Cô ấy muốn được “yêu”

 
 
 
Editor: Pepsi
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Kỳ cân nhắc liệu có nên đi hay không, quả thật là một lựa chọn quá khó khăn, đi thì nhất định phải đi rồi, suy cho cùng đó cũng là mẹ chồng tương lai nên mình phải về gặp mặt một lần. Tuy vậy, cô e sợ quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu không thuận, và mẹ chồng sẽ không thích điểm gì đó ở mình, vì vậy dù hơi lúng túng nhưng cô vẫn muốn từ chối. Tưởng Diên véo nụ hoa của cô: “Con dâu xấu sớm muộn gì cũng phải gặp bố mẹ chồng. Huống hồ, trông vợ anh xinh đẹp thế này, có gì không dám gặp người ta chứ?”
 
Chu Kỳ xấu hổ khi nghe anh nói vậy, nghĩ thầm cũng đúng, nếu muốn kết hôn vậy bây giờ cô đi gặp một lần cũng tốt, nếu không thích hợp thì có thể giải quyết sớm một chút.
 
...
 
Chu Kỳ nói với bố Chu và mẹ Chu chuyện mình sẽ đến nhà Tưởng Diên. Mẹ Chu rất tán đồng về chuyện này, dù gì nếu mai này thật sự phải chung sống với nhau thì về nhà với anh để xem có thích hợp hay không. Sau khi tới nhà sẽ nhìn thử xem, nếu quay về nông thôn với anh mà có thể thích ứng, vậy tính chuyện ở cùng nhau luôn, nếu mẹ chồng không ổn thì nên thoát khỏi cái hố đó từ sớm.
 
Mẹ Chu đồng ý, vì vậy bà chuẩn bị một vài thứ cho cô, đều là những thứ nên có khi đi gặp người già. Ngoài ra, bà mua thêm một ít thuốc bổ trong khu thương mại và quần áo cho người già. Bà còn hỏi trong gia đình anh còn thân thích nào nữa để bà mua cho.
 
Lần đầu tiên Chu Kỳ gặp phụ huynh và mẹ chồng tương lai của mình nên cô vô cùng lo lắng và thấp thỏm, đến nỗi chừng mấy ngày cô đều ngủ không ngon giấc, vì sợ mình và mẹ chồng tương lai sẽ không hoà hợp với nhau.
 
Cô đặc biệt hỏi xem trong gia đình anh gồm những ai, sau đó chuẩn bị đồ đạc đàng hoàng. Trong nhà anh có đông trẻ con và thân thích, nếu tặng hết cho tất cả mọi người thì chắc hẳn không xuể, vậy nên cô không chuẩn bị quà tặng, đến lúc đó phát bao tiền lì xì là được.
 
Chu Kỳ còn đặc biệt đi mua bao lì xì, sau đó đổi tiền mới để lì xì cho đám trẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trước kia toàn là người khác lì xì cho cô, bây giờ phải lì xì cho người khác, thành ra tâm trạng hơi phức tạp. Cô ở nhà phấn khởi bỏ tiền vào bao lì xì, đến sáng hôm đó thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi đi về với anh.
 
Nhà Tưởng Diên ngụ ở một nơi khá chếch, không có tàu cao tốc đến thẳng đó nên chỉ có thể đi xe lửa, ngồi xe lửa là sẽ đến nơi ngay. Tuy nhiên quá trình hơi cực nhọc vì phải mất hai ngày.
 
Chu Kỳ không phải kiểu người yếu ớt, Tưởng Diên sợ cô ngồi giường cứng sẽ khó chịu nên đã đặc biệt mua giường mềm cho cô. Sau khi thấy giường mềm, Chu Kỳ dở khóc dở cười, cô không kiểu cách đến vậy, hơn nữa cô cũng còn trẻ, ngồi giường cứng là được mà.
 
Hai người lên xe lửa đã là xế chiều, Chu Kỳ tải một bộ phim truyền hình xuống vì sợ trên xe lửa sẽ nhàm chán, không có chuyện gì làm. Vì vậy, cô đặc biệt tải một bộ phim để xem chung với Tưởng Diên.
 
Lúc xem phim, Chu Kỳ hỏi anh: “Em chưa từng thấy anh muốn xem phim loại nào, anh toàn xem phim với em. Anh thích thể loại phim nào, sau này em sẽ tải bộ mà cả hai chúng ta đều có thể xem.”
 
Tưởng Diên không quan tâm mấy đến những thứ này. Thấy dáng vẻ tò mò của Chu Kỳ, anh cắn vành tai cô: “Phim heo. Mai mốt tải nhiều nhiều vào, tải bao nhiêu anh đều sẽ coi hết với em, thuận tiện học tập thêm kiến thức.”
 
Chu Kỳ xấu hổ véo eo anh, đẩy anh ra rồi không thèm để ý đến anh nữa. Đồ lưu manh này.
 
Mãi đến buổi tối, hai người ăn cơm hộp xong, rửa mặt rồi trở về.
 
Tưởng Diên ở bên cạnh xem tivi với Chu Kỳ, gần đây vì hay thức khuya ngủ khá muộn nên bây giờ còn chưa buồn ngủ, vậy nên hai người vẫn còn đang xem tivi. Mười giờ, xe lửa đã tắt đèn rồi.
 
Chu Kỳ hỏi anh muốn ngủ không, kết quả Tưởng Diên đổi di động của mình với cô rồi nói: “Giờ anh chưa buồn ngủ, ngược lại muốn xem phim điện ảnh với cô giáo Chu.”
 
Chu Kỳ nghe vậy, liếc nhìn điện thoại di động của anh, phát hiện đấy chính là phim Nhật Bản trong truyền thuyết, hơn nữa còn là loại không che. Lúc họ đeo tai nghe thì người khác không nghe được, nhưng người ta thấy được.
 
Phim này không có màn mở đầu gì cả, vừa vào phim là đã lao thẳng vào chuyện ấy, hơn nữa đủ các loại tư thế.
 
Chu Kỳ dựa vào lồng ngực của Tưởng Diên xem bộ phim đó. Tuy vậy, tại sao rõ là hai người đã làm hết mọi tư thế rồi, vả lại còn làm rất nhiều lần, nhưng bây giờ dựa vào lòng anh và xem bộ phim này lại khiến cô thẹn thùng đến vậy.
 
Tưởng Diên xem phim một hồi thì bắt đầu cương cứng. Phản ứng sinh lý của đàn ông rất khó kiểm soát được, hơn nữa còn là phim kích thích tình dục, thế nên anh không nhịn nổi mà lần mò sờ vào quần cô.
 
Cô biết vì phải ngồi xe lửa nên cô mặc kiểu quần thể thao rộng. Anh không cởi quần cô xuống mà luồn tay thẳng vào âm hộ và sờ soạng. Tay anh chui vào quần cô, ngón tay vuốt âm mao, sau đó đến âm đế, tiếp tục đi xuống tìm được khe hở, tách khe hở ra rồi ngón tay vân vê hạt châu.
 
May là bây giờ xe lửa đã tắt đèn rồi, không thì khi tay Tưởng Diên mò mẫm vào quần lót và sờ mó âm hộ của cô, sẽ bị người ta thấy họ đang chơi tình thú.
 
“Ưm ——” Trong bóng tối, hay nói cách khác là đang trên xe lửa, cơ thể vô cùng nhạy cảm, âm hộ bị sờ một chút thì cô đã bắt đầu động tình rên rỉ. Vì sợ bị phát hiện nên cô chộp lấy tay Tưởng Diên, không cho phép anh làm bậy.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui