Cô ấy muốn được “yêu”

 
 
 
Editor: Pepsi
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Kỳ thoải mái đến mức lên đỉnh hai lần. Tưởng Diên cũng vậy. Sau hai lần cao trào, hai người khoan khoái chuẩn bị đi về.
 
Trên người Chu Kỳ không có quần lót, cô trở về trong khi thân dưới cứ để trần, dù có váy nhưng không có quần lót vẫn thấy hơi lạ.
 
Một mạch trống trơn đi về, kích thích khác thường.
 
...
 
Tưởng Diên và Chu Kỳ ở trên trấn một tuần thì phải về. Chu Kỳ không nỡ xa mẹ Tưởng. Khi ở lại đây, cô thường trò chuyện với bố mẹ Tưởng, mẹ Tưởng ngày càng cưng chiều và xem cô như con gái ruột. Ở nơi này cô không cần làm gì cả nên cô rất thích mẹ Tưởng, lúc về không nỡ xa bà, nhìn mẹ Tưởng mà rơi nước mắt.
 
Hai ông bà đã lớn tuổi, cô không muốn giày vò họ, cũng không để họ đưa đến trạm xe lửa, chỉ cần đưa đến đầu thôn cho cả hai bắt xe buýt ra trạm xe lửa là được.
 
Chu Kỳ nói với mẹ Tưởng một cách khó khăn: “Dì, chú, lần sau bọn con sẽ đón hai người lên chỗ chúng con chơi, đúng là không nỡ xa dì và chú.”
 
Mẹ Tưởng cười đẩy cô: “Không sao, lần sau vẫn còn cơ hội, Tết năm mới lần sau tới đây ở lại lâu hơn chút nha, để dì ngắm con thật kĩ, đợi một khoảng thời gian nữa nếu dì và chú muốn đi thì đương nhiên sẽ đi. Đừng khóc, muốn về thì về, nếu nó lại ức hiếp con thì con cứ gọi cho dì, dì sẽ lập tức xử lý nó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chu Kỳ gật đầu: “Con biết rồi ạ, nếu anh ấy ức hiếp con thì con sẽ lập tức gọi cho dì ạ.”
 
Chu Kỳ quyến luyến lên xe buýt, tay xách thức ăn mà chú dì đã chuẩn bị cho họ. Vì sợ họ đói bụng khi ngồi xe lửa hai ngày nên đã chuẩn bị sẵn lương khô, một số đồ ăn vặt và một ít nước hoa quả tươi mới để họ ăn trên xe lửa. Toàn là những món Chu Kỳ thích ăn.
 
Sau khi lên xe buýt, Chu Kỳ định đặt những thứ đó lên trên để dễ trông, phát hiện trái cây này là dâu tây và quả anh đào thì cô bất chợt suýt rơi nước mắt. Cô nói với Tưởng Diên: “Dì tốt với em quá, dì hỏi em trái cây ngon không? Lúc ấy em đang ăn dâu tây và anh đào, em nói rất ngon, kết quả bây giờ dì mua những cái này cho em. Mấy món này đều là món em thích. A a a, Tưởng Diên, mẹ anh rất tốt với em đó.”
 
Tưởng Diên thấy cô hưng phấn, xoa đầu cô: “Cũng chỉ có một đứa con dâu là em thôi, không tốt với em thì tốt với ai? Hơn nữa, mẹ tốt với em hơn với anh nhiều, anh là con ruột mà không được ăn đó. Anh còn không được chia phần trái cây mình muốn ăn nữa, vả lại mẹ còn không cho anh trộm trái cây của em, bảo là phải cho em ăn.”
 
Chu Kỳ nghe vậy thì thích thú, nhớ đến trong túi xách của mình còn một bao lì xì lớn. Tập tục của họ ở đây là lần đầu con dâu tới nhà, bố mẹ chồng sẽ lì xì cho. Cô nhận được một phong bao đỏ, lúc ở nhà chưa mở ra, bây giờ có thể xem rồi.
 
