Chương 1
Trans: Cola
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Kỳ đăng tin cho thuê nhà lên mạng, mấy hôm nay đều có người gọi điện đến hỏi nhưng đa số đều là người không đáng tin lắm.
Mười năm trước, bố mẹ cô đã mua hai căn nhà ở nơi này. Hồi đó thị trường cổ phiếu rất tốt, hai ông bà dựa vào chứng khoán đã kiếm được không ít tiền, cũng không biết mua gì để đợi tăng giá, thế là hai ông ba có tầm nhìn xa, dự định mua nhà ở nơi này. Mười năm trước nơi đây vẫn thuộc phía đông nên giá nhà không quá đắt, hơn nữa nơi này vẫn chưa phát triển nên họ đã mua được hai căn nhà rất rẻ, đứng tên Chu Kỳ.
Kết quả, không ngờ mười năm sau khu phía đông phát triển mạnh, lại đẩy giá nhà lên cao. Có điều bố mẹ cô không muốn sống ở thành phố lớn, nên họ đã đến thành phố tuyến ba để dưỡng già. Thành phố nhỏ bên đó không có khói bụi, không khí cực kỳ sạch. Nhà cửa tất nhiên là cho Chu Kỳ, cô có hai căn nhà, biến thành bà chủ nhà chính hiệu.
Cô sống ở một căn, căn còn lại cô thấy để không còn không bằng cho thuê.
Hôm nay lúc cô về nhà, dì Vương - hàng xóm tầng dưới gọi cô lại hỏi: "Tiểu Kỳ, cháu khoan hãy đi, dì nghe nói cháu có phòng cho thuê phải không? Đúng lúc dì có thằng cháu từ quê muốn lên đây, hay là cháu cho nó thuê phòng nhé, cháu thấy thế nào? Giá nhà cứ tình theo giá thông thường, tất nhiên là nếu có thể giảm giá thì giảm, tuyệt đối sẽ không để cháu chịu thiệt đâu."
Chu Kỳ nghĩ người quen biết cũng tốt, vì thế cô đã lễ phép hỏi lại một câu: "Vậy cháu trai dì làm gì thế ạ?"
Dì Vương cười đáp: "Người khác nói trêu là chân phụ hồ trong công trường, nhưng nó là chủ thầu, cũng tự mình nhận thầu, cháu xem có cần gặp nó không?"
Chu Kỳ nghe thấy vậy, trong lòng hơi không vui, không phải cô coi thường người ta gì cả, mà là vì làm thợ xây trong công trường thì chắc chắn cả người sẽ bụi bặm, toàn là bùn đất gì đó. Hơn nữa, thông thường người làm công việc này có lẽ hơi lớn tuổi, trình độ học vấn nhất định không cao. Cô sợ nhà mình bị biến thành nơi bẩn thỉu, vì dù sao nhà cô vừa trang hoàng lại chưa được lâu, vẫn rất sạch đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lập tức từ chối ngay: "Dì Vương ơi, thật ngại quá, cháu vừa nhớ ra một người chị em bảo cháu để nhà lại, hình như nói là có ai đó muốn vào ở, nên cháu tạm thời chưa thể trả lời dì được, nhưng có lẽ cũng không lâu lắm đâu, dì xem..."
Dì Vương biết đây là lời từ chối khéo léo, nên cũng biết lối đáp lại: "Không sao, cháu yên tâm đi, để dì nói với cháu dì một tiếng, bảo nó tìm nhà khác quanh đây xem."
Dì Vương nói xong bèn xuống tầng nhà bà, Chu Kỳ cảm thấy hơi ngại nên nhìn thấy bà xách túi lớn túi nhỏ, cô vội vàng giúp bà xách bớt. Ra khỏi thang máy chính là nhà của dì Vương, bà vội vàng nói: "Cảm ơn Tiểu Kỳ nhé."
Khi dì Vương đang chuẩn bị mở cửa thì cánh cửa kia tự động mở ra, ngay sau đó, một giọng nói trầm ấm mang theo chất khàn khàn gọi bà ấy: "Cô về rồi ạ."
Chu Kỳ nghe thấy giọng nói này, cảm thấy rất dễ nghe. Cô ngước mắt nhìn qua chỗ đó, nhìn thấy người đang đứng ở ngưỡng cửa, lập tức ngây ra như phỗng.
Người đàn ông này...
Đẹp trai quá.
Cô cũng không thể nói được chỗ nào đẹp, không phải kiểu khiến người ta vừa nhìn là thấy đẹp trai theo kiểu trẻ măng, mà trái lại là kiểu đẹp trai cường tráng nam tính. Làn da màu đồng khỏe khoắn, khuôn mặt góc cạnh rõ nét có phần mạnh mẽ, đôi môi mỏng hơi mím lại toát ra hơi thở nguy hiểm, nhìn có vẻ là người không dễ chọc. Dù vẻ ngoài có phần hung dữ, nhưng chẳng hiểu sao cô lại bị hấp dẫn.
Anh để trần bên trên, lộ ra cơ bụng tám múi rắn chắc, thắt lưng không chút mỡ thừa. Bên dưới chỉ có một chiếc quần đùi, đũng quần không thể giấu được một đống phồng lên, mới nhìn qua đã thấy rất cứng rắn.
Chu Kỳ nhìn thấy vóc dáng của anh lập tức rung động, cảm thấy dáng dấp người này rất quyến rũ.
Dì Vương thấy cháu trai mình đi ra, lập tức giới thiệu cho Chu Kỳ: "Tiểu Kỳ à, nào, để dì giới thiệu với cháu, đây chính là đứa cháu trai từ quê lên mà dì nói với cháu, nó tên là Tưởng Diên, năm nay 25 rồi, vẫn chưa có bạn gái đây này."
Dì Vương nói xong, quay sang nhìn Tưởng Diên, "Tiểu Diên, đây chính là cô bé mà cô hay nhắc với cháu suốt đấy, là giáo viên tiểu học, trông mặt mũi ngoan ngoãn nhỉ! Vốn định bảo cháu thuê nhà của con bé, vậy mà người ta đã cho người khác thuê mất rồi, tiếc quá, nếu không thì ở gần còn có thể quan tâm để ý cháu một tí rồi."
Tưởng Diên nghe thấy vậy, nhìn Chu Kỳ một cách lãnh đạm, hơi gật đầu, chào hỏi cô: "Chào cô."
Vẫn độc thân, chưa có bạn gái. Rõ ràng cô có cơ hội rồi.
Chu Kỳ nghe thấy dì Vương nói như vậy, lập tức cảm thấy rất hối hận. Nếu dì nói cháu trai dì đẹp trai như thế này sớm thì cháu chắc chắn sẽ nhận lời dì. Cô cứ tưởng người cháu trai này đã là một ông chú rồi, không ngờ lại ưa nhìn như vậy, cảm thấy vô cùng hối hận. Cô lập tức đổi giọng, nói với dì Vương: "Dì Vương ơi, thực ra cháu lại nhớ ra rồi, cháu vẫn chưa cho người ta thuê, dì cũng biết dạo này vì công việc ở trường nên cháu bận bù đầu mà, vì thế trí nhớ cũng không tốt. Bây giờ nhà cháu vừa hay đang để trống, nếu dì muốn thuê thì cứ vào ở, cháu sẽ lấy dì giá người quen."
"Bao nhiêu?"
"Căn hộ kia của cháu cũng không nhỏ, mặc dù là căn hộ một phòng nhưng không gian rộng. Bình thường giá nhà ở khu vực này đều là 3000, cháu cho dì thuê 2000, dì thấy thế nào?"
"Rẻ như thế sao? Cháu không lỗ chứ Tiểu Kỳ?"
Chu Kỳ nở nụ cười ngọt ngào với Tưởng Diên, "Không lỗ đâu ạ, dù sao phòng để không cũng chẳng có gì, chẳng thà cho thuê cho xong."
...
Chu Kỳ về đến nhà mà tâm trạng vẫn lâng lâng, cô chưa từng cảm thấy trái tim mình đập mạnh như vậy bao giờ, vừa rồi nhìn thấy người đàn ông kia, nó đã bắt đầu đập cực kỳ nhanh.
Cô đi vào phòng ngắm khuôn mặt đỏ bừng của mình, biết rằng, hình như cô đã động tình rồi.
Vừa nghĩ đến người đàn ông ban nãy cô đã cảm thấy bên dưới của cô hứng tình, hoa huyệt có chút ngứa ngáy, cô phải kẹp chặt hai chân lại để xoa dịu cảm giác ngứa ngáy kia.
Nhớ lại đũng quần căng phồng của người đàn ông mà cô vừa nhìn thấy, dường như chỗ ấy của anh rất to, nếu được anh làm thì chắc chắn sẽ rất sung sướng.
Chu Kỳ vỗ vỗ mặt mình, trong đầu đã hiện lên cảnh tượng bị người đàn ông đè trên giường, tách rộng hai chân cô thành hình chữ M, nơi cứng rắn của anh đang ra vào trong cô bé của cô, cắm rút đến khi cô chảy nước, càng nghĩ cô càng thấy nóng nảy.
Dâm dịch đã chảy xuống đũng quần lót, cô đã hơi ẩm ướt rồi.
...
Tưởng Diên quyết định rất nhanh, ngày hôm sau đã đến xem phòng, cảm thấy cực kỳ hài lòng, ngay ngày kế đã trực tiếp chuyển vào ở. Hôm nay dì Vương ra quảng trường khiêu vũ nên không thể phụ anh, bèn nhờ Chu Kỳ để ý giúp đỡ anh thu dọn đồ đạc, dù sao đàn ông đàn ang cũng cẩu thả, không cẩn thận như phụ nữ.
Vừa hay Chu Kỳ đang được nghỉ cuối tuần nên có thời gian. Lúc đi tìm Tưởng Diên cô đã nảy sinh ý định, cố tình mặc bộ đồ ngủ cô mua vào lúc đi dạo phố trước đó. Bộ đồ ngủ bằng chất liệu tơ tằm, tôn lên làn da trắng nuột nà. Cô còn cố tình không mặc áo ngực, thiết kế của bộ váy cũng rất độc đáo, nếu không mặc áo ngực và áo ngủ không ôm vào người thì sẽ không nhìn ra gì. Nhưng nếu áo ngủ dán vào người thì chắc chắn sẽ nhìn thấy nhũ hoa của cô chọc vào áo.
Cô đi tìm Tưởng Diên, thấy anh đang chuyển đồ thì cố tình đến nói với anh: "Để tôi giúp anh nhé."
Tưởng Diên thấy cô là một cô gái yếu ớt, nhất định không bê được mấy thứ này, đẩy tay cô ra rồi từ chối: "Không cần đâu, đồ này nặng lắm, con gái con đứa như cô lấy đâu ra sức? Để tôi tự bê là được rồi."
Không biết có phải do chênh lệch chiều cao hay không, lúc anh đẩy tay cô ra không cẩn thận chạm vào ngực của cô, có thể cảm nhận rõ là cô không mặc áo lót, vì anh đã sờ vào nhũ hoa gồ lên của cô.
Anh nhíu mày, nghĩ bụng cánh phụ nữ dâm đãng vậy sao, ban ngày ra ngoài còn không mặc áo ngực.