Editor: Caramel
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Kỳ bị mẹ dẫn về, Tưởng Diên bị ngăn ở bên ngoài. Lúc ở ngoài cửa, anh có chút không nỡ.
Sau khi mẹ Chu kéo cô vào nhà thì đẩy mạnh cô ra, vô cùng hung dữ hỏi cô: “Chu Kỳ, con nói cho mẹ biết, cậu ta làm nghề gì.”
Chu Kỳ nhìn bà, giải thích: “Bây giờ anh ấy đang làm ông chủ, anh ấy làm chủ đầu tư.”
Nghe thế trong mắt mẹ Chu đều là vẻ khinh thường: “Cho nên là công nhân xây dựng à? Chính là người chuyên dọn dẹp công trường đó sao? Loại người làm công việc này, Chu Kỳ, con không phải đang có bệnh chứ, là một sinh viên đại học nổi tiếng lại làm xằng làm bậy. Cậu ta chắc chắn không phải sinh viên nhỉ, chắc là không có bằng cấp, con ở chung với cậu ta quả thật tự hạ thấp thân phận của mình.”
Chu Kỳ nghe bà nói thế thì không thích, lý luận nói: “Mẹ, sao mẹ lại nói thế, bằng cấp quan trọng thế à? Hơn nữa anh ấy cũng chẳng phải công nhân, bây giờ anh ấy là ông chủ, anh ấy có công ty của mình, bây giờ đang gây dựng sự nghiệp.”
“Bắt đầu gây dựng sự nghiệp, chính là để lừa mấy cô gái ngốc như con. Con nhìn thử cậu ta có giống như gây dựng sự nghiệp không, tám chín phần là muốn lấy tiền con, sớm hay muộn cũng sẽ đóng cửa. Cậu ta là người thuê phòng của con, nên không phải là muốn lừa gạt con để không trả tiền phòng chứ?”
Chu Kỳ nghe mẹ mình nói vậy thì mơ hồ, cô cảm giác như bản thân cô đều vì Tưởng Diên mà bênh vực kẻ yếu, làm sao có thể nói anh như thế chứ, “Mẹ, không phải như thế đâu, anh ấy không phải người như thế, anh ấy vẫn đưa tiền thuê nhà cho con mà!”
Mẹ Chu thấy con gái mình nói thế thì tức giận đánh lên cánh tay của cô, “Con xem, sau khi con và cậu ta ở chung với nhau thì biến thành dáng vẻ gì kìa. Cậu ta chính là tai họa, trước kia con dịu dàng biết bao, lại vô cùng nghe lời, cũng sẽ không cãi lời mẹ. Kết quả bây giờ con lại phản nghịch như thế, không được, mẹ không đồng ý cho hai người ở chung một chỗ, phải chia tay với cậu ta. Con ở chung với cậu ta, thật là hồ đồ, chuyện này về sau nói ra, người mất mặt vẫn là con! Là đứa con gái như con!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời nói chia tay này đã kích thích đến Chu Kỳ, cô lớn giọng nói, “Con sẽ không, con thích anh ấy, con muốn ở cùng với anh ấy. Mẹ, mẹ làm gì vậy, sao lại có thành kiến với anh ấy như thế. Tuy anh ấy không có bằng cấp, nhưng không phải chỉ cần tốt với con là được sao?”
Mẹ Chu tức giận ra lệnh cho cô, “Mẹ không nói lại được con, chuyện này không thể thương lượng. Người đàn ông kia tám chính phần là không có tình cảm với con, bởi vì con đơn giản, chưa trải sự đời mới cố ý lừa gạt con, đừng bị cậu ta lừa.”
Chu Kỳ không thể nói chuyện với bà nữa, bây giờ nổi giận đùng đùng rời đi, cô đi vào phòng, trốn ở trong phòng mình. Cô cứ đi như thế, cũng bởi vì dưới thân cô đều là nước dâm, vì cái lưỡi rung tự an ủi kia vẫn còn đang ở trong huyệt nhỏ của cô. Cô bị ăn huyệt nhỏ, hiện giờ dưới thân vẫn còn đang rung lên.
Vừa rồi lúc cô trở về, hạ thể vẫn đang cắm lưỡi rung, chắc là Tưởng Diên cũng rất sốt ruột. Bây giờ chắc hẳn anh đang rất lo lắng, nên không có tắt lưỡi rung trong người cô đi, nó vẫn còn đang liếm huyệt nhỏ của cô.
Lúc cô về phòng khóa trái cửa lại, thì nhận được tin nhắn Wechat Tưởng Diên gửi, hỏi cô: [Sao rồi? Có phải bác gái có thành kiến rất lớn với anh không?]
Chu Kỳ trấn an anh: [Không có đâu, anh đừng nghĩ nhiều, chỉ là vẫn luôn cho rằng em không có bạn trai, cho nên bây giờ muốn nói với em một chút thôi. Bây giờ đã không có chuyện gì nữa, em đã về phòng rồi. Tại vì anh còn chưa lấy đồ ra nữa, bây giờ nó vẫn còn đang liếm phía trong em, phía dưới rất ngứa, hơn nữa chảy rất nhiều nước, cảm giác không khép được chân, anh nhanh chóng tắt nó đi.”
[Bây giờ huyệt nhỏ có rất nhiều nước sao?]
Chu Kỳ vén váy lên, nhìn thấy quần lót dưới thân mình đã ướt đầy nước, ẩm ẩm ướt ướt như thế, cô trả lời: [Vô cùng nhiều, nước dâm làm ướt hết quần lót của em luôn, đến bây giờ vẫn còn chảy, cảm giác có thể nhỏ từng giọt luôn đấy.]
[Bây giờ có thể đi ra không? Chồng sẽ giúp em liếm nước dâm đi, lấy đầu lưỡi rung ra.]
…
Bây giờ Chu Kỳ ra ngoài, mẹ Chu cho rằng cô muốn đến tìm Tưởng Diên nên quát lớn: “Con đi đâu đó?”
Chu Kỳ nói: “Con đi xuống lầu lấy chút đồ, có giáo viên trong trường đến tìm con.”
Chu Kỳ sợ mẹ phát hiện cô sang bên cạnh tìm Tưởng Diên, nên đã sớm bảo Tưởng Diên xuống lầu, bây giờ cô giả vờ lén mẹ cô xuống lầu với anh.
Lúc Chu Kỳ xuống lầu một thì đi đến một góc chết. Đây là góc chết, bình thường không có ai chú ý đến, mà lúc này cũng không phải giờ cao điểm. Chu Kỳ chạy nhanh qua ôm lấy anh, Tưởng Diên đã tắt lưỡi rung trong người cô rồi, bây giờ lại nắm lấy eo cô ngồi xổm xuống. Chu Kỳ mặt quần chữ T trắng, phía dưới là váy dài. Tưởng Diên sợ cô chảy nhiều nước, cho nên đỡ lấy eo cô ngồi xổm xuống, vén váy cô lên, vùi đầu vào, vừa vào đến đã nghe thấy mùi vị của nước sướng. Anh cởi quần lót cô, đưa tay tiến vào, lấy đầu lưỡi tự an ủi ra, bởi vì kẹp có chút chặt, hơn nữa nước rất nhiều, cho nên tách huyệt thịt xong cần phải mất một lúc mới lấy ra được.
Sau khi anh lấy ra, thì dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ nước dâm cho cô, đầu lưỡi linh hoạt hút lấy huyệt nhỏ của cô. Chu Kỳ nhìn anh, nhìn chằm chằm ở một chỗ, sợ có người đến.
Tưởng Diên liếm vô cùng linh hoạt, Chu Kỳ còn phân phó anh: “Nước rất nhiều luôn, đều là nước dâm anh thích đấy, phải liếm hết cho em.”
Tưởng Diên liếm mất chút thời gian, liếm hết sạch nước dâm của cô mới chịu thôi. Anh mặc quần lót của cô vào, còn dùng chóp mũi cọ cọ ở trên quần lót cô, ngửi mùi vị của huyệt nhỏ.
Anh thả váy xuống, lúc ôm lấy Chu Kỳ thì dán miệng mình lên miệng của cô, truyền sang cho cô: “Tự mình nếm thử xem, nước trong huyệt của em có hương vị gì.”
Chu Kỳ liếm một chút, “Không có hương vị gì cả.”
…