của Ngao thiếu?" Như Mạn kinh ngạc nhìn anh, dường như là bị sốc.

Ngao Viễn Khải phì cười, không nghĩ là cô tin thật, anh tiến về phía cô, dùng một tay nâng cằm cô lên: "Sao vậy? Thất vọng à? Thất vọng vì tôi chỉ là một trợ lí?"

Như Mạn vội vàng lắc đầu, chỉ một câu nói đùa cợt của anh đã khiến cho cô căng thẳng: "Không, không phải vậy, tôi không có ý đó, tôi chỉ không ngờ rằng anh là trợ lí của Ngao thiếu thôi."

"Cô biết người này à? Ý tôi là Ngao Viễn Khải?" Anh nheo mắt nhìn cô, cố tình muốn thăm dò.

Như Mạn lắc đầu rồi lại gật đầu, lúng túng nói: "Tôi... tôi chỉ là nghe người trong biệt thự nói thôi."

"Vậy cô đã nghe được gì rồi?" Anh nhướng mày nhìn cô, muốn truy hỏi cho bằng được.


"Tôi nghe nói Ngao thiếu chính là vị hôn phu của đại tiểu thư, hai người còn sắp đính hôn. Tôi còn nghe nói... ngài ấy là một người rất tài giỏi, rất tuấn tú nhưng lại rất khó gần, lúc nào cũng nghiêm túc, đặc biệt không thích cười, đến đại tiểu thư ngài ấy cũng đối xử rất lạnh nhạt." Cô thành thật nói về những thứ mà mình nghe được từ những người hầu khác.

Ngao Viễn Khải gật gù đồng tình, anh lại nói: "Vậy còn tôi? Cô cảm thấy tôi là người như nào?"

Như Mạn vừa nâng mắt lên đã va phải ánh mắt đào hoa của anh đang nhìn chằm chằm vào cô, làm cô trở nên lúng túng, không biết nên nói gì.

"Hửm? Sao lại không nói gì? Không lẽ tôi xấu xa đến mức cô không thể bịa ra được một lời tốt đẹp nào à?" Anh tỏ ra ấm ức, trong phút chốc đã biến thành một chú cún con đang liên tục vẫy đuôi, rất đáng thương.

Anh như vậy làm cô càng trở nên luống cuống: "Không phải đâu, không phải vậy đâu, anh rất tốt, không những dễ gần mà còn thân thiện nữa. Hơn nữa anh còn là trợ lí của Ngao thiếu, anh chắc chắn là một người tài năng và thông minh."

"Vì tôi là trợ lí của Ngao Viễn Khải nên cô mới cảm thấy như vậy? Cô nói vậy khiến tôi cảm thấy mình chỉ như đang dựa hơi vào anh ta ấy. Cô nói thật đi, có phải là trong lòng cô... đang khinh thường tôi không?" Cô nghiêm mặt, giả vờ như đang buồn bã nhằm muốn trêu chọc cô một chút nhưng không ngờ anh lại nghiêm túc đến vậy, còn bị anh doạ sợ mà hai mắt đỏ lên.

Như Mạn sợ bị anh hiểu lầm, gấp gáp nắm lấy tay anh, đôi mắt hiện lên sự kiên quyết: "Tôi không có ý đó, ý tôi là anh thật sự rất tốt, vừa dịu dàng lại vừa nam tính, giọng nói còn rất hay, lại còn rất... rất đẹp trai nữa. Vậy nên so với Ngao thiếu gì đó, tôi cảm thấy anh còn tốt hơn rất nhiều, tôi nói thật đó."

Lời nói của cô làm anh vừa ngạc nhiên lại vừa thích thú, mặc dù anh đã nghe rất nhiều lời khen và công nhận từ người khác nhưng lần này cảm giác lại vô cùng khác biệt, cảm giác như mũi của anh đang không ngừng dài ra, vui đến mức trong lòng nở hoa. Có vẻ như... cô là người đầu tiên thật sự công nhận "anh" chứ không phải là Ngao Viễn Khải - thiếu gia Ngao gia.

Bỗng, Như Mạn phát hiện ra điều gì đó không đúng, cô vội vàng thu tay lại, lại trở về dáng vẻ rụt rè như trước, cô còn tự trách bản thân vì đã quá kích động.


Nhưng đối với Ngao Viễn Khải, anh lại không quan tâm lắm, chỉ là một cái nắm tay thôi thì không nói lên được điều gì cả.

Bất chợt, Ngao Viễn Khải lại nâng má cô lên, anh nhẹ nhàng hôn lên bờ môi cô một cách bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng.

Cơ thể Như Mạn căng cứng, hai tay cô bấu chặt vào váy, tuy sợ hãi nhưng lại không dám đẩy anh ra, đợi đến khi chiếc lưỡi của anh tiến vào trong khoang miệng cô cô mới hoảng hốt vùng ra, vội vàng bỏ chạy.

Ngao Viễn Khải liếm môi, cảm thấy còn chưa đủ thoả mãn: "Chậc! Không có vị son lại còn mềm mềm, ngọt ngọt, thật muốn anh sạch cô ta." Anh lầm bầm, chỉ mới hôn mà cơ thể anh đã bắt đầu nóng lên, sinh lực dồi dào.

"Ngao thiếu, để cậu đợi lâu rồi, lão gia nói có thể bàn việc rồi, mời cậu đi theo tôi." Dương quản gia bước vào, cảm giác vô cùng lễ nghi.

"Được." Ngao Viễn Khải chỉnh lại cà vạt, trong chốc lát đã trở lại trạng thái thường ngày, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận