Chương 17
Editor: Gluhwein
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Diên bóp mông cô, điên cuồng thọc vào rút ra. Chu Kỳ phối hợp với anh, vì để cho anh cắm càng sâu vào trong nên tư thể chổng cong mông lên lại càng cong hơn. Bây giờ cô cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy ngực mình đong đưa lắc lư, bị anh cắm đến mức cơ thể cũng đang run lên, thật sự là rất thoải mái.
Cô cuộn tròn ngón chân, khi lên đỉnh, cô kêu rất lớn tiếng: “A —— Tưởng Diên —— sắp, sắp tới, sắp tới cao trào rồi.”
Sau khi Chu Kỳ kêu lên xong thì cao trào ập tới vừa nhanh vừa mạnh, đầu cô giống như có pháo hoa nổ tung vậy, khoái cảm thổi quét mà qua.
Cảm giác lên đỉnh cũng chỉ kéo dài một lát như vậy, vì thế, sau khi sướng xong thì cơ thể đã run lên một trận.
Lần này hoàn toàn khác với cảm giác phá trinh ngày hôm qua, bởi vì hôm qua phá trinh thì còn hơi hơi đau, vì lẽ đó, mấy lần sau đạt khoái cảm cũng đều xoay quanh cái cảm giác đau kia, không được coi là thật sự kích thích sung sướng. Nhưng lần này lại khác, đã không còn cảm giác đau đớn tột cùng kia nữa, vì thế vui sướng đều là thoải mái. Cuối cùng cô đã có thể hiểu được vì sao lại có người thích làm chuyện ấy, làm chuyện ấy thì sướng ở đâu, đúng là vui sướng tràn trề, sướng muốn bay lên trời luôn.
Chu Kỳ lên đỉnh thì không tiếp tục kêu rên nữa, hơi hơi thở hổn hển nhớ lại cảm giác ấm áp còn đọng lại lúc ban nãy.
Cô dừng lại, nhưng Tưởng Diên vẫn còn đang thọc vào rút ra.
Tưởng Diên cũng cảm giác sắp tới rồi, lúc này, anh cầm lấy cái “áo mưa” trên mặt bàn đến đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa nãy, khi Chu Kỳ đi tắm thì anh đã đoán trước được rồi, vì thế, lúc nãy, tranh thủ lúc cô đi tắm, anh đã bóc hộp “áo mưa” này ra. Bây giờ anh lấy một chiếc “áo mưa” vị dâu tây, sau khi xé vỏ thì rút gậy thịt ra.
Anh vỗ một cái vào mông cô, bảo cô: “Xoay lại đây, đeo bao vào cho anh. Lần này nhất định phải bắn ở trong cô bé của em.”
Chu Kỳ nhìn thấy cảnh tượng này thì đỏ bừng mặt xoay người lại, nhận lấy cái bao trên tay anh, dùng tư thế ngồi xổm xuống, đeo cái “áo mưa” này vào trên gậy thịt của anh.
Gậy thịt quá to, lúc đeo thứ này thì còn rất tốn sức, sau khi đeo vào hoàn toàn, cô tự động đứng lên, sau đó, tiếp tục quay lưng về phía anh, chổng mông lên, để anh cắm một phát vào luôn.
Tưởng Diên bóp mông cô, lại là một đợt cắm rút mạnh mẽ, Chu Kỳ kêu la rên rỉ kích thích anh, Tưởng Diên bắn vào trong bao.
Anh đã bắn rồi mà gậy thịt vẫn chẳng có dấu hiệu gì là sẽ mềm đi. Anh rút ra, cởi “áo mưa” ở phía trên gậy thịt ra rồi ném vào trong thùng rác. Anh và Chu Kỳ chuyển sang chỗ khác, anh ngồi ở trên ghế sofa, Chu Kỳ ngồi lên đùi anh, tách hai chân ra. Anh banh hai chân cô ra rất rộng, sau đó, thuận theo tư thế này để ấn mông cô xuống, để cho huyệt nhỏ của cô nuốt lấy gậy thịt của mình.
“Ưm —— to quá——” Huyệt nhỏ lại một lần nữa được thứ này lấp đầy, sướng đến mức cô ôm lấy bả vai của Tưởng Diên.
Cô vặn vẹo eo mình, bắt đầu di chuyển cơ thể mình ở phía trên anh, ra ra vào vào cắm vào rút ra.
Cô tự di chuyển ở phía trên, tư thế này cắm vào rất rất sâu, cô ôm lấy bả vai của Tưởng Diên. Tưởng Diên không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn cô phóng túng lẳng lơ xoắn xít ưỡn ẹo ở phía trên gậy thịt của anh để làm bản thân cô thoải mái. Anh nhìn chằm chằm vào cô với vẻ vô cùng hưởng thụ.
Chu Kỳ được cắm đầy tràn, rất thoải mái dán vào cơ thể anh, nhũ hoa của cô dính sát vào hạt đậu đỏ của Tưởng Diên, với tư thế vặn vẹo cơ thể này của cô, nhũ hoa của hai người cũng cọ loạn vào nhau. Nụ hoa hồng hào cứ như thể quấn vào hạt đậu màu nâu của anh vậy, cuộn sát dính vào anh. Tưởng Diên ôm eo cô, để cho cô dán vào càng hăng say hơn.
Mặc dù tư thế cô tự mình di chuyển này có thể cắm vào rất sâu nhưng mà sau đó lại mệt quá.
Khi Tưởng Diên thấy cô chẳng có chút sức lực nào, lúc ấy, anh cúi đầu xuống bú mút nụ hoa của cô, dùng lưỡi liếm láp nhũ hoa của cô, sau đó còn mút cho nó sưng đỏ lên. Chu Kỳ sung sướng rầm rì rên rỉ. Tưởng Diên bóp mông cô, để cho cô tiếp tục cắm vào rút ra.
Lúc Tưởng Diên bắn ra thì lại dùng một cái “áo mưa” nữa.
Chu Kỳ đã vô cùng bất lực rồi, không biết có phải do thể lực đặc biệt không được, không biết có phải là bởi vì cả người cô đều mềm mại yếu ớt không khỏe hay không, mà thể lực cũng không theo kịp anh, hay là bởi vì Tưởng Diên quá mạnh, mà chơi hai lần vẫn chưa đủ. Sau hai lần, Chu Kỳ đã tước vũ khí đầu hàng, hoàn toàn không làm được việc gì nữa, cả người đều đau nhức. Nhưng lúc này, Tưởng Diên vẫn còn cứng nhắc đây, Chu Kỳ nói mình mệt quá rồi.
Chu Kỳ không theo kịp thể lực của anh, thời gian anh cắm vào rút ra vốn dĩ đã dài, bây giờ đã được một tiếng rồi. Chu Kỳ đã không chịu nổi, cô níu vai anh, miệng dán vào bên tai anh, làm nũng nói bằng giọng nũng nịu: “Tưởng Diên, không được, thật sự không được nữa rồi. Em mệt quá, em buồn ngủ quá, người em chẳng còn sức nữa.”
Sau đó, Tưởng Diên đánh một cái vào mông cô như thể để trừng phạt, rồi mới ôm cô đi vào trong phòng, đặt cô lên giường. Anh nói với Chu Kỳ: “Ngủ đi, anh cứ làm tiếp thôi. Chim vẫn còn cứng đây.”
Ban đầu, Chu Kỳ vốn còn có thể cố chịu đựng để làm cùng anh, nhưng sau đó, bản thân cô cũng không chịu nổi, không biết có phải bị làm cho mệt quá hay không mà cứ thể ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau cô tỉnh lại thì đã là đêm khuya rồi.
Chu Kỳ vừa mới phá trinh mà đã chơi liền tù tì hai ngày một cách dữ dội như vậy, phía dưới đã sưng đến nỗi không thể nhìn nổi. Mặc dù rất sướng nhưng tác dụng chậm của việc này cũng quá lớn, khi rời giường, cô còn phải vịn vào vách tường để đi lại. Không biết đêm qua anh đã làm bao nhiêu lần, mà sao phía dưới của cô lại đau đớn kinh khủng như vậy chứ.
…