Chu Kỳ nhìn thử, là một xấp tiền mặt đỏ chói, quá nhiều.
 
Tập tục bên đó chính là cho càng nhiều có nghĩa là càng quan tâm đến bạn. Họ cho cô nhiều vậy chứng tỏ họ rất quan tâm.
 
Chu Kỳ như nghĩ tới điều gì, nói với Tưởng Diên: “Tưởng Diên, anh bán căn nhà kia đi, hiện tại em không cần nhà, anh bán căn đó rồi mang tiền về cho bố mẹ anh. Anh trả cho bố mẹ số tiền mà anh đã vay đi, tiền dưỡng già của hai ông bà mà, anh lấy không tốt đâu. Em không cần nhà, em có nhà rồi, em sợ họ khổ cực thôi.”
 
Tưởng Diên giúp cô bớt lo: “Yên tâm đi, anh sẽ trả sạch số tiền anh mượn trong hai năm tới, sẽ không để cho bố mẹ anh trả đâu. Nếu em bảo anh trả tiền lại cho bố mẹ, họ sẽ càng không nỡ tại họ biết cưới vợ trong thành phố thì phải có nhà. Anh đã đồng ý với em thì sao có thể bán căn nhà đó được, vậy mẹ em sẽ tức giận hơn, không sao đâu, trong hai năm anh sẽ tranh thủ kiếm nhiều tiền, trả kịp mà.”
 
Nghe vậy, Chu Kỳ đau lòng cho anh. Những ngày qua anh đều bận rộn, làm việc luôn tay vì muốn sớm góp tiền nuôi cô. Cô đau lòng, ôm lấy anh, vùi mặt vào lòng anh: “Em thương chồng em quá.”
 
...
 
Gần đây mẹ Chu nhìn Tưởng Diên thật sự ngày càng vừa ý, người ta nói không sai, rằng bố mẹ vợ xem con rể càng xem càng hài lòng, hiện tại bà nhìn ngắm kiểu gì cũng thấy vui mừng.
 
Buổi tối ông bà gọi Tưởng Diên tới nhà ăn cơm. Cơm nước xong, Tưởng Diên định rửa chén, nhưng mẹ Chu không cho, thay vào đó bà bắt Chu Kỳ đi rửa.
 
Tưởng Diên vẫn còn cách. Anh biết uống rượu, thưởng thức trà, biết đánh cờ gồm cờ tướng và cờ năm quân, khiến bố Chu phải đẹp lòng. Bố cô đã già, về hưu nên không còn thú vui nào, sở thích bình thường chỉ là uống trà và chơi cờ tướng, thế nhưng ông luôn không tìm được đối thủ thích hợp. Hiện nay gặp được anh, ngày ngày ông đều muốn luận bàn với anh. Hằng ngày, ông chờ anh tan làm về nhà sẽ gọi anh đến, sau khi ăn cơm thì chơi cờ tướng. Những ngày sau này thật tuyệt vời.
 
Hôm nay Tưởng Diên tan làm muộn, công ty có chuyện làm trễ nải. Bố mẹ Chu hỏi thăm Chu Kỳ: “Chu Kỳ à, con gọi điện thoại cho Tiểu Diên xem sao nó vẫn chưa về nhà? Không phải là giữa đường xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ? Không được, mau gọi điện thoại đi, đừng để xảy ra chuyện.”
 
Vào cuối tuần, bố mẹ Chu sẽ hỏi Chu Kỳ về Tưởng Diên: “Tiểu Diên không bận gì chứ? Nếu không cần đi làm thì gọi nó tới nhà chơi đi, ăn một bữa cơm rồi chơi cờ tướng các thứ.”
 
Lúc sau trực tiếp biến thành.
 
“Tiểu Diên có tới được không, nhớ nó chết đi được.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui