Edit: Pimm’s
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi mà Chu Kỳ vẫn không có cơ hội gặp mặt Tưởng Diên, chủ yếu là không biết duyên phận của hai người như thế nào mà cứ bỏ lỡ suốt. Lần duy nhất cô nhìn thấy anh vẫn là lần người phụ nữ kia ôm anh, sau đó hai người đi vào phòng trước đó.
Cô muốn gặp anh nhưng mãi mà vẫn không gặp được, cũng thật sự không biết làm cách nào. Chu Kỳ oán hận trong lòng, không ngờ rằng hôm nay thế mà lại gặp được.
Buổi chiều tan làm, vừa đi mua đồ ăn về, cô nghe thấy tiếng thang máy vang lên ở cửa, xoay người lập tức nhìn thấy Tưởng Diên. Tưởng Diên cũng không ngờ được rằng anh sẽ gặp cô ở đây lúc này, vậy nên hai người chạm mặt nhau. Lúc trông thấy Tưởng Diên, Chu Kỳ ngẩng mặt nhìn anh, hai người cứ thế đối mặt. Tưởng Diên nhìn cô bằng ánh mắt không mặn không nhạt, chẳng hề có bất kỳ phản ứng gì.
Chu Kỳ thấy anh phớt lờ mình thì trong lòng cảm thấy khó chịu. Phụ nữ chính là sinh vật kỳ quái như thế, vờ vịt như vậy.
Cô gọi Tưởng Diên lại: “Cái đó, Tưởng Diên, anh có thể cho em mượn điện thoại được không? Em quên mang chìa khóa nhà nên muốn gọi người đến mở khóa.”
Nghe vậy, Tưởng Diên tỏ vẻ phức tạp nhìn cô, nhưng cuối cùng anh vẫn thành thật đưa điện thoại cho Chu Kỳ mượn.
Sau khi nhận lấy điện thoại, Chu Kỳ vô thức nhập mật khẩu trước kia. Lúc trước khi hai người còn yêu nhau, Chu Kỳ biết mật khẩu điện thoại của anh, cô cũng đã đổi nó về ngày sinh nhật của mình, bây giờ nhập vào ấy thế mà thành công mở khóa. Mở điện thoại ra, đập vào mắt Chu Kỳ chính là ảnh tự sướng của cô.
Sau khi Chu Kỳ nhìn thấy hình nền là ảnh tự sướng của mình thì nhịp tim hẫng đi một chút, vô cùng khẩn trương, giương mắt nhìn Tưởng Diên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Diên cũng thấy được hình nền này, anh giải thích với cô: “Cô đừng nghĩ nhiều, đây là tôi lười đổi lại mà thôi. Hình nền cũng chẳng là gì, có đổi hay không không quan trọng, dù gì cũng có phải là ngày nào cũng mở ra xem đâu. Nếu cô để ý thì lát tôi đổi cái khác.”
Chu Kỳ vốn đang rất vui vẻ, nghe được những lời này thì tâm trạng lập tức xấu đi. Cô phớt lờ Tưởng Diên, mở Wechat của anh ra, nhìn một chút tìm được tên A Hương. Chu Kỳ xem lịch sử trò chuyện của hai người bọn họ, kết quả không ngờ được rằng người phụ nữ kia thật sự đã gửi ảnh nude cho anh, hơn nữa không chỉ có một tấm.
Cô ta gửi từng tấm từng tấm một hình chụp vú của mình, còn có ảnh chụp chỗ đó nữa.
Còn có ảnh cô ta thủ dâm, tự sờ chỗ đó của mình.
Nhìn thấy những bức ảnh này, sắc mặt Chu Kỳ tối sầm lại. Sao cái kịch bản này quen thuộc như thế nhỉ? Chẳng phải cô đã dùng nó lúc theo đuổi anh sao? Người phụ nữ này cũng làm như thế.
Chu Kỳ hỏi Tưởng Diên, sắc mặt đen thùi, đầy vẻ ghen ghét: “Vậy nên, chỉ cần là phụ nữ gửi ảnh khỏa thân, ảnh chụp chỗ đó cho anh là anh đều sẵn sàng chơi bọn họ sao? Chỉ cần gửi những ảnh đó là thành bạn gái của anh à?”
Tưởng Diên hiểu ra cô bảo mở khóa gì gì đó tất cả đều là những lời nhảm nhí, đơn giản chỉ là muốn xem điện thoại của anh mà thôi. Anh lập tức lấy điện thoại về, cố tình trêu tức cô với giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng: “Không phải, chủ yếu là A Hương ngoan ngoãn, nghe lời, là một người vợ tốt. Suy cho cùng thì cô ấy sẽ không chia tay với tôi một cách vô lý, người nhà cô ấy cũng sẽ không phản đối tôi, chúng tôi rất hợp, vậy nên đã ở bên nhau. Tôi cảm thấy chúng tôi bên nhau khá ổn, cũng có kế hoạch kết hôn rồi.”
Chu Kỳ uất ức nhìn anh, đôi mắt đỏ bừng, dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không có tư cách gì để khóc. Thế nên cô cũng chỉ có thể bực bội xoay người mở cửa đi vào nhà.
Tưởng Diên thấy cô tức giận như vậy thì bật cười một tiếng. Người phụ nữ lẳng lơ này còn bảo là không thèm quan tâm anh, mùi giấm nồng nặc sắp bay khắp không khí rồi đấy.
***
Lúc về đến nhà, mẹ Chu nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Chu Kỳ thì hỏi: “Con làm gì thế? Vừa rồi hình như mẹ nghe được tiếng động ở ngoài cửa. Con nói chuyện với ai vậy?”
Chu Kỳ nhìn mẹ, nổi giận đùng đùng nói: “Còn có thể nói chuyện với ai nữa. Chẳng phải mẹ lo rằng con sẽ ở bên anh ấy sao? Vậy mẹ không cần phải lo lắng nữa đâu, bây giờ anh ấy đã có bạn gái rồi. Anh ấy muốn kết hôn với người phụ nữ kia, mẹ vừa lòng chưa hả? Mẹ thì sung sướng rồi, mẹ muốn ép chết con. Mẹ có biết bây giờ con khó chịu đến thế nào không hả?”
Nói xong, Chu Kỳ trực tiếp đóng cửa đánh “rầm” một tiếng.
Mẹ Chu nhìn theo bóng dáng cô, bất lực nhìn bố Chu: “Chẳng phải tôi chỉ lo cuộc sống sau này của con gái sẽ không dễ dàng thôi à? Tôi làm vậy đã sai rồi sao?”
***
Cuối tuần này, bố mẹ Chu phải trở về ngôi nhà nhỏ ở thành phố Tam Tuyến một chuyến, bởi vì bên đó có họ hàng làm đám cưới nên bọn họ phải trở về. Chu Kỳ ở nhà một mình vào cuối tuần, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nghĩ đến điều gì đó, cô gọi điện thoại cho Tưởng Diên.
Tưởng Diên còn chưa chặn số điện thoại của cô, vậy nên đợi một chốc đã nghe máy. Chu Kỳ ở bên kia trầm giọng nói với anh: “Em bị bệnh, anh có thể qua xem em được không?”
Tưởng Diên hỏi: “Bố mẹ cô đâu?”
Chu Kỳ đáp: “Bọn họ về quê dự đám cưới rồi, vậy nên bây giờ chỉ có một mình em ở nhà mà thôi. Em đau lắm, anh có thể đến đây một chút không?”
Tưởng Diên đồng ý. Anh nghe thấy giọng của cô bây giờ ở nhà không ổn, vậy nên đi sang sát vách. Thấy cửa không khóa, Tưởng Diên tự động mở cửa đi vào, nhìn thấy người đang nằm trên giường bên trong.
Cảm lạnh ở đâu chứ, rõ ràng là phát “sốt”.
Tưởng Diên nhìn thấy Chu Kỳ nằm trên giường, chân dạng ra rất rộng, trong tay cầm một cây gậy chạy bằng điện lớn màu đen đút vào chỗ đó, ra ra vào vào, tự an ủi vô cùng thoải mái!