Cô ấy là sinh mệnh của tôi

Edit: Yuzu
Beta: Bạch Lan Tửu
 
Nhà của Hạ Chỉ như thế nào, là thay đổi lung tung. Chỉ nhớ mình là người ở Cảng Thành. Khi đó cô không phải tên Hạ Chỉ, cô tên là Hạ Ấu Thanh.
 
Năm ba tuổi Hạ Ấu Thanh sốt cao, suýt chút nữa là chết, nghe nói là do bà nội cầu thần bái phật mới nhặt mạng về được. Vì vậy người lớn thường treo ở cửa miệng câu "Tiểu Niếp của tôi phúc lớn mạng lớn."
 
Mấy lời này nói nhiều cũng không hẳn là chuyện tốt. Năm Hạ Ấu Thanh sáu tuổi, tai họa ập xuống, cha mẹ cô cùng gặp nạn trong một sự cố trên biển.
 
Gia tộc đặc biệt mở một cuộc họp lớn, bàn bạc chuyện nuôi nấng Tiểu Ấu Thanh. Chú út đẩy cho bác cả, bác cả đẩy cho cậu hai, ngay cả ông bà nội thường ngày yêu thương cô hết mực cũng lộ ra vẻ mặt khó xử, kết quả bàn bạc cuối cùng là: Đưa đi cô nhi viện.
 
Không ai cần cô.
 
Hạ Ấu Thanh thật sự trở thành một cô nhi.
 
Cô ôm lấy đùi ông bà nội gào khóc: "Không muốn không muốn, con không muốn đi cô nhi viện đâu, con muốn ở lại bên cạnh ông nội bà nội, con sẽ rất ngoan rất ngoan, con sẽ giặt đồ rửa chén, còn lau nhà nữa, sẽ không gây chuyện cho ông bà, cầu xin ông bà, đừng đưa con tới cô nhi viện, con không muốn xa mọi người. Bà nội, bà thương Ấu Thanh nhất mà, không đi cô nhi viện, không xa ông nội bà nội..."
 
Tiểu Ấu Thanh khóc khàn cả giọng, tình cảnh rất lúng túng. Cô còn nhỏ, chưa cảm giác được ẩn ý phía sau sự im lặng, cô chỉ biết tất cả mọi người đều không cần mình, muốn vứt bỏ mình. Cô sợ hãi, ôm chặt bà nội không chịu buông tay, đôi vai co rút lại nức nở. Bà nội nước mắt lưng tròng thở dài, ôm cô vào lòng, dỗ dành: "Được được được, Tiểu Niếp không đi đâu hết, bà nội nuôi, bà nội nuôi..."
 
Dường như bắt đầu từ khi đó, cô bé không có cha mẹ để nương tựa, trong một đêm đột nhiên lớn lên. Vốn không phải là gia đình giàu có, mất đi trụ cột gia đình, lưng ông nội ngày càng còng xuống, bà nội suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, toàn bộ căn nhà bị mây đen nghìn nghịt bao vây.
 
Tiểu Ấu Thanh rất hiểu chuyện, chưa bao giờ thể hiện sự đau buồn trước mặt ông bà nội, cô chỉ chờ đến buổi tối, giấu ông nội bà nội cắn chăn rơi nước mắt.
 
Ban ngày, cô đi theo ông nội tới đầu suối bắt cá, hoặc là hái ít rau dưa mang ra chợ đổi tiền; lúc bà nội nấu cơm sẽ ở bên cạnh giúp đỡ. Trong thời gian nửa năm sau khi cha mẹ rời đi, cô học được cách làm cá, giúp bà nội xe chỉ luồn kim, học bà nội khâu vá những đường may lởm chởm, học được cách gieo trồng hoa màu, học được nhìn mây biết thời tiết, học được rất nhiều rất nhiều.
 
Qua hơn nửa năm, ông bà nội dần thoát khỏi sự đau thương do mất con, trong nhà khôi phục lại sự ấm áp và hạnh phúc. Ngày vui chẳng thể được lâu, cuối năm, ông nội lên núi đốn củi vô ý trượt chân chỗ tuyết đọng lại, ngã xuống núi, tìm hai ngày hai đêm mới thấy được thi thể của ông trong khu rừng rậm rạp dưới vách núi. Bà nội bệnh không dậy nổi, không bao lâu cũng rời khỏi nhân thế.
 
Hạ Ấu Thanh lại trở thành cô nhi lần nữa. Lần này không được may mắn như lần trước, sau khi tang lễ xong xuôi, người lớn đều không quản sự sống chết của cô, cũng không đề cập tới chuyện nuôi nấng. Tiểu Ấu Thanh đã cô đơn lại càng sợ hại, trùm chăn trên chiếc giường trúc bà nội từng nằm trong căn nhà lạnh như băng khóc cả một đêm, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào cửa sổ đang mở, tương lai của cô là một mảnh mờ mịt.
 
Thêm mấy ngày nữa là đêm giao thừa đoàn viên, sáng sớm hôm sau, cậu tới căn nhà cũ đón cô về ăn tết.
 
Cậu có hai con trai song sinh, đều đang học tiểu học. Nhà máy của mợ cải cách, không lâu trước đây vừa bị giáng chức, ở nhà chờ sắp xếp công việc, thỉnh thoảng nhận việc may vá để kiếm sống, cả nhà đều dựa vào tiền lương sửa xe của cậu để chi tiêu trong nhà. Đêm hôm đó, cô đi uống nước ngang qua căn phòng của cậu mợ, nghe bên trong có tiếng cãi vã, đầu tiên là nghe cậu nói: "Chị và anh rể lúc còn sống đối xử với chúng ta không tệ, chúng là làm người phải có lương tâm."
 
"Lương tâm?"
 
Giọng của mợ đột nhiên lớn lên: "Sao anh không nghĩ ông bà nội của Tiểu Niếp vì sao lại nuôi nấng nó? Tôi đã sớm nghe nói, còn chưa lãnh tiền bảo hiểm kia. Được, nếu anh muốn nuôi, lấy khoản tiền bảo hiểm kia về rồi hẵng nói, nếu không thì không bàn bạc gì hết!"
 
"Thẩm Phương, cô đừng quá đáng! Khoản tiền bảo hiểm kia là do chị tôi và anh rể dùng mạng để đổi, sao chúng ta lại có thể đụng đến số tiền đó?" Cậu bỗng nhiên cao giọng nói.
 
"Anh không đụng? Anh không đụng tự nhiên sẽ có người đụng tới, chúng ta nuôi Tiểu Niếp, số tiền kia lý ra nên thuộc về chúng ta!"
 
Trong lúc hai người bên trong ầm ĩ khó phân thắng bại, Hạ Ấu Thanh đứng bên ngoài cửa chảy nước mắt gõ cửa, trong phòng an tĩnh lại. Khi cậu mở cửa thấy Hạ Ấu Thanh đứng bên ngoài, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp.
 
"Cậu mợ đừng cãi nhau, Tiểu Niếp không muốn hai người cãi nhau, con không gây thêm phiền phức cho cậu mợ nữa, cậu mợ đưa con tới cô nhi viện được không?"
 
Trong phút chốc cậu cô rơi nước mắt, ôm chặt Tiểu Ấu Thanh vào lòng: "Tiểu Niếp không đi đâu hết, cứ ở lại nhà của cậu!"
 
Vì vậy, Tiểu Ấu Thanh sống trong nhà của cậu. Hai người anh cũng xem như là thân thiện, nhưng cô luôn cảm thấy không thể hòa hợp với họ, họ thích Ultraman, thích Tranformers, cô không hiểu gì cả. Thế giới trong miệng bọn họ dường như cách cô quá xa xôi.
 
Số lần cậu và mợ cãi nhau ngày càng nhiều, có đôi khi đang lúc ăn cơm, chửi ầm lên ngay trước mặt hai con và Tiểu Ấu Thanh. Tuy cô chỉ mới bảy tuổi, nhưng nội tâm mẫn cảm hơn những đứa bé cùng tuổi, những chua ngoa trong lời nói đâm cô không ngóc đầu lên được. Cô rất muốn rời khỏi căn nhà này, nhưng lại không biết đi hướng nào.
 
Đâu mới là nhà của cô.
 
Hạ Ấu Thanh không biết.
 
Hạ Ấu Thanh bảy tuổi năm đó, khi các anh ước nguyện trong ngày sinh nhật, cô cũng yên lặng ước nguyện trong lòng: Tôi muốn có một gia đình ấm áp.
 
*
 
Trời đông giá rét trôi qua, tháng ba, chú Diệp đến.
 
Diệp Bắc Lương là bạn chiến đấu trước kia của Hạ Minh An, cha của Hạ Ấu Thanh, trong một nhiệm vụ khẩn cấp, Hạ Minh An cứu Diệp Bắc Lương, ân tình này cả đời Hạ Bắc Lương cũng không thể quên. Sau khi xuất ngũ, hai người tuy đường ai nấy đi nhưng cũng thường xuyên liên lạc với nhau.
 
Khi biết nhà họ Hạ gặp chuyện không may đã là nửa năm sau. Diệp Bắc Lương đi công tác ngang qua Cảng Thành bèn nghĩ muốn đến thăm Hạ Minh An, sau khi nghe ngóng mới biết nhà họ Hạ xảy ra chuyện. Sau đó ông trằn trọc biết Hạ Ấu Thanh đang ở đâu, thấy tình hình kinh tế nhà cậu của cô, ông bàn bạc với vợ, cho người cậu một số tiền rồi đón Hạ Ấu Thanh đi, tạm thời để cô ở nhà mình.
 
Hạ Ấu Thanh nhớ mình ngồi trên chiếc xe con màu đen của chú Diệp, khi đó, ai có xe riêng đều là ông chủ lớn, chú Diệp lại có xe của chính mình. Lần đầu tiên được ngồi xe hơi, cô tò mò với tất cả mọi thứ, tròng mắt đen láy nhìn tới nhìn lui, sao đệm lại êm ái thoải mái như vậy, xe chạy thật nhanh, còn nhanh hơn xe máy của ba nữa! Còn có còn có, chú Diệp vô cùng tốt với cô, cảm giác giống như ba vậy, cho cô nước khoáng, còn có đồ ăn vặt, nhưng cô không dám ăn, sợ làm dơ xe, sau khi nhận xong thì để ở chỗ trống bên cạnh.

 
Ngồi trên xe thật sự rất thoải mái, không bao lâu Tiểu Ấu Thanh đã ngủ, lúc tỉnh dậy thì trời đã tối. Ơ, lúc đi mặt trời còn rất lớn, chạy đuổi theo đuôi xe của họ, sao nhanh như vậy đã tối rồi?
 
Chú Diệp mở cửa xe cho cô: "Tiểu Niếp, chúng ta tới rồi." Ôm cơ thể nho nhỏ của cô ra khỏi xe.
 
Tiểu Ấu Thanh dựa đầu vào vai ông, trên người chú Diệp có mùi hương của ba, ở trong ngực ông thật ấm áp.
 
Nhà của bọn họ thật lớn thật đẹp! Chú Diệp ẵm Tiểu Ấu Thanh đẩy cửa sân ra, dì Diệp đứng ở cửa nhà chờ bọn họ, gương mặt vô cùng vui mừng: "Tiểu Niếp tới rồi, nhanh vào nhà nào! Dì bảo người giúp việc làm một bàn đồ ăn, cũng không biết Tiểu Niếp thích ăn hay không." Dì Diệp vừa nhường đường cho họ vào nhà vừa nói.
 
Dì Diệp thật xinh đẹp, mắt to da trắng, khi cười rộ lên bên khóe miệng có một cái lúm đồng tiền, không giống dì, ngược lại giống chị hơn, là người chị đẹp nhất mà cô từng gặp qua!
 
Trong nhà vì đón cô đến mà đã chuẩn bị xong mọi thứ. Ở ngạch cửa đặt một đôi dép lê màu hồng nhạt, Tiểu Ấu Thanh nhớ trước đây trong nhà mình cũng có một đôi dép màu hồng nhạt, lão Hoàng cứ thích gặm chạy tới chạy lui. Ôi, cũng không biết bây giờ lão Hoàng thế nào rồi, chủ mới có tốt với nó hay không, nó có nhớ cô hay không?
 
Trong nhà rất ấm áp, không hề lạnh chút nào, ánh sáng màu vàng ấm, một bàn đồ ăn phong phú, Tiểu Ấu Thanh cảm thấy mình đã tới thiên đường. Cô đã sớm đói bụng, dì Diệp dịu dàng đưa một đôi đũa cho cô, rồi lại gắp thức ăn cho cô: "Tiểu Niếp. sau này đây chính là nhà của con, con muốn ăn gì thì cứ nói với dì Vương, cũng có thể nói với dì và chú của con, chờ chút nữa anh Chính Thanh của con về, có chuyện gì con cũng có thể nói với nó."
 
Dì Diệp nói với dì Vương đang nấu cơm bên cạnh: "Nếu Chính Thanh biết Ấu Thanh tới thì sẽ vui mừng đến mức nào —— nó đã sớm mong có một em gái."
 
"Anh Chính Thanh?" Tiểu Ấu Thanh mê mẩn.

 
"Đúng vậy," dì Diệp cười nói: "Khi con còn nhỏ nó còn từng ẵm con đó, dì nhớ là có ảnh chụp nữa, ăn cơm xong dì đi tìm thử xem."
 
Diệp Bắc Lương rửa tay xong đi vào phòng ăn, ông hỏi: "Con đâu rồi?"

 
"Nó hả, đi chơi bóng rổ với bạn rồi, tối mới về nhà." Nói đến con trai, đôi mắt của Liễu Tuyết Hoa sáng lên thêm một bậc, đó là niềm tự hào của ba mẹ.
 
Vừa rồi ở phòng khách, Tiểu Ấu Thanh nhìn thấy trên tường toàn là giấy khen, những cái đó chắc đều là của anh Chính Thanh rồi.
 
Cô có chút hâm mộ anh, có ba mẹ dịu dàng như vậy, có căn nhà lớn xinh đẹp như vậy, có gia đình ấm áp hạnh phúc như vậy.
 
Diệp Bắc Lương nhìn bóng tối bên ngoài cửa sổ, lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: "Đã trễ thế ngày còn chưa về nhà, để anh nói lão Diêu đi tìm nó về."
 
Đang định đứng lên gọi điện thoại, bên ngoài đã vang lên tiếng mở cửa, một loạt tiếng bước chân, rồi tiếng đóng cửa.
 
Một tiếng nói thanh thúy dễ nghe, tiếng nói non nớt của một thiếu niên chưa vỡ giọng: "Ba mẹ, còn về rồi!"
 
Diệp Chính Thanh nhìn thấy một đôi giày nhỏ của bé gái, thuật tay ném quả bóng vào cái sọt ở cửa, còn chưa kịp rửa tay đã đi vào phòng ăn: "Mẹ, em Ấu Thanh tới nhà mình rồi ạ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui