CÔ ẤY LÀM LOẠN, VÌ TÔI CHO PHÉP!

- Chị Uyển... Em sai rồi... Em sai rồi... Là em vô ý... Em không có ý nặng lời với Lâm Âm... Lâm Âm chị xin lỗi... Chị xin lỗi....

Phí Hân Hân cảm thấy cục diện không ổn liền quay ra bám díu lấy chân của Nhược Uyển, nhưng Nhược Uyển lại chán ghét đá cô ta. Nếu như là người khác, chắc hẳn bây giờ có rất nhiều người thương cảm cho Phí Hân Hân mà ra mặt trách móc Nhược Uyển... Nhưng mà! Đây là Nhược Uyển... Không nói quá chứ nếu Phí Hân Hân là công chúa của Trang gia thì Nhược Uyển chính là Nữ vương của Tuyệt gia. Sống trên đời này đâu có ai dại dột mà chơi với thần chết cơ chứ.

- Chị Uyển em sai rồi... Em sai rồi...

- Phí Hân Hân, tôi với cô thân thiết đến nổi cô có thể gọi tôi một tiếng chị Uyển sao?

- Chị Uyển... Nể tình Trang gia...

- Trang gia? Trang gia có nuôi tôi ngày nào không mà tôi phải nể mặt? Thật nực cười!

Phí Hân Hân cảm thấy thực sự không xong rồi. Bỗng chốc, phía xa cô ta nhìn thấy Mạc Tu Niêm, trước kia Mạc Tu Niêm cũng từng quen biết qua cô ta, nên cô ta liền lấy tay tự tát bản thân. Nhiều người khách ở đây khinh bỉ, chỉ muốn nhổ cho cô ta một bãi nước bọt, rồi cô ta vờ ngã ra đất. Ra sức hét lớn gây sự chú ý với Mạc Tu Niêm

Nghe thấy tiếng hét Mạc Tu Niêm liền bị thu hút, nhìn thấy Phí Hân Hân nằm dài trên nền gạch lạnh lẽo, Mạc Tu Niêm liền nhanh chân đi đến

- Hân Hân... Em không sao chứ?

- Chị Uyển... Em sai rồi... Em không nên như vậy. Chị Uyển cầu xin chị tha thứ cho em

Các vị khách đứng đây nảy giờ thật sự sắp bị tức chết rồi. Nhưng trái lại với thái độ của mọi người, Nhược Uyển trông rất bĩnh tĩnh. Cô chỉ nhàn nhạt khoanh tay nhìn cô ta, rồi thấp giọng

- Muốn tôi bỏ qua cũng được thôi. Bò xung quanh Tiểu Âm, sủa tiếng chó!

Mạc Tu Niêm kinh hãi nhìn người con gái mà anh ta thầm thương trộm nhớ suốt năm năm qua, cậu ta thích Nhược Uyển từ năm đầu của cấp ba, lúc đó Nhược Uyển đi vẻ đẹp học đường, được xứng danh là hoa khôi của trường, nên từ đó... Mạc Tu Niêm đã đem lòng yêu cô gái nhỏ này, nhưng rồi... Sau khi tốt nghiệp thì anh ta không còn gặp được cô nữa, sau một năm thì cô xuất hiện trên phim với vai diễn nữ thứ... Dần dần trở thành nữ chính và chính thức trở thành Ảnh Hậu nổi tiếng. Anh ta cứ nghĩ chắc chắn không có cơ hội gặp lại cô, nhưng không ngờ... Mạc Tu Niêm lại gặp được người con gái anh yêu ở đây... Nhưng mà, trường hợp này có chút kì quái

- Nhược Uyển, cậu đừng làm vậy... Dù sao... Hân Hân cũng là em gái của cậu mà!?

- Em gái? Mạc Tu Niêm, cậu nên nhớ... Cô ta họ Phí. Tôi họ Trang! Ngoài Lâm Âm ra thì tôi không còn bất cứ một người em nào!

- Nhược Uyển... Cậu... Cậu đừng ỷ bản thân là Ảnh Hậu rồi muốn tung hoành ngang ngược!

- Tôi ngang ngược? Haha! Mạc Tu Niêm... Đến bây giờ cậu mới biết rằng tôi ngang ngược? Muốn dạy đời tôi à? Vậy thì phải xem cậu có bản lĩnh không. Tránh ra!

Mạc Tu Niêm kinh hãi, cô gái trong tim anh trước kia vừa dịu dàng, vừa tao nhã... Sao bây giờ... Lại thay đổi một cách kì lạ như vậy.

Phí Hân Hân nhìn Mạc Tu Niêm thất thần thì có chút không nhẫn nại, cô ta liền nhanh chóng bò đến gần cô. Định là Mạc Tu Niêm sẽ ngăn cản, nhưng anh ta vẫn chưa hoàn hồn được. Phí Hân Hân cắn răng, từ từ bò quanh người của Lâm Âm, vừa bò vừa sủa... Khi hết một vòng, thì Nhược Uyển mới hung hăng nâng cằm của cô ta lên, ra sức bóp mạnh làm cho cô ta đau điếng nhưng không dám kêu lên

- Cô muốn diễn? Tôi diễn cho cô xem!

Chưa để Phí Hân Hân hiểu hết câu nói của mình, Nhược Uyển đã nhanh tay đưa tay cô ta lên ngực mình rồi mạnh tay bóp chặt cổ tay của cô ta làm cô ta đau đớn mà phải ra sức đẩy cô ra, người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy được Nhược Uyển tốt bụng đưa tay để đỡ cô ta dậy... Nhưng ở chỗ đó lại là một cái bóp mạnh, làm Phí Hân Hân theo quán tính mà đẩy cô ra

Khi Nhược Uyển bị đẩy ra, cô kêu lên một tiếng "A". Tiếng kêu của cô làm Mạc Tu Niêm hoàn hồn, đồng thời làm cho Vũ Dương và Lâm Âm hốt hoảng... Ngay lúc đó, Vũ Dạ Triệt cũng vừa đi đến

- Tiểu Uyển!

- Nhược Uyển!.

Vũ Dạ Triệt và Mạc Tu Niêm cùng đồng thanh hét lên. Theo như quán tính thì Mạc Tu Niêm định đưa tay ôm lấy cô, nhưng Vũ Dạ Triệt đã nhanh hơn, anh kéo cô vào lòng, rồi thẳng người bế cô lên. Gương mặt sa sầm khó coi, anh lạnh giọng nói

- Ai!

Phí Hân Hân và cả những vị khách run rẩy. Họ đã nghe danh Đại ma vương này rất nhiều nhưng đây lại là lần đầu họ chứng kiến. Còn Phí Hân Hân, đây cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Vũ Dạ Triệt tức giận như vậy. Thấy Vũ Dạ Triệt sắp nổi cơn thịnh nộ có thể giết người, Phí Hân Hân liền quỳ xuống, bám lấy chân của anh

- Là cô ta... Là cô ta tự làm ra... Tôi không liên quan... Vũ tổng, anh phải tin tôi. Tôi không.... Không liên quan.... Vũ tổng....

Vũ Dạ Triệt dời tầm mắt từ Phí Hân Hân sang Nhược Uyển, chỉ thấy cô nháy mắt một cái. Vũ Dạ Triệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng con mèo nhỏ này của anh muốn cho Phí Hân Hân ăn hành, đương nhiên người làm chồng này cũng phải ngoan ngoãn nghe theo rồi.

Vũ Dạ Triệt dường như không suy giảm một chút nộ khí nào, mà còn lạnh đi hẳn. Anh thẳng chân đá Phí Hân Hân ra xa

Phí Hân Hân ngạc nhiên

Mạc Tu Niêm cũng há hốc

Những vị khách càng thêm run sợ

- Tiểu Uyển không có ngu ngốc như cô. Vì sao lại hại bản thân mình? Phí Hân Hân, từ hôm nay... Cô chính thức bị sa thải khỏi Thống Nhất!

Vũ Dạ Triệt nói xong, liền bế cô hùng dũng bước đi. Để lại Phí Hân Hân ngây ngốc, Lâm Âm nhìn cô ta rồi cười khinh bỉ. Nhẹ nhàng đánh vào mặt cô ta vài cái

- Bây giờ thì... Ai mới là con chó cái đây!

Vũ Dương nhìn thấy Lâm Âm như vậy có chút rùng rợn, nhưng rồi rất nhanh sau đó. Cả Lâm Âm, Mộ Sa, Vũ Dương và Tân Yết đã ra khỏi đó. Nhìn thấy Vũ Dạ Triệt và Nhược Uyển đang đứng ở một góc khuất, bọn họ liền đi đến. Mộ Sa lanh miệng nói

- Chị Uyển, chị quá giỏi

- Cô ta muốn diễn? Nhưng hình như cô ta quên rằng.... Ở đây, Nhược Uyển này mới là diễn viên xuất sắc nhất!

[...........................còn...........................]

Uyển tỷ ngầu quớ ~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui